Chương 16: Chiều em mọi thứ




Chuyện Minjeong xuất hiện trên phố và sự việc bị tấn công cũng nhanh chóng đến tai cảnh sát. Họ ập đến sau đó không lâu, người đã tấn công Minjeong bị áp giải về đồn lập tức. Nhưng, vấn đề này vẫn là một mối lo ngại lớn, đã có một người thì vẫn thể có thêm người thứ hai, thứ ba, v.v...., thực sự không an toàn cho Minjeong chút nào.

- Mọi người, làm ơn tránh đường!

Jimin mặc cho bản thân vừa bị đau vẫn vừa lấy thân mình làm lá chắn che chờ cho Minjeong vừa mở đường giữa đám đông. Nét mặt chị khá u ám, cảm giác như thể chị sẽ giết chết bất kì nếu dám tiến lại gần. Đối với chị an nguy của Minjeong là trên hết tất cả. Nếu nói chị chỉ là vì cô đang mang trong mình Hy Vọng mà như vậy thì thực là sai hoàn toàn. Yu Jimin cho dù không có Hy Vọng thì vẫn luôn bảo vệ Minjeong mọi lúc. Chị là vì con nhưng trên tất cả là vì Minjeong của chị. Chị yêu cô, chính xác là như vậy, yêu chính cô chứ không phải đơn giản là thích hay là vì con mà cưỡng ép bản thân yêu. Chị đã yêu cô rồi, yêu rất nhiều!

- Chị....chị Jimin à.....

Minjeong nhìn chị mà vô cùng lo lắng, trông chị khó chịu quá, có phải là vì bị đau không. Nhưng, như hiểu được suy nghĩ của cô, chị quay lại nhìn cô bằng một ánh mắt thật dịu dàng. Ánh mắt chị dành cho cô khác hẳn với ánh mắt dành cho mọi người ban nãy, nhìn như thể chị đang phân biệt đối xử vậy. Chị nắm lấy bàn tay của cô, bàn tay ấm áp của chị chị siết nhẹ lấy tay cô như trấn an rằng chị vẫn ổn. Nhìn chị như vậy trong tâm cô cũng an ổn phần nào.
_____________________

Chuyến đi chơi coi như bị hỏng, Jimin và Minjeong cũng không còn tâm trạng gì nữa. Đưa cô về nhà, Jimin cẩn thận xem xét coi cô có bị sao không dù cho bản thân đã che chắn cho cô. Không sao, chị thở phào nhẹ nhõm, vậy là chị đã an tâm rồi.

- Chị Jimin, chị xem em rồi giờ thì xem vết thương cho chính mình đi, đừng để lâu lỡ là vết thương nặng thì sao- Minjeong lo lắng nói với Jimin, nhìn xem, sau lưng áo chị có nguyên mảng trắng do đá để lại kìa.

- Được rồi, chị sẽ xem sau, em ngủ đi nào, hôm nay em đã mệt rồi- Jimin dịu dàng sửa lại áo cho Minjeong rồi kéo chăn đắp cho cô.

- Chị, chị lại không lo cho bản thân, chị là bác sĩ, chị phải lo cho mình rồi mới lo cho người khác được chứ- Minjeong không nghe kéo tay Jimin đầy lo lắng

- Chị bị sau lưng làm sao mà tự lo được, cởi áo ra, em thoa thuốc cho, mau!

Vậy đấy, Minjeong chính là đang ra lệnh cho Jimin đấy. Mà không hiểu sao Jimin cũng ngoan ngoãn không dám kháng cự lại. Chị đỏ mặt cởi bỏ áo ngoài rồi gỡ núc áo chiếc sơ mi đang mặc ra vài núc. Rồi, chị cẩn thận kéo áo ở phía sau xuống để lộ tấm lưng của mình ra trước mặt Minjeong, phía trước vẫn bảo vệ thật kĩ lưỡng. Nhìn chị lúc này Minjeong cũng phải phì cười, chị bình thường thay áo cho cô cô còn chưa ngại vậy mà giờ lại ngại ngùng thế đấy. Nhờ hồi nhỏ chị và cô, còn có Aeri nữa, cả ba thường hay lựa những lúc các dì sơ vắng mặt để ra cái hồ nhỏ phía sau trại trẻ mà chơi đùa. Lúc đó cũng vui lắm, Jimin hồi đó còn nhỏ cũng không biết ngại mà cởi trần chạy khắp hồ. Chị và Aeri còn hay đùa giỡn rằng cô là công chúa, hai người là Hoàng tử từ xa đến, cả hai sẽ đấu với nhau để dành lấy công chúa. Hồi đó Minjeong rất là ngưỡng mộ Aeri vì chị ấy luôn chiến thắng tất cả mọi người kể cả Jimin. Nhưng mà kì lạ thay là cứ chơi dành công chúa là Minjeong cô lại chọn Jimin là Hoàng tử của mình. Aeri thắng nhiều lắm nhưng Jimin lúc đó lại cao lớn, chị thua nhưng hay vào vai một Hoàng tử yêu công chúa sâu đậm, yêu bằng tấm chân tình nên cuối cùng cô lại chọn chị. Nghĩ lại mà thấy hồi ấy thật vui. Vì chơi bên hồ, lại có ba đứa mà tuổi đứa nào cũng nhỏ nên ngây ngô lắm, Jimin mỗi lần chiến thắng đều cởi trần, đầm mình dưới nước, lấy áo làm áo choàng rồi cõng cô trên cổ như đang rước công chúa về nước vậy.

- Chị thật là, dù sao cũng đã thấy hết từ lâu rồi mà- Cô phì cười nói.

- Cái đó là lúc nhỏ, bây giờ không giống mà~

Jimin ngại ngùng nói, chị lúc này tự dưng đáng yêu kinh khủng. Minjeong cũng không trêu nữa mà tập trung xem xét vết thương. Lưng chị có một vết bầm khá lớn, còn bị sưng nữa, chắc là đau lắm. Cô đưa tay thoa thuốc lên vết bầm ấy, cố nhẹ nhàng hết mức. Nhưng, dù nhẹ tay thì vẫn đau lắm, Jimin cũng không nhịn được mà khẽ cong người lên. Minjeong nhìn vậy cũng không nỡ trêu ghẹo mà càng xót xa hơn. Cô xoa xoa, thổi thổi lên vết đau của chị một cách thật ân cần. Jimin tuy đau nhưng cảm nhận thấy hơi ấm của cô thì cũng cảm thấy hết đau, chị lúc này thấy ấm áp lắm, dễ chịu lắm.

- Xin lỗi, tại em mà chị bị đau rồi.....

Minjeong thấp giọng nói với chị. Nhưng ngay sau đó đã nhận thấy bàn tay của Jimin đang nắm lấy tay mình. Chị vòng tay ra sau, nắm lấy cổ tay cô mà xoa xoa.

- Không được xin lỗi, em tương lai sẽ là vợ chị mà, bảo vệ em là trách nhiệm của chị- Jimin chầm chậm nói.

Minjeong ôm lấy cổ chị rồi dụi dụi vào cổ chị. Có chị cảm giác thật an tâm làm sao. Nhưng rồi, lại thấy trên lưng chị có thật nhiều những vết sẹo đã mờ rồi. Cô có chút xót xa ôm chầm lấy chị thật chặt.

- Sao vậy?- Jimin có phần ngạc nhiên mà hỏi.

- Vết thương trên người chị sao mà nhiều quá vậy, chị đã làm gì mà bị thế này?- Cô hỏi bằng giọng vô cùng lo lắng, xót xa.

- À, không có gì đâu chỉ là vết thương nhỏ thôi. Hồi trước chị với Aeri đi làm kiếm tiền lập nghiệp có vài lần phải đối đầu với tụi cho vay nặng lãi, đánh nhau riết rồi ra vậy ấy mà. Với lại đã làm việc ai mà chả có lúc bị thương, chuyện thương thôi.

Jimin kể lại mọi chuyện như không có gì cả. Thực sự thì chính sự lăn lộn ấy mà chị đã trở thành một nhân vật có tiếng trong ngành y cũng như trong xã hội như bây giờ. Đó là cả một quãng thời gian dài để rèn luyện, mài dũa.

Minjeong nghe xong lại càng thêm phần nể phục Jimin. Sự yêu thương cũng theo đó mà tăng lên. Hóa ra chị đã khó khăn như vậy, cô những tưởng bản thân đã là đáng thương lắm rồi nhưng Jimin của cô còn có cuộc sống vất vả hơn nhiều.

- Được rồi, đi ngủ nào!- Jimin kéo áo lại đàng hoàng rồi lần nữa đặt Minjeong nằm xuống giường.

- Hông, em chưa muốn ngủ đâu~~~

Minjeong lại bày trò nhõng nhẽo rồi, cô cầm tay áo chị mà lay lay, ánh mắt thì long lanh chớp chớp liên hồi. Thôi xong, tuyệt chiêu đáng yêu được bày ra rồi, Jimin không thể nào mà thoát được chiêu này. Chị cố gắng hắng giọng, nghiêm mặt nói:

- Ngoan, muộn rồi, đi ngủ đi nào, ngoan chị thương nha, nha~

Giống dỗ một đứa bé quá nhưng Jimin vẫn phải dỗ. Chị hết nghiêm mặt thì lại năn nỉ, năn nỉ xong thì cầu xin rồi dỗ dành. Mãi Minjeong mới chịu ngoan ngoãn nằm ngủ nhưng với điều kiện là chị phải ôm nữa cơ. Cũng đành vậy, Jimin sẽ chiều Minjeong của chị hết mực. Chị ôm lấy cô, ủ cô vào lòng, miệng thì ngân nga một dai điệu nhẹ nhàng.

Lát sau, Minjeong cuối cùng cũng ngủ say. Jimin kéo chiếc chăn lên cao hơn để đảm bảo cô đủ ấm. Rồi, thật nhẹ nhàng, chị rời khỏi chiếc giường ấm áp và đi ra ngoài ban công. Tay chị bấm bấm điện thoại để gọi cho ai đó.

- Alo, Aeri à.
Là Aeri , chị gọi cho cô em thân thiết của mình.

"Em đây, sao vậy chị?"- Ningning hỏi.

- Em giúp chị chút việc được không?

"Chị nói đi"- Aeri không ngần ngại đồng ý.

- Em giúp chị điều tra xem có ai nhúng tay vào những việc gần đây xảy ra với Minjeong được không, chị cảm thấy có một thế lực nào đó đang có ý xấu với em ấy.

"Được rồi".
_____________________

Hôm sau, vì phóng viên đã tập trung ở đây nên Jimin đành phải đưa Minjeong về Seoul. Dù sao nhà cả hai ở đó mọi thứ cũng thoải mái, đầy đủ hơn.

- Jimin~~~ em muốn ăn pizza~~~

Minjeong ngồi trên xe đã nhõng nhẽo đòi Jimin mua pizza cho ăn. Có Hy Vọng trong bụng nên cô nhác thấy cái gì cũng có thể thèm đồng thời cũng có thể buồn nôn khó chịu ngay. Jimin thì lúc nào cũng chiều cô cả, chị nhanh chóng gật đầu đồng ý.

- Được rồi, mua pizza cho em ăn. Đáng yêu quá!

Jimin xoa xoa hai má của Minjeong đầy cưng chiều. Chị cho xe tấp vào lề trước tiệm pizza rồi nhanh chóng vào mua.

- Pizza của em đây!

Jimin vui vẻ đưa pizza vào cho Minjeong. Nhưng, nhìn kìa, ánh mắt long lanh ấy, nụ cười ấy, có cảm giác hơi sai sai rồi.

- Jimin, em muốn ăn gà~~~

Đấy biết ngay mà, Jimin đưa một túi khác đến trước mặt Minjeong. Gà cũng chuẩn bị rồi, Jimin tự nghĩ bản thân quả là thông minh mà.

- Hông hông, em muốn ăn gà tẩm gia vị cơ~~~

Hết thông minh rồi, Jimin tự thấy mình quá ngốc. Chị lủi thủi quay lại mua thêm gà tẩm gia vị cho Jimin. Bánh ngọt cũng mua, món gì cũng lấy một ít hết, mong là cô sẽ thấy đủ.

Cũng may thật, Minjeong thấy đủ rồi, cô vui vẻ ngồi ăn chiếc bánh pizza mà chị mua cho. Vẻ mặt hạnh phúc ấy làm Jimin vui thật là vui. Chỉ cần cô thích thì cái gì chị cũng mua cho, cái gì cũng sẽ làm cho kể cả việc phải ăn cái cô đã ăn rồi. Jimin vừa gặm cái miếng pizza bị Minjeong cắn hết phân nửa vừa cười như tên ngốc. Sao tự dưng thấy bản thân giống nô tì quá.
____________________

Phải công nhận phụ nữ có thai ăn thật là khỏe nha. Về đến nhà Minjeong lại tiếp tục giải quyết món gà tẩm gia vị. Cô ăn ngon lành lắm, ức này, đùi này, cô đều ăn, chỉ có cánh thì để lại cho Jimin. Không rõ vì sao nữa nhưng hiện tại chính là cô chỉ muốn cho chị ăn vậy thôi. Mà Jimin cũng chỉ có thể dở khóc dở cười ngồi nhai hết phần bánh pizza và mấy cái cánh gà kia.

- Của em, cấm chị đụng vào!

Minjeong ôm mấy hộp bánh ngọt và cảnh cáo Jimin. Chính cô còn thấy bản thân tham nữa nhưng vẫn là muốn giành đấy.

- Rồi rồi của em, của em.

*Kính coong kính coong*
Minjeong đang đứng nên cũng tiện thể ngó luôn xem là ai. Vừa nhìn ra cửa, sắc mặt Minjeong đã trở nên rất tệ.

- Sao vậy em?

- Họ đến rồi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip