rắc rối
tít tít, tiếng báo thức reo lên, vang mãi vang mãi, dừng rồi lại reo lần nữa khiến cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường nhăn mặt khó chịu, em huơ tay hết bên trái đến bên phải trên mặt bàn để tìm nguyên nhân phát ra tiếng ồn đó. em chán nản ấn mạnh vào màn hình điện thoại rồi vứt nó sang bên kia giường, nơi trống không chẳng có ai nằm. đôi mắt sưng húp nhắm lại, em không muốn mở mắt ra nữa, mỗi lần thức dậy chào đón em không phải là một ngày mới tốt lành, nó trông như địa ngục hơn.
kim minjeong, cô gái bé nhỏ đang cố sống trong cái thế giới mà em nghĩ nó không thuộc về mình, chỉ tháng trước em còn đang là nhân viên xuất sắc tại công ty, việc làm ăn suôn sẻ và một tình yêu đẹp. cho tới khi em biết được sự thật về tên khốn đó, hắn lén lút sau lưng em hết lần này đến lần khác, ăn chơi nợ nần sau đó chạy mất để lại cho em tờ giấy ghi nợ chết tiệt này. khốn nạn hơn, trong khoảng thời gian yêu nhau có phát sinh quan hệ, hắn thiếu tiền đến mức quay lén một đống video rồi bán đi chỉ để kiếm vài ba đồng tiền thỏa mãn cuộc chơi của hắn. chính vì những thứ đó, mỗi khi đi làm, em đều phải đối mặt với những ánh mắt dò xét của đồng nghiệp nữ, ánh mắt thèm thuồng của đồng nghiệp nam, đừng hỏi tại sao họ biết, ai mà chẳng có lần vào web đen để xem?
em chỉ vừa nghỉ việc mấy ngày trước vì không chịu nổi những áp lực đó, đã thế cái tờ giấy ghi nợ này còn bám theo em. kim minjeong đã nhiều lần giải thích với đám người mặt vest đen là em chỉ là người yêu cũ, tại sao em phải trả cho hắn đống nợ này? chẳng ai chịu hiểu cho em, sao bọn họ không hiểu? hay không nhận ra em chưa đủ khổ?
kim minjeong mệt mỏi, nhiều lần muốn chết quách đi cho xong, luôn luôn sống tốt với mọi người rồi chẳng ngờ có ngày mình khổ sở thế này. dụi đôi mắt thấm đẫm nước mắt, em rời giường vì cơn đói đang đánh trống biểu tình. nhìn sơ qua căn phòng nhỏ, trước đây nó từng gọn gàng cho tới khi em chán đời như bây giờ, chai rượu cùng đống mì ly để đầy ra sàn, minjeong thờ ơ bước qua tất cả, em mệt lắm, em chẳng muốn dọn đâu.
sau khi vệ sinh cá nhân xong, bước ra phòng khách chỉ còn lại hơi thở mệt mỏi cùng tiếng bước chân nặng nề của em, nơi này từng ấm áp và nhiều tiếng cười, giờ chỉ còn lại sự căm ghét, đây là căn hộ nhỏ mà em và hắn thuê cùng nhau, tên khốn đó chạy còn không quên lấy đồ của em, hèn hơn em nghĩ, vậy mà đó giờ em ngu ngốc bênh hắn trước những lời cảnh báo của bạn bè. bực bội mở cửa tủ lạnh, trong đó chẳng còn gì và em không muốn phải ra ngoài, minjeong cảm thấy sợ hãi, em sợ những ánh mắt nhìn vào em, họ sẽ nghĩ em thế nào? có nghĩ em là một đứa dơ bẩn không? minjeong không biết nữa, em không muốn đối mặt với câu trả lời.
khoác áo vào, cẩn thận dùng khẩu trang và nón che kín khuôn mặt, em kiểm tra lần cuối trước gương rồi rời khỏi nhà. em đã nghỉ việc ở chỗ giúp em có thể sống thoải mái trong một tháng với mức lương ổn định, mặc dù tiếc nhưng em không phải khúc gỗ, em không thể giả bộ mỉm cười và xem như chưa có gì xảy ra. mặc kệ những dòng suy nghĩ của hiện tại, em với tay lấy xe đẩy rồi dạo quanh trong siêu thị, mấy ngày nay chán đời nên chỉ húp mì, minjeong nghĩ hôm nay mình nên có một bữa ăn đàng hoàng. đảo quanh một vòng cuối cùng cũng chọn xong những thứ cho bữa trưa và tối, minjeong dừng lại một chút, em tính toán kĩ một lúc xem có nên mua hay không, vì em mới nghỉ việc, chưa có việc làm mới nên không thể dùng hết tiền trong tài khoản được.
"haizz sao mà cực khổ quá" - minjeong thở dài nhìn hộp thịt trong tay, em cần có dinh dưỡng để sống, sống để đi làm, không thể ăn sơ sài nên em quyết định sẽ mua nó.
nghe tiếng tít tít khi tính tiền mà em phải nhăn mặt, hình như mua hơi quá đà nhưng lỡ rồi nên hai tay hai túi rời khỏi siêu thị trong tiếng thở dài. em đi bộ về nhà, dọc đường đi em có nhiều suy nghĩ, báo cảnh sát không phải là chưa từng làm, em đã chạy đến đồn rồi làm ầm lên sau đấy chẳng nhận được gì vì không có bằng chứng, tên khốn đó cũng cao chạy xa bay. đường về nhà gần trước mắt, em vào thang máy rồi ấn số tầng của mình, mọi thứ sẽ rất bình thường nếu cửa thang máy mở ra và em không thấy đám người mặt đồ đen đứng trước cửa. minjeong hoảng sợ, làm túi đồ ăn rớt xuống đất, chính âm thanh đó đã làm bọn người mặc vest đen để ý, bọn họ thấy em liền chạy về phía này với khuôn mặt dữ tợn, kim minjeong không biết làm gì ngoài ấn nút thang máy liên tục.
"nhanh lên, làm ơn nhanh lên" - giọng nói run rẩy phát ra kèm vài tiếng nức nở, ngón tay bé bé xinh xinh ấn mạnh vào nút thang máy cùng lời cầu nguyện.
"này dừng lại, mày có dừng lại chưa?" - một trong những tên đó hét lên, cả đám cùng chạy ầm về phía thang máy nhưng may mắn thuộc về kim minjeong, cửa thang máy đóng lại ngay sau đó.
minjeong thở phào nhẹ nhõm, số em đúng là màu đen, bọn chúng vừa đến đây hai ngày trước, vậy mà bây giờ lại đến nữa, tần suất còn tăng lên đáng kể. kim minjeong lầm bầm vài câu chửi trong miệng rồi nhanh chóng gom đống đồ phía dưới vào túi, em nghĩ mình sẽ núp tạm ở nhà con bé ning yizhuo vài hôm. yizhuo không hề biết về việc của em, con bé chỉ biết em và hắn chia tay và sau đó hắn rời đi, em cũng chẳng dám kể với bố mẹ. kim minjeong không đủ can đảm cũng như mặt mũi về gặp họ, minjeong thở dài, đúng là xui xẻo. cửa thang máy mở ra cũng là lúc em chạy nhanh ra ngoài, nhưng rồi mặt tiền của em đâm thẳng vào ai đó khiến em ngã về phía sau, túi đồ ăn văng tung tóe, cái mũi của em đau nhức vô cùng, ngước lên nhìn chỉ khiến kim minjeong sợ hãi hơn.
"ú òa, đi đâu mà vội vậy?" - người phụ nữ mặc vest đen bước từ từ về phía em, trông bộ vest có vẻ đắt tiền cùng khí chất tỏa ra khiến em đủ hiểu cô ta dẫn bọn họ đến đây, thật ra em đã thấy cô ta vài lần nhưng chỉ toàn đứng sau xem bọn chúng trách mắng, tra hỏi em.
"tôi xin lỗi...tôi đã nói nhiều lần rồi. hắn nợ thì tìm hắn, tại sao lại tìm tôi?" - em bất lực rơi nước mắt, đôi tay nhỏ chấp lại xoa xoa liên tục cùng lời xin lỗi.
"đừng có nói với tôi, đây cũng chỉ là việc của tôi thôi. đi mà nói với tên đó đấy" - cô ta hất mặt về phía chiếc xe màu đen ý bảo em ngoan ngoãn lên xe.
"tôi cũng xin cô đấy, cô nghĩ bọn tôi chỉ đi đòi tiền mỗi mình cô hả? cô tự mình đi giải quyết với tên đó đi, tôi nghe nó càm ràm muốn mệt tai rồi đấy" - cô gái kia lúc đầu mang vẻ dữ tợn thì bây giờ tất cả đều bay hết, chỉ còn khuôn mặt nhăn nhó, tay chỉ chỉ vào xe rồi sau đó một bước xách cổ áo em lôi đi.
"bỏ ra, tôi không đi. mấy người bắt cóc đúng không? tôi la lên đấy, tôi báo công an"
cạch, sau đó chỉ nghe tiếng cửa xe đóng lại dù em đã la hét năm phút trước, người phụ nữ mở cửa kính ngó đầu ra bên ngoài dặn dò đàn em xong thì bắt đầu cho xe chạy. đời em thế là hết, em sẽ bị bán đi một nơi xa xôi nào đó, có lẽ em sẽ chẳng thể cầu cứu ai dù có thoát được, vì em không biết ngôn ngữ của nơi mà mình bị bán đi.
"tôi nói thật với chị, tôi không nợ tiền chị, là hắn ta nợ, sao lại tìm tôi?" - em thút thít mở lời, hạ tông giọng thấp hết mức có thể, trông thật đáng thương thì cùng là phụ nữ với nhau, có lẽ sau khi nghe xong cô ta sẽ hiểu cho em.
"cô không nợ tiền tôi, mà nợ bạn tôi, bây giờ ta đang đến chỗ nó đây" - cô gái kia nhìn qua gương để xem xét em với đôi mắt khó hiểu, lời nói cũng hết sức nhẹ nhàng khiến em không tin đây là nghề mà cô ta làm.
"này, đừng có mà nói chuyện cộc lốc với nó, cũng đừng la ầm lên, nó không thích đâu" - cô ta lại buông lời nhắc nhở khiến em khó hiểu, cuối cùng nó là ai? ai là nó? sao cô ta hết lần này đến lần khác dặn em phải cư xử thế nào cho đúng mực.
"hay cô muốn bị đập gãy chân rồi vứt vào rừng?" - lời nói bắt đầu nghiêm trọng hơn khi cô ta thấy em bày khuôn mặt không chịu tiếp thu lời nói.
kim minjeong tái xanh mặt, cái gì mà đập gãy chân rồi vứt vào rừng? chủ nợ của em là người đáng sợ như vậy sao? à đâu phải của em, trời ơi sao đời em khổ thế này. minjeong gào trong lòng còn ngoài mặt thì đã chịu gật đầu hiểu chuyện, một xe hai người không ai nói gì với nhau nữa, xe cứ thế rời thành phố. minjeong chỉ biết ngắm nhìn mọi thứ chứ cũng chẳng biết làm gì, có lẽ khi đến đó sẽ lại quỳ xuống khóc lóc xin tha, trông thảm hại làm sao.
"cô ngồi vào bàn ăn cùng tôi, chờ tí nó về rồi nói chuyện sau" - cô gái kia dừng xe trước một căn nhà lớn, sau đó đi vào trong, chỉ vào bàn ăn và yêu cầu em ngồi xuống.
minjeong không biết phải làm gì tiếp theo, em ấp úng cả buổi rồi cũng quyết định ngồi xuống khi đồ ăn được dọn lên, bụng em cũng réo từ khi bị bắt đến giờ. thật sự bây giờ đã gần sáu giờ tối, nghĩa là em đã nhịn từ sáng. thôi dù gì người ta có ý tốt, em đây sẽ nhận vậy, ăn no một chút có sức quỳ lạy khóc lóc với người kia.
em ngồi xuống bàn, tay cũng dần gắp đồ ăn rồi cho vào miệng, chắc vì đói làm em cảm thấy đồ ăn ngon hơn, như thể em đã không ăn gì ngon trong một tháng qua, mà hình như sự thật là vậy. nước mắt bắt đầu rời, em vừa ăn vừa khóc nghẹn khiến cô gái kia dừng đũa nhìn em.
"gì vậy? đồ ăn không ngon thì nói chứ mắc gì khóc?" - cô rút tờ khăn giấy đưa cho em, đũa cũng buông xuống khó hiểu khi cô cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon mà.
"không...không phải...sao cô tốt với tôi vậy? vì tí nữa bạn cô đánh tôi gãy chân hả...?" - em nhận tờ khăn giấy, gương mặt nhỏ nhắn xinh yêu dần mếu máo, em sụt sịt mũi nhìn về phía đối diện với đôi mắt đáng thương.
"haizz thiệt tình, thì đúng là nó sẽ đánh gãy chân nếu cô không nghe lời tôi dặn, cô cứ bình thường thì nó có làm gì đâu? aiss thiệt tình....đừng khóc nữa, tí tôi nói giúp cô" - cô gái bắt đầu phần ăn của mình mà không thèm nhìn em nữa.
"có thật không?...cô sẽ nói giúp tôi?" - minjeong tò mò lau đi nước mắt, sao giang hồ gì mới thấy em khóc một tí đã chịu nói giúp rồi.
"bây giờ là sáu giờ ba mươi, năm phút nữa nó sẽ về. trong thời gian đó tôi cho cô chạy khắp nhà hỏi uchinaga aeri có uy tín không rồi sau đó hoàn thành bữa ăn trước sáu giờ ba lăm" - cô gái có cái tên dài ngoằng đưa miếng thịt vào miệng sau đó chỉ quanh nhà để khẳng định lời nói của mình.
sau lời nói đó, em nửa tin nửa nghi ăn phần của mình, trong lòng thầm lo lắng không biết chút nữa cô ta có giúp mình không hay một bước lật mặt. mọi suy nghĩ dừng lại sau khi em nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa vào, ánh mắt của em đậu trên khuôn mặt lạnh như băng, một cảm giác rùng mình khẽ lướt ngang sóng lưng của kim minjeong.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip