nếu có sau này

"bỏ tao ra, mày bị điên rồi!!"

na jaemin tức giận vùng vẫy, cậu sẽ đuổi theo kim minjeong với điều kiện tên thần kinh này bỏ ra.

"mày không thấy yizhuo với aeri à? sao còn để minjeong đi?"

jaemin chất vấn, cắn mạnh vào tay jeno, thần kì làm sao khi tên này thậm chí còn không nhăn mặt. lee jeno chỉ đơn giản dừng lại, ánh mắt có chút rối bời, tại sao cậu lại để minjeong đi dù biết rất nguy hiểm?

"để kim minjeong có thể giúp yu jimin chiến thắng cuộc chiến lần này" - jeno nhẹ nhàng nói, cậu không còn nắm chặt cổ áo của jaemin nữa.

"rồi mày sẽ là người hối hận đầu tiên!"

na jaemin bực tức, cậu phủi áo không thèm để tâm đến, tên họ lee muốn làm gì thì làm. lee jeno trầm lặng đi theo sau, cậu có hối hận với quyết định của mình không? không vì cậu tin vào phép màu cuối cùng.
.
.
.

yu jimin bước từng bước vào căn phòng cuối cùng, cô đã lục tìm khắp nơi mà không thấy yu jiyong đâu, đoán chắc tên hèn nhát đó núp bóng ở trong này nên không ngần ngại mở rộng cả hai cánh cửa mà tiến vào.

"yu jimin, em gái của tao!!"

"ngậm miệng của mày lại đi jiyong"

đúng như dự đoán, hắn đã ở đây chờ sẵn, vết tích ba năm trước cô để lại vẫn hiện rõ trên gương mặt, jimin lúc đó vẫn còn nể nang tên này cùng một dòng máu nên mới không thẳng tay giết chết, có điều nhát dao đó chưa đủ để hắn què một chân mà chịu cảnh ngồi im trên ghế. bây giờ đi đứng bình thường lại tìm đến cô một lần nữa.

"hôm nay mọi thứ sẽ kết thúc"

chỉa mũi kiếm của gia tộc uchinaga về hướng yu jiyong, cô hứa sẽ không nhân nhượng trước mặt hắn một lần nào nữa.

"vậy thì đến đây giết tao đi!"

yu jiyong vừa dứt lời, cô đặt thanh kiếm xuống, một mình dùng tay không tiến lên. hắn rút con dao thủ thế, lưỡi dao vẫn còn máu khô dính lại. yu jimin tập trung cao độ né lưỡi dao, theo thói quen tung cước vào bụng hắn.

hắn bị mù một bên mắt, tất nhiên là bất lợi lớn nhưng tình hình hiện tại người bất lợi hơn mới là yu jimin, cơ thể trải qua cuộc chiến vừa rồi làm cô thấm mệt, các đòn tấn công bị hạn chế, bằng chứng là yu jiyong vẫn rất bình thường cười giễu cợt lại với cô.

"lâu ngày gặp lại không thể gọi tao một tiếng anh trai à?"

yu jiyong nhân cơ hội cô mất cảnh giác, hắn nhanh tay cứa từng lưỡi dao vào da thịt khiến cô đau nhói, cả hai bắp tay và eo đều có vết rách mới, cái áo cũng gần như là tả tơi. yu jiyong khoái chí cười lớn, hắn không dứt điểm yu jimin một lần mà muốn chơi trò mèo vờn chuột với cô thêm chút nữa.

cô cảm thấy buồn nôn khi hắn hỏi, cái gì mà anh trai? xét về dòng máu thì không thể cãi việc hắn chính là anh ruột của cô. nhưng trên giấy tờ, yu jiyong đã bị gạch tên khỏi sơ đồ gia phả từ lâu. sau bấy nhiều chuyện mà hắn làm, vậy mà vẫn chờ tiếng gọi từ yu jimin sao? cô cảm thấy nực cười, vẫn hối hận vì không giết chết hắn sớm hơn.

"mày giận vì tao làm mọi người nghĩ tên sát nhân mới là mày sao?"

"ngậm mồm lại đi, tao không muốn phải nói chuyện"

yu jimin bực bội thủ vào thế đề phòng, tên này vẫn còn cái miệng lèm bèm, biết thế thay vì rạch miệng hắn, cô nên cắt lưỡi của hắn thì hơn. yu jiyong thì cứ đùa giỡn nhắc về chuyện cũ, chính hắn là người sát hại bố mẹ, sau đó âm mưu giết cả cô nhưng không thành. giây phút yu jimin vô tình thấy bố mẹ trút hơi thở cuối cùng tại chính căn nhà của họ, thân tâm đã nổi lửa chỉ muốn giết chết yu jiyong.

"mày cũng không ngờ họ làm thế đúng chứ?"

yu jimin cười khẩy, nếu hắn muốn nhắc lại chuyện cũ như thế, thì cô đây sẵn sàng nhắc cho hắn nhớ. rằng bố biết yu jiyong âm mưu chuyện này từ lâu, nên di chúc ghi rõ yu jimin sẽ là người đứng đầu của hệ tiếp theo. ngược lại, yu jiyong đến một xu cũng không có, chính thức bị gạch tên khỏi dòng họ ngay khi bố vừa qua đời. vì nể tình lắm nên mấy món tài sản trước đây bố mua cho hắn không được tịch thu lại, có lẽ để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn đã phải đánh đổi rất nhiều thứ.

"con khốn này!"

yu jiyong điên lên, hắn chạy đến gần yu jimin để vung dao, nào ngờ cô bắt được tay hắn, xả liên tiếp những cú đấm như búa bổ vào người khiến jiyong loạng choạng. cô tiếp tục lên gối, bao nhiêu cơn giận đều từ nắm đấm mà trút vào người hắn. jimin bẻ tay để con dao rơi xuống, ép hắn vào tường, vớ lấy cây sát đánh thật mạnh.

hắn hất cô ra, thứ gì gần bên cạnh liền cầm vào ném về phía cô. tuy lực đấm của yu jimin giảm đáng kể, nhưng phải công nhận rằng bị đấm không hề dễ chịu chút nào, bên sườn hắn đau nhói, ngay cả cơ mặt cũng dần mất cảm giác, mấy cú đấm vào hàm tác động mạnh đến não bộ rất nhiều.

"kết thúc thôi jiyong, tao mệt lắm rồi"

rút con dao găm bên đai cảnh sát, yu jimin mệt đến mức thở không nổi, lồng ngực phập phồng lên xuống, mồ hôi chảy dài cơ thể trộn lẫn vào vết thương khiến cô đau rát. yu jimin của lúc này chỉ nhớ về kim minjeong, phải mau chóng kết thúc tất cả để còn được ôm em bên mình.

đột nhiên một cơn đau đầu kéo dài khiến cô choáng mà gục xuống, yu jimin khuỵu gối ôm đầu ho ra máu trước mặt yu jiyong, hắn nghĩ bản thân sắp chết đến nơi, ai ngờ ông trời hôm nay đứng về phía hắn. tiếng cười vang khắp căn phòng, ngày này đến rồi, ngày hắn giết được yu jimin cuối cùng cũng đến. giữ một bên vai của cô, hắn ra đòn thật mạnh, liên tiếp đấm đá vào cơ thể khiến yu jimin chịu không nổi lại ho ra máu. đây là lần đầu tiên thể lực đạt đến mức giới hạn như vậy, jimin gắng gượng bò dậy, chỉ một chút nữa thôi cô đã có thể giết hắn rồi.

"mày cũng chết cùng con bạn của mày thôi"

yu jiyong là đang nhắc đến uchinaga aeri, hốc mắt của yu jimin đỏ lên, tên khốn này nói như thế nghĩa là sao? aeri đã chết rồi? yu jimin nắm lấy cổ áo của yu jiyong, cô gạt đi cái suy nghĩ rằng aeri đã chết, cậu ta mạnh như vậy, từng một mình càn quét cả một nhóm người có số lượng lớn của địch, vậy thì làm sao mà chết được dưới tay yu jiyong?

"biết có ngày hôm nay, lúc đó tao nên giết chết cả hai đứa mày"

yu jimin gần như mất nhận thức nằm dưới sàn, phải rồi nhỉ, tên khốn này là người đem quân đến giết sạch gia tộc của aeri. chính hắn là người đâm con dao vào cô kia mà, yu jimin đã nhận ra từ khi đó, đặc điểm nhận diện của anh em trong nhà làm sao cô có thể quên? nhưng lạ thay hắn lại không giết chết, yu jiyong thích cảm giác làm người khác chết từ từ trong tay hắn, hắn cũng chẳng ngờ đêm hôm đó lại có người giúp nên cô mới may mắn sống được đến bây giờ. dòng họ yu bắt tay làm ăn cùng gia tộc uchinaga từ nhiều đời, chỉ xui xẻo lúc đấy gia tộc bọn họ gặp khó khăn, trưởng tộc lại chết để lại chức vị to lớn cho người con trai trẻ là uchinaga akira. tuy trẻ nhưng có sự tiến bộ và đóng góp to lớn để từng bước khôi phục gia tộc, yu jiyong không vừa mắt vì bố chăm chăm đầu tư cho họ thay vì các nhánh làm ăn của hắn. yu jiyong vì muốn chứng minh thực lực nên mặc kệ hậu quả mà cho người giết sạch không để lại chút dấu vết nào.

cô nắm vào cổ áo yu jiyong, một phát kéo xuống đập đầu cả hai vào nhau, hắn vì quá đau nên lăn ra sàn mà ăn vạ. trán của yu jimin cũng không thua kém, máu tươi cứ thể chảy dài xuống cánh mũi. yu jimin nắm đầu kéo lê hắn đến một góc, vì trong phòng có một sợi dây được cột trên cao nên cô vòng nó vào cổ hắn, xoay người dùng đầu gối để kéo dây siết cổ, nâng yu jiyong lên cao.

"con nhỏ....chết tiệt...này....thả tao xuống"

yu jiyong vùng vẫy, cả mặt hắn đỏ lên, tay nắm vào sợi dây để nới lỏng nó nhưng không được. cô mặc kệ hắn có la hét, trong đầu còn đang bận nghĩ nên thiêu sống tên khốn nạn này hay chặt từng khúc thả cho cá ăn. nhưng hôm nay hắn hên thế nhỉ? yu jiyong rút từ trong túi ra con dao nhỏ cắt ngang sợi dậy.

"trong người mày còn bao nhiêu con dao vậy?"

cô bất ngờ mở to mắt, jimin cầm thanh kiếm của uchinaga aeri lao đến vật hắn xuống đất, mũi kiếm sắc nhọn từ trên chỉa thẳng vào mặt khiến yu jiyong sợ hãi.

"jimin...jimin khoan đã...tao vẫn còn một chuyện chưa nói với mày...cho tao nói hết"

yu jimin hơi chần chừ, sau đó cắm mũi kiếm vào vai cảnh cáo hắn nếu còn nói linh ta linh tinh sẽ lập tức cứa mất cánh tay.

"nó là tin vui hay tín xấu nhỉ?? à là tin vui với tao và tin xấu với mày.....kim minjeong đã có thai đấy....nhưng tao đánh nó sảy thai mất rồi"

yu jiyong hả hê vừa nói vừa cười vào mặt của yu jimin, cô vì sốc mà hơi loạng choạng không giữ chặt được hắn dưới thân. thất thần không tin những gì tên này nói, em đã có thai? đó là con của cô. vậy mà tên chết tiệt này nhẫn tâm đối xử với em như thế, suy cho cùng người hắn muốn giết là cô, tại sao lại làm như thế với kim minjeong!?

"làm ơn....tha cho tôi...đừng làm hại con tôi. nó đã năn nỉ tao như thế đấy, mày biết tao vui thế nào không? tao giết được con của mày rồi, bây giờ là tới mày, yu jimin à!!!"

yu jiyong cố với tay lấy con dao bên cạnh khi nãy rơi xuống cùng hắn, nhân lúc yu jimin còn đang sốc liền nhanh tay đâm vào rút ra ba phát ở bụng của cô. yu jimin nắm lấy vai hắn, vùng bụng chảy máu liên tục, cả cơ thể mất sức cố bấu vào áo của yu jiyong để vững người. bây giờ có đâm thêm mười nhát dao cũng không làm cô thấy đau, vì không còn gì đau đớn hơn khi nghe kim minjeong sảy thai nữa rồi, lúc gặp mặt em một lời cũng không nói cho cô biết.

"thần kì làm sao, một yu jimin được mọi người tung hô là kẻ tàn nhẫn, bây giờ nghe tin một đứa con gái sảy thai mà thất thần vậy sao? mày yếu sinh lí nên sợ không thể khiến nó có bầu thêm lần nữa à?"

yu jiyong phì cười, hắn loay hoay rút thanh kiếm chết tiệt đang cắm ở vai mình, đi nhặt lại khẩu súng mà hắn giấu trong góc chỉa thẳng vào đâu yu jimin. nước mắt cô không kiềm được mà rơi không ngừng trước mặt hắn, tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy khi cô chỉ vừa có được hạnh phúc? tại sao kim minjeong lại phải vì cô mà chịu biết bao nhiêu đau khổ? có phải vì cô không? đáng lẽ bản thân yu jimin không nên được sinh ra, vậy thì yu jiyong sẽ không ghen tức mà làm tội đồ của dòng họ, vậy thì kim minjeong sẽ gặp được một người tốt hơn, em sẽ có một cuộc sống bình yên hơn có phải không? đầu súng kề lên trán, cái chết ở ngay trước mặt nhưng cô chỉ ước một điều. nếu có sau này, mong rằng cô sẽ được gặp em trong thân phận của một người bình thường, được yêu em thêm lần nữa.

yu jiyong dí nòng súng, tiếng súng vang lên như tiếng sấm lớn từ trời cao giáng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip