Chương 28: Song hành
Sau đêm hòa nhạc, cuộc gặp gỡ giữa Jimin và Minjeong trở thành một khởi đầu mới, nhưng không dễ dàng như cả hai từng nghĩ. Họ đã tìm thấy nhau, nhưng việc cân bằng giữa cuộc sống cá nhân, sự nghiệp và tình cảm là một hành trình đầy thử thách.
Minjeong, với nghệ danh Winter, giờ đây đã trở thành cái tên được săn đón. Những lịch trình dày đặc, những buổi chụp hình, phỏng vấn và các chuyến lưu diễn khiến thời gian của em trở nên khan hiếm. Dẫu vậy, Minjeong vẫn cố gắng dành ra những khoảng lặng quý giá để nhắn tin hay gọi điện cho Jimin.
"Chị đã ăn tối chưa?" – Một dòng tin nhắn ngắn ngủi từ Minjeong, thường đến vào cuối ngày khi em đang trên xe trở về khách sạn sau một buổi biểu diễn.
Jimin đọc tin nhắn, mỉm cười, rồi đáp lại:
"Rồi. Còn em? Hôm nay diễn có mệt không?"
Những đoạn hội thoại nhỏ ấy, dù giản đơn, lại trở thành nhịp cầu nối giữa họ, khiến cả hai cảm thấy dù khoảng cách địa lý có xa xôi đến đâu, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau.
Một ngày nọ, Jimin nhận được một lời mời từ nhà xuất bản muốn chuyển thể cuốn tiểu thuyết mới của cô thành kịch bản phim. Tin tức ấy khiến Jimin vừa vui mừng, vừa lo lắng. Đây là cơ hội lớn, nhưng cũng là áp lực khi cô phải làm việc sát sao với đội ngũ sản xuất trong thời gian dài.
Trong cuộc gọi tối hôm ấy, Jimin kể với Minjeong về cơ hội này.
"Chị đang băn khoăn có nên nhận lời hay không," Jimin thú nhận. "Chị sợ mình không đủ sức để đối mặt với mọi thứ."
"Chị đừng sợ," Minjeong nói, giọng nói của em đầy sự động viên. "Chị đã vượt qua những thử thách lớn hơn thế. Nếu đây là điều chị muốn làm, em tin chị sẽ làm được."
Lời nói của Minjeong như tiếp thêm sức mạnh cho Jimin. Cô quyết định nhận lời. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cả hai càng ít thời gian bên nhau hơn, mỗi người lại càng cuốn sâu vào vòng xoáy công việc của riêng mình.
Một lần, trong lúc Jimin đang chỉnh sửa kịch bản tại một quán cà phê nhỏ, cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi video từ Minjeong. Trên màn hình, Minjeong trông mệt mỏi nhưng vẫn rạng rỡ.
"Em có một giờ rảnh đây," Minjeong nói, giọng em pha chút hóm hỉnh. "Vậy nên em nghĩ mình nên tận dụng để nhìn mặt xinh đẹp của chị."
Jimin bật cười, cảm thấy trái tim mình như được xoa dịu. Cô kể với Minjeong về những ý tưởng mới, những nhân vật cô đang phát triển, trong khi Minjeong chia sẻ về cảm giác đứng trên sân khấu, những niềm vui lẫn áp lực mà em phải đối mặt.
"Jiminie"- Minjeong nói, ánh mắt em dịu dàng qua màn hình. "Mỗi khi em thấy mệt mỏi, em nghĩ về chị. Chị là lý do khiến em muốn cố gắng hơn."
Những lời nói của Minjeong khiến Jimin nghẹn ngào. Cô không ngờ rằng, dù cách xa, họ vẫn là nguồn sức mạnh của nhau.
Thời gian trôi qua, cả hai dần học cách dung hòa giữa công việc và tình cảm. Những buổi hẹn hò trở thành những cuộc gọi video vào đêm muộn, những lời động viên qua tin nhắn trở thành sợi dây gắn kết họ trong những ngày xa cách.
Dẫu vậy, Jimin vẫn giữ một khoảng cách nhất định, không muốn làm phiền cuộc sống của Minjeong quá nhiều. Cô sợ rằng tình cảm của mình sẽ trở thành gánh nặng.
Minjeong, ngược lại, không giấu giếm điều gì. Em luôn chủ động tìm cách để Jimin cảm thấy rằng em thực sự cần cô, không phải chỉ như một nguồn cảm hứng, mà là một người quan trọng trong cuộc sống của em.
"Em không muốn chị nghĩ rằng mình chỉ là một khán giả đứng ngoài cuộc đời em," Minjeong nói một lần khi cả hai gặp nhau trong một buổi tối hiếm hoi thời gian ít ỏi. "Chị là người em muốn bước đi cùng, dù con đường có khó khăn thế nào."
..........
Thời gian tiếp tục trôi, và cả Jimin lẫn Minjeong đều bước sâu hơn vào hành trình riêng của mình. Thành công đến với cả hai, nhưng nó cũng mang theo những thử thách mới mà không ai có thể lường trước.
Winter – ngôi sao đang được săn đón suốt thời gian qua, các bài hát của em nằm trong top bảng xếp hạng, và hình ảnh của em xuất hiện trên khắp các mặt báo. Nhưng với sự nổi tiếng, áp lực cũng ngày một gia tăng. Em bị kéo vào những hợp đồng quảng cáo, các sự kiện truyền thông, và những tin đồn không mấy dễ chịu về đời tư. Một buổi sáng nọ, Jimin vô tình đọc được một bài báo. Đó là một bài viết đầy ác ý, chỉ trích Minjeong vì phong cách biểu diễn của em trong một chương trình gần đây. Tựa đề bài báo viết rằng Winter đang dần mất đi sự chân thật mà em từng sở hữu. Jimin cảm thấy lòng nặng trĩu. Cô biết Minjeong đã nỗ lực ra sao để đạt được vị trí hiện tại, và những lời chỉ trích này, dù không đúng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến em.
Tối hôm đó, Jimin gọi điện cho Minjeong.
"Em ổn chứ?" Jimin hỏi, cố giữ giọng nói của mình nhẹ nhàng nhất có thể.
Ở đầu dây bên kia, giọng Minjeong vang lên, mệt mỏi nhưng không hề mất đi sự dịu dàng - "Em ổn, chỉ là... em đang tự hỏi liệu em có đang đi đúng hướng không. Những gì họ nói... có lẽ không phải hoàn toàn sai..."
Jimin hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô dịu lại như một dòng suối đang trôi về miền yên ả. "Minjeong" cô khẽ gọi tên em, giọng nói chứa đựng sự thấu hiểu. "Đôi khi con người ta phải bước qua những cơn bão để tìm lại ánh sáng. Nếu em cảm thấy mất phương hướng, đừng hoảng sợ. Chỉ cần em dừng lại một chút, hít thở, rồi nhớ về ngày em bắt đầu."
Ở đầu dây bên kia, Minjeong im lặng, chỉ có tiếng thở khẽ xen lẫn trong không gian. Jimin tiếp tục, giọng cô trở nên trầm ấm hơn, như một bản nhạc ru đang ôm lấy nỗi bất an trong lòng Minjeong. "Nhớ lại mùa đông ấy, khi em lần đầu viết ra giai điệu của riêng mình. Em đã không viết vì danh tiếng hay sự công nhận, mà vì trái tim em mách bảo. Nhớ lại ngày em bước lên sân khấu nhỏ ở quán cà phê, ánh mắt em sáng lên vì được sống thật với giấc mơ. Nhớ lại khoảnh khắc em gặp một người mà em không ngờ sẽ trở nên quan trọng."
Minjeong mỉm cười, một nụ cười khẽ nhưng chứa đầy xúc động. "Là chị đúng không?" em hỏi, giọng nói nhẹ như hơi thở. "Chị luôn ở đó, lắng nghe em, động viên em, và giờ đây còn nhắc nhở em về lý do em bước đi. Chị là ánh sáng của em, Jimin."
Trái tim Jimin khẽ rung lên trước lời nói ấy. Cô mỉm cười, dù Minjeong không thể nhìn thấy, nhưng cô biết em có thể cảm nhận. "Không, Minjeong. Em mới là ánh sáng của chính mình. Chị chỉ là người giúp em nhìn thấy điều đó."
Minjeong gật đầu, như thể lời của Jimin đã xoa dịu những gợn sóng trong lòng. Em khẽ thở ra, đôi vai nhẹ nhõm hơn. "Chị nói đúng. Em cần phải nhớ lại. Cảm ơn chị, Jimin."
"Chị luôn ở đây," Jimin đáp, nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Sau khi tắt cuộc gọi, Jimin vẫn ngồi yên. Cô không khỏi tự hỏi, tại sao em – người đang đứng giữa ánh sáng của sự nổi tiếng – lại dễ dàng quên đi lý do em bắt đầu? Và tại sao cô, một kẻ luôn lẩn khuất trong góc tối, lại có thể trở thành người giúp em tìm lại ánh sáng ấy?
Nhưng Jimin hiểu rằng, đó chính là tình yêu. Không phải là việc luôn ở cạnh nhau, mà là giúp nhau đứng vững khi mọi thứ xung quanh trở nên chông chênh. Và cô biết, dù có bao nhiêu giông bão, cô sẽ luôn ở đây, như một bến bờ yên bình, để chờ Minjeong quay về sau mỗi chuyến đi xa.
Ở phía bên kia, Minjeong đặt điện thoại xuống, đôi mắt em dõi về khung cửa sổ nơi ánh sáng đèn đường len qua khe rèm. Trong lòng em, những lời Jimin như một ngọn lửa nhỏ đang sưởi ấm mùa đông dài lạnh lẽo. Em mỉm cười, rồi cầm lấy cây bút, viết ra những giai điệu đầu tiên sau nhiều ngày mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip