đôi mắt


đôi mắt, người ta ví đôi mắt như một khung cửa sổ. đôi mắt, có thể chiêm ngưỡng được tất cả mọi thứ nếu mở nó ra. đôi mắt, lăng kính nhiều màu chỉ nên nhìn những thứ đẹp đẽ.

xấp tài liệu để mạnh xuống mặt bàn khiến em giật mình làm cuốn trôi hết những dòng suy nghĩ vu vơ vừa rồi. người phụ nữ vừa đặt đống giấy tờ xuống thật mạnh, hẳn là trưởng phòng và đó là điều bình thường ở góc nhìn của một nhân viên.

em chán nản cầm tập tài liệu, đã gần một tuần em chưa ngủ đủ giấc vì nó.

"kim minjeong, trưởng phòng gọi kìa"

giọng nói của người đàn ông vang lên, anh ta nhìn em rồi chỉ về phía cửa phòng bằng gỗ, hay thật, cô ta vừa quăng cho em đống rắc rối trên bàn chưa vơi đi chút nào, vậy mà chưa đầy năm phút sau đã réo ầm lên. kim minjeong thở dài, chống tay vào cạnh bàn để đẩy chiếc ghế dựa ra, bộ đồ công sở màu đen kèm chiếc váy ôm ngắn cũn cỡn khiến âm thanh xì xầm vang lên. em mặc kệ, đúng là bọn đàn ông, họ ngang nhiên bình phẩm cơ thể em, từng từ từng tư thô tục chạy vào tai này sang tai khác. ban đầu việc này diễn ra không thường xuyên nhưng một tuần nay, chẳng ai coi em ra gì. kim minjeong gõ cửa phòng, mặc kệ họ vì em có vắt óc ra nghĩ cũng chẳng biết mình mắc phải lỗi gì.

"trưởng phòng gọi em" - minjeong cúi đầu chào một cách lễ phép, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ nhìn xuống cạnh bàn nơi để tấm bảng trưởng phòng.

"công việc tôi giao cho cô sao đến giờ chưa xong?" - giọng nói chói tai của người phụ nữ trung niên vang lên khiến đầu em đau nhức.

hay ghê, bà ta nghĩ em là thần thánh từ trên trời cử xuống hay sao thế? tài liệu xấp này chưa hết xấp kia liền được dâng lên. nhiều lúc em không biết mình còn tỉnh táo hay không, ba năm cấp ba luôn xuất sắc đứng đầu bảng học lực của lớp, dành được học bổng vào đại học và ra trường với tấm bằng loại giỏi. tưởng chừng cuộc đời em sẽ đẹp đẽ khi em xây lên những thành tựu như thế, kim minjeong của hiện tại đang bị họ vắt kiệt mọi thứ. em đã từng thích những con số, bây giờ chỉ muốn bỏ nó sang một bên để được ngủ một giấc ngon lành.

"em sẽ hoàn thành trong cuối tuần này" - cách duy nhất là không chọc tức sếp, có lẽ sau khi làm xong đến cuối tuần em sẽ được ngủ, em muốn đóng cái cửa sổ này lại.

bà ta bắt đầu cười khẩy, từng lời từng lời khó nghe đập vào tai kim minjeong, dù có ghét nhưng đành chịu, hơn mười triệu một tháng, một mức lương ổn định cho em. chịu thêm mười lăm phút, cuối cùng em cũng được thả về với bàn làm việc và thật đúng lúc, giờ ăn trưa đã đến nên em sẽ tạm biệt nó thêm hai mươi phút nữa.

vì công ty cũng gọi là tốt nên nội thất bên trong được trang trí đẹp mắt, em nghe đồn chủ tịch của công ty này là con gái, nghe đến đây em đã phải ồ lên kinh ngạc. dẫn dắt để thị trường luôn có mặt cái tên the owl thì thật sự rất giỏi, the owl là tên công ty và em thấy nó thật dị, chẳng hiểu sao vì theo em con cú là điềm dữ mà nhỉ?

đặt phần cơm vừa mua nóng hổi xuống bàn, em vui vẻ lấy điện thoại ra kiểm tra rồi xụ mặt, thật thất vọng vì chẳng có tin nhắn nào dành cho em. bấm vào khung chat vẫn chưa nhận được câu trả lời, cuộc gọi dần nối sang đầu dây bên kia và đến tận lần hai mới nghe máy.

"sao anh không trả lời tin nhắn? em đang nghỉ trưa...có lẽ tối nay em sẽ về trễ" - kim minjeong nói một cách nhẹ nhàng nhưng nghe đâu vẫn có chút hờn dỗi, em cầm đũa chọt chọt vào miếng thịt trong khay, chán nản than thở với người ở màn hình bên kia.

"à...anh sẽ ăn ngoài...em về cẩn thận nhé" - giọng người con trai có vẻ khàn đi khi nói chuyện với em.

"anh làm sao vậy? đang làm gì thế?" - kim minjeong khó chịu, chẳng có câu nào là hỏi thăm hay động viên em, đôi khi em cảm thấy chán nản với mối quen hệ yêu đương này.

"anh đang chạy bộ ở phòng tập, cúp máy. nhé, lát anh gọi sau"

sau đó chỉ có tiếng tít tít vang lên, em thậm chí còn chưa nói xong và anh ta cúp máy trước, người yêu kiểu đó đấy, công việc áp lực, chuyện yêu đương cũng chẳng đâu vào đâu. thảy điện thoại lên bàn, giờ em chẳng còn tâm trạng để mà ăn nữa rồi, nhưng không động đũa thì em ngất giữa giờ làm mất. đưa muỗng cơm lên miệng, nguội cả rồi nuốt chẳng trôi. kim minjeong dừng ăn, em thấy những nhân viên bàn bên cứ xì xầm gì đó xong lại nhìn về phía em, họ làm gì vậy? thật khó chịu.

muỗng cơm rớt xuống khay, em bất giác đứng lên phóng nhanh về phía đó lấy đi chiếc điện thoại mà nữ nhân viên đang cầm, kim minjeong lướt thật nhanh trên màn hình với ánh mắt sợ hãi, ước khi đôi mắt này không thể nhìn. vài đường link được share và vài bài post được đăng tải, hình ảnh mà tưởng chừng là bí mật giữa em và người yêu được phơi bày, không che không làm mờ, kim minjeong tự thấy mình trong đấy. run rẩy bấm vào đoạn video, hình ảnh bản thân không mặc gì sống động từng nét, là những cảnh nhạy cảm của em và người yêu.

"không ngờ nhân viên kim táo bạo như vậy đấy"

"ôi trời, tôi cứ nghĩ cô là trinh nữ cơ"

hai trong số năm người ngồi đấy buông lời thì thầm, bọn họ che miệng cười khúc khích ngay sau hai câu đùa đó. kim minjeong muốn khóc, em trả lại điện thoại, bỏ luôn phần cơm vừa đụng một lần. chạy về văn phòng điên cuống thu dọn đồ đạc, em chẳng còn quan tâm đến những ánh mắt khó hiểu nhìn vào em. từng đoạn video, từng góc đặt máy, chỉ có một khung cảnh duy nhất là phòng ngủ, không lẽ người em yêu làm thế với em?

"này cô làm sao vậy" - một cô gái tiến lên chạm vào người em.

kim minjeong sợ hãi, em né sang một bên, thu dọn xong liền ào ra ngoài mà không nói gì với ai. vừa chạy vừa khóc, thì ra suốt một tuần nay họ đều nhìn em bằng ánh mắt đó, coi em là người dễ dãi nên mới thản nhiên bàn tán trước mặt như vậy. ngồi trên taxi mà lòng rối bời, sự nghi ngờ trỗi dậy trong em, kim minjeong cứ thế khóc lóc trên xe mặc kệ tài xế có quay xuống hỏi nhiều lần trong khi dừng đèn đỏ. em không trả lời, quá xấu hổ để trả lời câu hỏi về tình trạng của bản thân.

chỉ một ngày, em chỉ muốn ngủ một ngày, bây giờ thì em đóng cái cửa sổ đó kiểu gì đây? trả vội tiền taxi, đôi chân bước thật nhanh vào thang máy, cổ chân em đau muốn ứa nước mắt vì giày cao gót. đứng trước cửa căn hộ, nơi chính bản thân bị quay lén, kim minjeong hít một hơi mở cửa bước vào. nực cười, em cười khẩy, bản thân ngây thơ đến độ tin anh ta đang chạy bộ ở phòng tập. thả cặp xuống đất, em đứng còn không vững khi trong nhà xuất hiện giày cao gót lạ. kim minjeong một tuần nay đi sớm về muộn, có hôm ngủ luôn ở công ty để làm cho xong việc, còn anh ta ở không rảnh quá còn dẫn gái về nhà.

"tên khốn" - em lầm bầm trong miệng, buồn chán cởi giày ra, cơ mặt giãn khi thứ làm em đau nhức cuối cùng cũng rời khỏi.

kim minjeong bước nhẹ nhàng, rình mò trong chính căn nhà của mình, bên tai văng vẳng âm thanh mà em cần nghe, vậy là rõ rồi. tên khốn đó thật sự dẫn gái về nhà, bao lâu nay, thời gian mà em bỏ ra là ba năm. quãng thời gian ba năm đó em nhận lại được cặp sừng kèm hình ảnh bản thân xuất hiện trên web đen. kim minjeong bất lực đẩy cửa phòng, cánh cửa thậm chí còn không thèm khóa, một nam một nữ hưởng thụ sự khoái lạc, trên chính nơi em hằng mong về sớm để đặt lưng nằm lên.

cô gái lạ mặt hét lên khi thấy em ngang nhiên đẩy cửa ra, hét gì? hét gì vậy đồ điên, em mới là đứa cần hét đây này. còn tên khốn đó, hắn cũng biết giật mình à? phải rồi, làm điều sai trái hẳn là giật mình thường xuyên lắm.

"cút ra ngoài" - mệt mỏi dựa lưng vào cửa, em khoanh tay nhìn cô ta yêu cầu.

không có lời đáp, cô gái đó cứ trơ trơ kéo tấm chăn che thân, còn ra sức kéo tay tên khốn đó. bực mình thật, ước gì em đánh người mà không cần phải lên phường. thở dài một hơi, em nới lỏng tay đang khoanh, bước đến gần cô ta rồi nắm tóc kéo xuống giường.

"tao bảo mày cút khỏi đây" - dùng hết lực mà bản thân có, em một phát lôi cô gái kia ngã xuống đất.

cô ta la oai oái khiến em đau cả đầu, người gì mà nặng như trâu. hắn ta cuối cùng cũng hành động khi nằm tay kéo em ra để đỡ con ả dưới đất. cái chạm tay vừa rồi khiến em kinh tởm, không hiểu sao suốt thời gian qua em có thể ôm hôn tên khốn này.

"xin lỗi vì chen vào khi anh vẫn đang cứng nhé" - kim minjeong mỉa mai khi nhìn xuống nơi đó, tên chết giẫm này vẫn còn đang hứng được.

"im miệng lại" - tên đó đứng lên mặc quần áo, một bước kéo tay cô gái kia đẩy ra khỏi cửa nhà.

em dựa vào tường nhìn đống bừa bộn mà hai con lăng quăng bày ra, chiếc giường thân yêu của em tiêu rồi. em nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân chắc hẳn tên đó đang quay lại. đúng như em nghĩ, gã đàn ông xông vào phòng nắm tay em lôi ra ngoài phòng khách, hất em xuống sofa rồi làm vẻ mặt như đứa có tội đang là em.

"khi nãy có quay clip không?" - giọng nói có chút lạc đi khi em nhớ lại, hướng đôi mắt đã đỏ vì kiềm nén không để bản thân khóc vào tên mà mình gọi là người yêu.

"nói điên cái gì vậy?" - hắn mở to mắt, không tin vào câu hỏi mà em đưa ra, hành động né tránh hết mức có thể.

"choi seungho, tôi hỏi anh có quay clip với con điếm đó như quay với tôi không?"

đến lúc này rồi kim minjeong không thể kiềm lòng được nữa, em khóc òa lên ngày sau lời nói đó, em mệt mỏi, đôi mắt khóc đến sưng đỏ khiến em khó chịu. lần đầu em khóc nhiều thế này, bao nhiêu hờn dỗi, uất ức đều theo đó mà chảy dài trên má.

"cũng chỉ để kiếm tiền" - hắn châm điếu thuốc, ngang nhiên ngồi vào thành ghế phía đổi diện, mặt hắn chẳng có chút nào là hối lỗi.

kiếm tiền? ừ, hắn chẳng có công việc ổn định, vừa bị đuổi tháng trước, suốt khoảng thời gian đó cho đến hiện tại, một tay em lo cho hắn, tiền cũng từ em mà ra. bây giờ hay tin tên khốn choi seungho đấy đem tiền mà em cực khổ kiếm được để cho gái, dùng cơ thể của em để kiếm tiền, không còn gì để thất vọng ở con người này nữa rồi.

"chỉ vì vài đồng bạc mà anh làm vậy với tôi? seungho à...anh có thật sự yêu tôi không?" - giọng nói run rẩy, em tự đánh mạnh vào lồng ngực mình chẳng vì lí do gì.

"chia tay đi, nghe cô càm ràm mà tai tôi mọc rễ cả rồi" - choi seungho đứng lên tiến vào phòng, hắn đang dọn đồ.

ừ đi đi, đi khỏi cuộc đời này của em đi, để em có được những giây phút bình yên. kim minjeong ngồi gục ở ghế, không la hét, không đập phá, chỉ có khóc. em ôm mặt khóc nức nỡ, môi mím lại đến bật máu, kim minjeong khóc cho số phận của mình, khóc vì yêu nhầm loại người như choi seungho.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip