Chương 5: Có một người để ý

"Cut!!"

Tiếng hô vang của đạo diễn vừa dứt, Winter lập tức thoát vai, trên khoé mắt đang vương vấn vài giọt nước liền nhanh chóng trở về ánh nhìn lãnh đạm bình thường.

"Tôi thấy đã khá tốt rồi. Nhưng Winter này, em có chuyện gì sao?"

"Dạ?"

Winter ngẩn người trước câu hỏi đột ngột của đạo diễn Park.

"Trong phân đoạn này, Hyein đang vô cùng ngỡ ngàng, xen lẫn chút buồn bã, chứ không phải là bực bội. Dù em thể hiện rất tốt, nhưng đó không phải là cảm xúc mà tôi muốn truyền đạt. Em đang bị phân tâm bởi chuyện gì hả?"

"Dạ, em xin lỗi ạ. Em sẽ điều chỉnh lại cảm xúc của mình."

"Được rồi, nghỉ trưa một chút sau đó ta sẽ quay lại. Karina cũng ăn trưa với mọi người luôn chứ?"

Vị trợ lý đạo diễn từ đâu hào hứng chêm vào:

"Là Karina - ssi đã thay sản xuất mua cơm cho mọi người đấy ạ!"

"Thế à? Thế thì không thể từ chối được rồi nhỉ?"

Winter trực tiếp đi thẳng về phía nơi nghỉ ngơi mà Aeri đang chờ, khuôn mặt có phần mệt mỏi. Không phải mệt mỏi vì thiếu ngủ hay dư âm của cơn sốt, chỉ là em cảm thấy rất không thoải mái bởi sự xuất hiện của Karina, cả người em khó chịu mà chẳng rõ vì sao. Em chẳng thể nói rằng em không muốn Karina ở đây xem em diễn. Nhất là khi chính đạo diễn Park đã chỉ định chị đến, do những phân cảnh hôm nay sẽ liên quan ít nhiều tới cảnh quay sau đó của Karina.

Winter ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lên day trán. Em nhận thức được ánh mắt của Karina dán chặt lên người mình, vì thế nên khi diễn chắc đã hơi căng cứng.

Aeri lo lắng tiến lại gần:

"Em ổn chứ? Trông em có vẻ kiệt sức."

Winter mỉm cười nhẹ:

"Em không sao đâu ạ. Chỉ là có phần đang làm không được tốt lắm, em cần nghiên cứu lại tâm trạng nhân vật kỹ hơn thôi."

"Đừng gắng quá nhé. Ăn cơm đã."

Aeri đặt lên bàn hộp cơm nóng hổi, thơm phức. Nhân viên hậu trường ai cũng gật gù khen ngon nên Aeri đã nhanh chóng lấy về một hộp cho Winter. Cơm đoàn hôm nay hình như do Karina mua nên ngon hơn thường ngày thì phải.

Winter uể oải mở hộp cơm, dù không có tâm trạng lắm, cơ mà bụng em đói meo. Nếu không ăn thì sẽ không còn sức tiếp tục cho những cảnh quay chiều, Winter bất đắc dĩ xúc cơm bỏ vào miệng.

Phía kia, Karina đi tới từng bộ phận chúc mọi người ăn ngon miệng, làm ra một màn hết sức quan tâm. Winter chỉ cầu mong chị đừng tới chỗ em.

"Winter, cơm hợp khẩu vị em chứ?"

Sao vừa cầu nguyện xong...

"Vâng, rất ngon ạ. Cảm ơn Karina - ssi."

Đó là nụ cười và câu nói gượng gạo nhất mà Winter từng thể hiện ra.

"Vậy thì tốt rồi."

Đó là những món em thích mà, Minjeong.

"Nè, có phải Karina - ssi để ý em không?"

Aeri đặt một hộp cơm xuống bên cạnh sau đó kéo ghế ngồi gần Winter thì thầm. Câu nói vừa rồi khiến em đang nhai mà ho sặc sụa không ngừng, mặt mũi đỏ gay hết cả lên.

Aeri sốt sắng đưa em cốc nước lọc:

"Em uống đi. Sao thế?"

"E-Em không sao..."

Winter khó nhọc lắc đầu trong khi vẫn đang ho. May mà cơn sặc không kéo dài lâu. Uchigana Aeri thực sự vừa nói trúng chỗ nhạy cảm nhất của Winter rồi.

"Làm chị hết hồn luôn đó."

Aeri tròn mắt, cũng định hỏi thêm vài câu nữa về Karina nhưng lại thôi. Hình như Winter rất là mẫn cảm với cô idol này thì phải. Thôi thì chị sẽ lựa lời mà thăm hỏi sau vậy.

Kết thúc bữa cơm và một khoảng thời gian nghỉ trưa, Winter lại vội trở lại với việc quay hình để theo kịp tiến độ của callsheet*. Lần này thì em đã hoàn thành tốt theo mong muốn của đạo diễn Park.

Có mấy lần đang diễn, ánh mắt em vô tình lướt qua ánh nhìn chăm chú của Karina, báo hại Winter lúng túng suýt quên lời thoại. May mà đầu em vẫn kịp nhảy số nhanh. Thực sự là đạo diễn Park không nên để chị ta đứng xem như vậy đâu. Winter không bình tĩnh nổi.

Em cứ tưởng là em đã bình thường được rồi. Hoá ra đó chỉ là trước khi em gặp chị.

"Cut!! Wrap hôm nay thôi!!"

Tiếng vỗ tay vang lên nườm nượp vì vui mừng. Buổi ghi hình đầu tiên của Winter kết thúc vào lúc hơn 10 giờ đêm. Tuy có hơi muộn so với timeline trong callsheet nhưng bởi vì đạo diễn Park nói rằng thực ra xong sớm hơn trong dự định của cô, Winter đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Karina - ssi bây giờ về luôn chứ? Cũng khá muộn rồi."

Winter thề là em không có ý định nghe lén, chỉ là đạo diễn Park và Karina đứng nói chuyện quá gần phòng thay đồ thôi.

"À không, bây giờ em có lịch trình quay quảng cáo nên sẽ đi luôn."

"Quay quảng cáo muộn như vậy sao? Nhưng không phải ngày mai em sẽ quay sớm à?"

Đạo diễn Park thể hiện rõ sự ngạc nhiên trong giọng nói.

"Bởi vì muốn đến trường quay nên em dời lịch quảng cáo xuống muộn một chút. Đạo diễn yên tâm, mai em không ngủ quên được đâu. Lần đầu tiên mà!"

Lời đùa giỡn của Karina khiến cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút. Winter rời khỏi phòng thay đồ, trong đầu không khỏi tự hỏi tại sao Karina phải khăng khăng ở lại buổi quay hôm nay làm gì không biết. Chị ta là người thiệt chứ ai. Mấy cảnh quay cuối này đâu có liên quan lắm tới phân cảnh ngày mai chứ.

Nhưng mà em quan tâm làm gì nhỉ?

"Được rồi thế em về đi, cẩn thận không kẻo ốm là chết toi nhé!"

"Vâng, vậy em xin phép ạ! Em chào mọi người ạ! Mọi người về cẩn thận!"

Karina cúi gập người chào tất cả rồi nhanh chóng rời đi, cũng không quên nhìn Winter một cái, dù cho em cật lực tránh né.

Trở lại chỗ nghỉ ngơi, đột nhiên em phát hiện trên bàn có một túi nilon nhỏ màu đen. Mảnh giấy note bên ngoài ghi ngắn gọn: "Của Winter."

Em tò mò không biết là gì, chậm rãi mở ra, sau đó được một phen điếng người. Không hiểu sao mà trái tim em khẽ run lên. Bên trong có vài miếng dán giữ nhiệt loại tốt, thêm cả một túi chườm ấm bụng.

Bởi vì sự hiện diện của Karina, và có chút căng thẳng trong lúc diễn, Winter quên béng mất là mình đang đến tháng. Thảo nào mà em cứ thấy bụng đau âm ỉ mãi, các cử chỉ cũng vì thế mà có chút gượng gạo.

Em chẳng để ý, thế mà có một người vẫn để ý.

Winter ghét cái cách mà trong đầu em chỉ có thể nghĩ duy nhất tới Karina sau khi nhận được túi đồ và mảnh giấy với dòng chữ nguệch ngoạc kia.

________________________________________________

thi cử bù đầu lun hic, hy vọng mọi người luôn vui vẻ nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip