8
nước mắt chưa kịp lau khô lại nghẹn đắng rơi xuống, ào ạt rơi xuống, không thể kìm hãm được nữa minjeong ôm mặt khóc thút thít, đóng vội tập hồ sơ hãi hùng, đầu óc nàng âm u và khiếp đảm như vừa xem xong một bộ phim kinh dị, phải là một bộ phim kinh dị!
khóc lóc sụt sùi đến vài phút nàng mới có thể lấy lại chút tỉnh thần, một lần nữa lau khô nước mắt, tinh thần phờ phạc, tay chân run rẩy vô lực đem cuốn hồ sơ đặt lại vị trí ban đầu. nàng đờ đẫn đứng nhìn tập hồ sơ tiếp theo, không dám đọc tiếp nữa nhưng nàng lại rất muốn biết, nàng muốn biết tất cả về người phụ nữ bi thảm kia.
con tim của nàng dường như không muốn tiếp tục đọc nữa vì nó đau quá nhưng tâm trí lại mạnh mẽ thúc đẩy tay nàng chạm tay đến điều bí mật kế tiếp, cuối cùng minjeong hồi hộp đem tập hồ sơ thứ hai quay trở lại sofa, dè dặt lật từng trang.
sau nhiều tháng điều dưỡng ở bệnh viện, đứa bé được chuyển qua bệnh viện tâm thần để điều trị tâm lý, cô bé chầm chậm phục hồi, có thể đi, có thể tự ăn, tự làm vệ sinh cá nhân nhưng vẫn không chịu nói chuyện. hơn 2 năm điều trị đứa bé mới hoàn toàn hồi phục sức khỏe, tinh thần cũng khá ổn định, tuy vẫn còn trầm cảm nhưng bác sĩ khuyên nên cho ra ngoài tiếp xúc thì khả năng hồi phục sẽ cao hơn, vì vậy năm 15 tuổi cô bé được đưa vào viện mồ côi. hơn phân nửa tập hồ sơ này là giấy bệnh án của yu jimin trong những năm ở bệnh viện, nàng cũng đọc kỹ từng tờ không bỏ qua chi tiết nào.
thật lâu sau đó, nàng đóng lại tập hồ sơ thứ hai đem đến tủ sắt, do dự một chút minjeong quyết định đem luôn 3 tập hồ sơ còn lại quay về sofa, vẫn là bắt đầu từ số năm nhỏ hơn. 2 năm đầu ở côi nhi viện, yu jimin vẫn tự giam mình trong phòng tối, bốn phía đều là màn đen, không nói chuyện và gặp gỡ bất kỳ ai ngoài bà Kim, một trong những bảo mẫu nuôi dưỡng trẻ lớn tuổi nhất ở viện mồ côi năm ấy. nhờ sự thương yêu, quan tâm và chăm sóc tận tình của bà Kim, yu jimin dần dần cởi mở hơn, chịu ra khỏi phòng để gặp gỡ bạn bè.
nhưng đáng thương thay, những đứa trẻ và những cô cậu thiếu niên ngây ngô, chưa có kiến thức và đầu óc suy nghĩ tinh tế trong côi nhi viện lại hùa nhau ức hiếp yu jimin, gọi cô là 'quỷ mặt sẹo', 'người cõi âm' và một vài tên gọi ác độc khác. tất cả sự hất hủi đó, tất cả sự mỉa mai và khinh bỉ đó đã vô tình đẩy đứa trẻ 17 tuổi quay ngược trở vào căn phòng u ám. tuy nhiên nhờ có sự động viên của bà Kim, cô chuyển sang một hướng đi khác, đó là học vấn! cô miệt mài học tập ngày đêm, giờ nào mở mắt cũng đều học và học. học để quên đi tất cả những điều nên quên! 3 năm sau, bà Kim qua đời vì bệnh của tuổi già, và điều ngạc nhiên nhất đó là bà đã để lại tất cả tài sản cho yu jimin mà không phải là người con trai duy nhất của bà, lý do vì sao thì chắc có lẽ chỉ một mình bà Kim mới có câu trả lời.
đóng lại tập hồ sơ thứ ba, minjeong tựa lưng vào sofa, ngửa đầu nhìn lên trần nhà màu tím, nàng bất giác cảm thấy hổ thẹn! nàng luôn trách móc số phận, trách móc ông trời sinh nàng ra đã chịu cảnh mồ côi, vài tuần trước đây thôi còn trách móc ông trời tuyệt tình cướp đi tất cả của nàng! nàng chỉ tham lam đòi hỏi những gì mình không có mà quên đi những gì nàng đang có. bây giờ đem ra so sánh với yu jimin, nàng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, vậy mà nàng đã từng suy nghĩ đến cái chết nữa đấy! trong khi yu jimin đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng trần gian như vậy mà vẫn có thể vượt qua. thật là đáng hổ thẹn!
nhếch miệng mỉa mai bản thân một cái, minjeong lại tiếp tục lật lập hồ sơ thứ tư, bên trong là những bằng cấp online của yu jimin, cô tất cả đều tự học mà sao có nhiều bằng cấp vậy? lại thêm một chuyện đáng hổ thẹn! xem tới xem lui một lần nữa, nàng lại kinh ngạc phát hiện ra tất cả bằng cấp này cô đều lấy được vỏn vẹn trong 4 năm ngắn ngủi! vậy... không lẽ... cô là thiên tài sao!? nếu không phải như vậy thì nàng cũng không còn đáp án nào khác để giải thích cho điều phi thường này!
sau vài phút cảm thán, minjeong lại tiếp tục lật trang giấy tiếp theo, ở đây có viết sau khi bà Kim mất, yu jimin xin ra ngoài, sống nhờ vào số tiền của bà Kim, cô thuê một nhà trọ nhỏ, trốn ở trong đó, vừa học vừa làm. minjeong liền nhíu mày thắc mắc, cả ngày trong nhà thì làm được việc gì vậy?
xem ra tập hồ sơ này chỉ lưu trữ toàn bộ bằng cấp của cô thôi! không còn gì đau thương nữa rồi! minjeong mỉm cười, trong lòng liền trở nên vui tươi và nhẹ nhõm. cuối cùng thì phong ba bão táp đã chấm dứt!
tập hồ sơ cuối cùng là gì đây? lại chậm rãi lật ra, minjeong một lần nữa trợn to hai mắt, tập hồ sơ nào xem ra cũng có sức sát thương mạnh cho nàng, bên trong là toàn bộ tài sản của yu jimin, từ tiền trong ngân hàng, giấy tờ nhà đất, xe và... cô là chủ công ty Z! nói đến những công ty thời trang hay giải trí gì đó nàng còn hiểu biết chút ít, còn công ty Z là gì!? mà hình như tên này có chút quen quen, nàng đã thấy ở đâu rồi thì phải!? gõ gõ vài nhịp lên bàn, minjeong lập tức à một tiếng rồi cúi xuống lôi tất cả tạp chí dưới gầm bàn ra, sau một hồi tìm kiếm, hai con ngươi của nàng thiếu điều muốn rớt ra ngoài, trang bìa của một tạp chí kinh tế ghi rõ Z là một công ty tương đối mới hoạt động về lĩnh vực chứng khoán và chuyên thu mua, đầu tư vào những công ty, hãng, xưởng nhỏ có tiềm năng. tuy Z là một tên tuổi trẻ nhưng chỉ trong 4 năm đã nằm trong top những doanh nghiệp phát triển nhanh nhất năm vừa qua và vẫn trên đà phát triển thần tốc!
bay lượn trên mây vài vòng minjeong mới dời ánh mắt trở về tập hồ sơ cuối cùng, lật lật nhanh những trang giấy còn lại, sửng sốt lấy tay che miệng, tất cả... là sổ sách và cổ phần của công ty Z!
thận trọng xếp lại những trang giấy mang giá trị khủng bố cho ngay ngắn, minjeong vô tình nhìn đến dãy số tài khoản dài ngút ngàn mà khi nãy nàng đã không để ý đến, nàng lại lấy tay che miệng, ngân hàng này thuộc chủ quyền của công ty Z và điều quan trọng là cái dãy số dài ngút ngàn chính là tất cả gia tài của người ngoài kia! minjeong thật sự không hiểu chỉ vì một lần giúp đỡ mua vài viên thuốc, cái chuyện nhỏ đến mức không ai quan tâm tới, vậy mà tại sao cô... lại ghi tạc vào đầu rồi nảy sinh tình cảm với nàng!?
hay là... cô vì quá thiếu thốn tình thương cho nên chỉ một hành động nhỏ của nàng thôi cũng làm cho cô lại khắc sâu vào lòng như vậy!? đúng, chắc chắn là cô đã cảm động, khao khát được yêu thương và quan tâm nên cô muốn sở hữu nàng với mong muốn nàng sẽ lo lắng và chăm sóc cho cô. suy cho cùng thì tuổi thơ của cô quả thật là một cơn ác mộng! nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng đã chết từ lâu rồi chứ đừng nói đến việc cố gắng phấn đấu để trở thành boss của một công ty.
nàng phải làm gì đây? không lẽ quãng đời còn lại của nàng sẽ phải quanh quẩn trong căn nhà này, lo lắng và chăm sóc cho người phụ nữ đáng thương ấy!? vậy... còn sự tự do của nàng, ước mơ mở được một salon chuyên nghiệp tiếng tăm hàng đầu quốc gia, ước mơ về một gia đình và những đứa trẻ đáng yêu, tất cả đều sẽ tan biến sao?
thu dọn tất cả hồ sơ đem trả về vị trí cũ, minjeong nhìn sang những thùng giấy chất chồng, nàng nửa muốn xem, nửa lại phân vân, nhưng cuối cùng sự tò mò, nhiều chuyện vẫn chiến thẳng.
nàng lại bưng bê tất cả hộp giấy lớn nhỏ trở lại sofa, do dự một chút, nàng quyết định mở hộp lớn nhất, bên trong là toàn bộ hình chụp nàng, nói đúng hơn là hình chụp lén, xem nhanh qua một lượt trong trạng thái hoang mang, sau đó nàng kết luận là tất cả hình này đều được chụp trong khoảng thời gian 4 năm trở lại đây, có nghĩa là từ ngày định mệnh nàng và cô gặp gỡ nhau. minjeong mở hết những hộp còn lại ra một lần, tất cả đều thuộc về nàng, từ bản sao khai sinh, bản sao bằng cấp, hồ sơ ghi chép toàn bộ quá trình sinh sống và làm việc của nàng suốt 24 năm qua... còn có những vật dụng nho nhỏ như là... chai nước hoa đã xài hết, bóp tiền bị rách, khung hình bị gãy... đại loại là phế phẩm mà nàng đã vứt đi, cô lại nhặt về cất vào tủ xem như báu vật!
cái tên yu jimin này quả thật là một siêu cấp biến thái rồi đấy! nếu không vì thương xót tuổi thơ tàn khốc của cô thì nàng chắc chắn sẽ cho cô một trận nhừ tử!
khóa lại cửa tủ sắt lớn, minjeong quay trở lại sofa, trầm tư thật lâu, miên man chìm nổi trong một mớ thông tin hãi hùng, xúc cảm ngổn ngang và hỗn độn! sau khi suy ngẫm căng thẳng và kỹ lưỡng, nàng quyết định thu gom hết tất cả cảm xúc lại thành một tình thương, có lẽ không phải là tình yêu giữa nam và nữ, mà là tình thương giữa người và người! bắt đầu từ giây phút này, nàng sẽ xem cô như một người thân trong gia đình, một người chị gái, nàng sẽ dùng tình thương để cảm hóa cô, để tạo dựng niềm tin và sự tự tin trong cô! dù sao thì cô cũng sẽ giam giữ nàng suốt đời trong căn nhà này, trừ khi nàng giết cô như cô đã nói, nếu không thể thay đổi cuộc sống của bản thân, vậy thì... nàng sẽ thay đổi cuộc sống của cô, thay đổi tư tưởng của cô, biết đâu chừng một ngày nào đó cô sẽ vui vẻ và bình thường trở lại rồi thả nàng đi thì sao!?
đúng! phải thử, phải thử mọi biện pháp! không thể ngồi im cam chịu suốt đời được!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip