Chương 12
Một lát sau, thấy Mẫn Đình biểu tình không có khổ sở như vậy nữa, Trí Mẫn đem nàng nhẹ nhàng bế lên, đưa về trên giường. Hắn mới biết được, hóa ra Mẫn Đình nhẹ như vậy, cho dù là hắn của trước kia cũng có thể ôm nổi đi? Nàng ngoan ngoãn oa trong lòng ngực hắn, im lặng làm cho người ta không đành lòng quấy rầy. Trí Mẫn đắp chăn tốt cho nàng, ôn nhu hỏi: "Tôi đi ngao cháo, uống một chút được không? Dạ dày sẽ thoải mái hơn."
"Ừm." Mẫn Đình khẽ lên tiếng, ngay cả ánh mắt đều không có mở, nàng thật sự mệt mỏi quá.
Trí Mẫn rời khỏi, rất nhanh lại trở về, Mẫn Đình đang giãy dụa muốn ngồi dậy, cũng cảm giác một đôi tay bám trụ chính mình. Trí Mẫn cầm gối đầu cho nàng điếm tựa vào đầu giường, cầm lấy cháo, múc một thìa thổi thổi, đưa đến bên miệng nàng, "A, há mồm."
Mẫn Đình đột nhiên có điểm ngượng ngùng, nàng đã 30 rồi, Trí Mẫn ngữ khí này biến thành nàng cảm giác còn chỉ có 3 tuổi... Cũng nhờ Mẫn Đình hiện tại sắc mặt tái nhợt thật sự, chỉ hơi hơi mặt đỏ cũng không thể nào nhìn ra, huống chi Trí Mẫn còn một lòng đút cháo cho nàng, không có chú ý tới những thứ khác.
Trí Mẫn không dám cho nàng ăn nhiều, chỉ đút gần nửa bát liền ngừng. Hắn đem Mẫn Đình buông nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ về tóc nàng, an ủi: "Ngủ đi, tôi sẽ chờ cô ngủ rồi mới đi, nhé?"
Mẫn Đình cảm thụ được Trí Mẫn vặn thấp độ sáng đèn, nhẹ nhàng nắm tay nàng. Nàng hơi dùng sức nắm chặt tay hắn, ý niệm không muốn cho hắn rời đi trong đầu càng nảy sinh mãnh liệt.
Mẫn Đình hô hấp dần dần vững vàng, xem ra là đã ngủ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Trí Mẫn lần đầu tiên từ trên con người luôn luôn tràn ngập tự tin, tràn đầy sức sống này thấy được mệt mỏi cùng yếu ớt. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, một tuần này nàng gầy đi không ít. Hắn đột nhiên nghĩ, phải trở nên cường đại. Nếu hắn có khả năng một chút, nàng cũng không cần mệt mỏi như vậy. Giờ khắc này, hắn hận chính mình vô năng bất lực.
Hắn không chỉ nghĩ muốn giúp nguyên chủ đoạt lại gia sản, hắn còn muốn làm cho nàng có thể thoải mái trôi qua một đời.
Trí Mẫn trở về nhà, lại như thế nào cũng ngủ không được. Trằn trọc hồi lâu, hắn vẫn là đứng lên, cầm lấy di động.
"Uy? Sao thế?" Nghệ Trác ngủ đang mơ mơ màng màng, thanh âm đều mang theo mệt nhọc, nhuyễn manh nhuyễn manh.
Đáng tiếc Trí Mẫn không có tâm tình thưởng thức, hắn có chút gian nan mở miệng, nói: "Trác Trác, tôi hình như thích một người mất rồi..."
"Ừm? chị Mẫn Đình a? Cậu giờ mới phát hiện hả..." Nghệ Trác trở mình, than thở nói: "Hừ, đến khi có chuyện mới biết tìm tôi..."
"Hóa ra... tôi là cong sao?" Trí Mẫn luôn luôn cho rằng mình thích là nam nhân mà..
"Cậu bây giờ là nam nha, không lẽ muốn tìm một tên bạn trai?" Nghệ Trác bĩu môi, 25 năm liền chỉ kết giao có một bạn trai, mà tên kia đến tay cũng chưa nắm qua, nói hắn là thẳng mới kỳ quái.
Trí Mẫn cẩn thận tưởng tượng, lập tức liền tiếp nhận sự thực mình thích Mẫn Đình, so sánh với kẻ cơ bắp, vẫn là tiểu chị gái mềm mại tốt hơn.
Suy nghĩ minh bạch Trí Mẫn tâm tình đại hảo, lại nghĩ tới Nghệ Trác, mở miệng nói: "Trác Trác, cậu giận tôi à?"
"Hừ? Một chút." Còn biết mình sẽ tức giận sao?
"Tôi biết mà, Trác Trác thông minh nhất hiểu chuyện nhất lanh lợi nhất ~ "
"Ân ~ tuy rằng cậu nói đều là sự thật nhưng đừng nghĩ hoa ngôn xảo ngữ liền hồ lộng qua hết nhé." Nghệ Trác còn lâu mới bị điểm ấy lời ngon tiếng ngọt cấp đả bại đâu.
Trí Mẫn ha ha cười, hắn đương nhiên không nghĩ như vậy, "Chờ cậu trở về, chúng ta gặp mặt nói sau ~ ngủ đi ngủ ngon ~ "
Nghệ Trác rì rầm một tiếng, cúp điện thoại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, dì Khương vẻ mặt mạc danh kỳ diệu bị Trí Mẫn phái đi nhà hắn làm vệ sinh, chính hắn còn lại là vẻ mặt sáng sủa vào phòng bếp bận việc. Thẳng đến khi nhận được điện thoại của một vị "hồ bằng cẩu hữu", hắn mới nhớ tới, nguyên chủ hôm nay còn có hoạt động mà...
"Uy, Lưu ca, đêm nay đua xe anh cho em mượn chiếc xe được không? Xe em hai ngày trước ra chút vấn đề, anh không phải phía trước mới mua xe mới thôi, xe cũ cho em mượn đi cái nhé nhé nhé?"
Lưu Trí Mẫn suy nghĩ trong chốc lát, là Hàn Minh Viễn. Cậu ấm này cha mẹ đều là danh nhân giới nghệ thuật, cùng nguyên chủ quan hệ rất không tồi. Bất quá đua xe hắn liền thật sự không có hứng thú, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Minh Viễn, đêm nay anh không đi, cậu lấy xe mới mà đi, chìa khóa xe ở câu lạc bộ có đó, đợi lát nữa anh cùng bọn họ nói một tiếng."
"Oái, đừng nha, Lưu ca anh gần đây làm cái gì? Người chẳng thấy đâu." Hàn Minh Viễn nhớ tới hai ngày trước nghe đồn, khó tin hỏi: "Lưu ca anh không phải thật sự ở Lưu thị công tác chứ? Không chơi đùa nữa?"
"Anh đều 25, không chơi nữa, không có ý nghĩa, đổi cái nơi để chơi." Trí Mẫn ngữ khí thoải mái, lại trôi chảy nói: "Anh thấy cậu chơi cũng đủ rồi, bớt gây họa cho ba mẹ đi."
Hàn Minh Viễn bị dọa tới mức khẩn cấp cúp điện thoại, Lưu ca hắn cư nhiên thành như vậy, thật sự là mặt trời mọc lên từ phía tây sao.
Hàn Minh Viễn bọn họ nghe được tin đồn, dĩ nhiên "Lưu đổng" cùng con riêng cũng nghe được tin tức. Hai người bọn họ một lòng ở trước mặt Lưu Kiến Văn tạo hình ảnh Trí Mẫn sa đọa mà Lưu Hạo Triết tiến tới, tự nhiên sẽ không để cho Lưu Kiến Văn biết. Lưu Kiến Văn năm kia tra ra tim không tốt, cũng chậm chậm buông tay Lưu thị, có Mẫn Đình ở hắn cũng không lo lắng, hiện tại mỗi ngày đánh golf uống trà vân vân, nhàn nhã vô cùng.
Bất quá, Trí Mẫn có động tác, hai người kia tự nhiên cũng muốn xuất kích.
"Lưu đổng" Hứa Nhược Liên sau khi tiệc rượu Phác thị kết thúc đã biết Lưu Trí Mẫn phối hợp Kim Mẫn Đình, Trí Mẫn nàng không để trong lòng, nhưng Mẫn Đình nàng không thể không kiêng kị.
"Lúc con đi làm ngược lại chưa từng thấy hắn, cũng không nghe nói công ty có người mới tiến vào." Lưu Hạo Triết đưa tin đúng sự thực.
"Nga?" Hứa Nhược Liên vòng vo chuyển tròng mắt, "Phỏng chừng là Kim Mẫn Đình cố ý không cho các người biết, bất quá vì mở rộng nhân mạch cô ta cũng không có biện pháp không cho Trí Mẫn ra phía trước."
Lưu Hạo Triết nghĩ nghĩ, hỏi: "Mẹ xem có cần con tìm cơ hội gạt hắn ra ngoài không?"
Hứa Nhược Liên ánh mắt hiện lên một tia sáng, cười lạnh nói: "Con gạt hắn ra ngoài có ích lợi gì? Hắn có 20% cổ phần công ty đó. Lưu Trí Mẫn không đủ gây sợ hãi, đáng sợ chính là Kim Mẫn Đình, ai biết tiếp qua mấy ngày nữa nữ nhân đó sẽ làm ra cái gì? Dứt điểm đi, làm một trận hoành tráng, cho hắn về sau khỏi tìm chúng ta gây phiền toái!"
Lưu Hạo Triết sửng sốt, lập tức hiểu ý, đồng dạng cười nói: "Con biết rồi, lập tức đi làm."
Trí Mẫn làm tốt bữa sáng, đầu tiên là đem Trí Viên kêu dậy giúp bé rửa mặt xong, thời điểm tiểu cô nương tự giác chuẩn bị đi gọi ma ma rời giường, lại bị Trí Mẫn một phen ôm lấy đến bỏ vào ghế trên. Tiểu cô nương khó hiểu đích chớp mắt to, nghiêng đầu hỏi: "Ba ba, không cần kêu mẹ dậy sao?"
Trí Mẫn cười xoa xoa tóc bé, cười nói: "Viên Viên ăn trước, ba đi gọi mẹ ~ "
Trí Mẫn gõ cửa phòng, đẩy ra chỉ thấy Mẫn Đình tựa đầu giường, bộ dáng mới vừa tỉnh. Hắn ấm áp cười, hỏi: "Chào buổi sáng, A Đình, dạ dày còn đau không?"
"Hử? Cậu gọi tôi là gì?" Mẫn Đình vẫn còn chút mơ hồ, vẻ mặt mờ mịt quay đầu nhìn hắn.
"A Đình ~ không phải cô gọi tôi A Mẫn sao ~ "
Wait, vì sao nàng lại cảm giác cái tên này đang làm nũng? Mẫn Đình day day trán, bỏ đi, nể tình hắn tối qua chăm sóc mình, cứ tùy ý hắn đi.
"Bữa sáng làm xong rồi, đứng lên đi ~ cô hôm nay còn có việc không?"
"Hôm nay nếu không có gì khác thường thì có thể làm xong việc rồi." Kỳ thực nếu không phải đêm qua đột nhiên đau dạ dày, nàng tối qua đã làm xong rồi. Bất quá người kia sao lại
thế này nhỉ? Kêu chính mình rời giường còn cứ chòng chọc ở đằng kia? Nàng nhếch lông mày, nói: "Làm sao? Muốn nhìn tôi thay quần áo?"
!!! Mới không có!!! Trí Mẫn đỏ mặt, phanh một cái đóng cửa lại. Nữ nhân này sao lại quá đáng như vậy đâu, hừ, nàng có hắn cũng không phải không có! Từ từ... Hắn bây giờ đúng là không có... Trí Mẫn cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, lại nghĩ tới bộ dáng Mẫn Đình mặc lễ phục, được rồi, nguyên bản ngực mình cũng đúng là không to bằng nàng...
Mẫn Đình loáng thoáng nhìn thấy Trí Mẫn mặt đột nhiên biến hồng, cười vui vẻ, đêm qua còn nắm tay mình sờ đầu mình, lúc này đùa một cái cư nhiên bỏ chạy.
Buổi sáng tiểu nhạc đệm làm cho Mẫn Đình cả ngày tâm tình tốt, mà ngay cả thời điểm gặp người phụ trách hạng mục gần đây bị nàng mắng nhiều nhất cũng mỉm cười, làm người phụ trách hoảng sợ, còn tưởng rằng sắp bị khai trừ rồi.
Mấy ngày nay giữa trưa Mẫn Đình đều cho kêu cơm hộp, hôm nay nàng cũng lại phải gọi ngoài, nghĩ gần đây cơm hộp hương vị cũng không tệ lắm, nàng gọi điện thoại cho bí thư, nói: "Gia Ân, gọi hộ tôi một phần cơm hộp."
"Tốt, " Gia Ân quay đầu nói: "Tiểu Lưu, gọi cho Kim tổng suất cơm hộp."
"A? Lại ăn cơm hộp?" Trí Mẫn nhíu mày, đón điện thoại từ trong tay Gia Ân, hỏi: "Không ăn cơm hộp được không?" Rõ ràng tối hôm qua mới phạm bệnh bao tử, hôm nay cư nhiên còn muốn ăn ngoài.
Mẫn Đình bật cười, "Nhưng mà tôi không muốn đi ra ngoài ăn, còn chút việc vẫn chưa làm xong đây này, giờ mà không xong buổi tối lại phải thức đêm." Nói xong giọng điệu Mẫn Đình cũng uất ức lên, thật là, bán sống bán chết làm việc cho nhà mấy người, còn không để cho người ta ăn cơm.
"Chờ đó." Trí Mẫn bất đắc dĩ thở dài, rất nhanh rời đi. Gia Ân cùng Lưu Trân hai người hai mặt nhìn nhau, Lưu Trân phun tào: "Tôi có một loại cảm giác tiểu Lưu bị Kim tổng bao dưỡng... Kim tổng của chúng ta tuy rằng điềm điềm đạm đạm ôn ôn nhu nhu, nhưng mà quyết định của cô ấy có bao giờ cho phép người khác chất vấn?"
Gia Ân không hài lòng liếc mắt nàng một cái, "Nói mò cái gì đó, Kim tổng lại đi bao dưỡng sao? Có đều hai người này quan hệ khẳng định không bình thường chắc rồi..."
Trí Mẫn cấp dì Khương gọi điện thoại, rất nhanh đi xuống lầu đến tiệm cà phê bên cạnh công ty gọi mua chút đồ, thở hồng hộc gõ cửa văn phòng Mẫn Đình, đem đồ vật phóng, nói: "Đói bụng trước hết lót dạ một chút, đừng ăn nhiều quá, chờ tôi." Nói xong, không đợi Mẫn Đình trả lời, lại chạy như gió đi ra ngoài.
Mẫn Đình ngẩn người, còn chưa kịp nói cái gì, hắn liền chạy mất dạng. Gia Ân đi theo tiến vào, đem văn kiện đưa cho nàng, cười nói: "Đứa nhỏ này không tồi."
"Gia Ân chị lại nghĩ cái gì vậy, " Mẫn Đình lại khôi phục bộ dáng bình thường, cười nói: "Hắn cũng giống như em trai của tôi thôi." Vương Giai Mỹ đối nàng giống như mẹ, Trí Mẫn dĩ nhiên là em trai của nàng.
"Vậy sao?" Gia Ân cười cười, Mẫn Đình đây là không đánh mà khai, "Tôi chỉ nói là hắn không tồi nha, nhưng mà Kim tổng, cô nghĩ sang cái gì vậy?"
Mẫn Đình nghẹn lời, đều do Nghệ Trác nói bừa, làm nàng hiện tại cứ nghĩ muốn giải thích.
Gia Ân cười cười, không nháo nàng, xoay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại nói một câu: "Kim tổng, trên thế giới này vẫn sẽ tồn tại nam nhân tốt."
Mẫn Đình mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chối cho ý kiến. Ở trước mặt nàng, nam nhân nào không phải đem mình biểu hiện tốt nhất đâu? Nhưng sau khi tới tay thì sao? Tra nam kia vốn đối nàng không tốt sao? Ba năm kia quả thực là hận không thể đem trái tim đều đào ra cho nàng đi, lại còn không phải ngoại tình?
Nàng có lẽ còn có thể động tâm, nhưng nàng cũng không dám, lại đem toàn thân tâm đi yêu một người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip