Chap 53
Dục vọng qua đi, Minjeong đến mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên chút nào. Nhưng quay đầu ngẫm lại, Jimin vẻ ngoài nho nhã thanh lệ, thật ra ẩn giấu là một con đại cầm thú. Mỗi khi lên giường, đại cầm thú đều chạy đến dày vò nàng chết đi sống lại. Dáng vẻ đáng tin cậy ngày thường kia đều là giả dối. Những tiểu hộ sĩ ngây thơ kia không biết bác sĩ Yu ý cười đầy mặt, thật ra cũng không nghiêm chỉnh như ai khác. Cũng dược, người như vậy để mình giữ là được rồi, thả ra nguy hại xã hội.
Minjeong chìm trong lồng ngực mềm mại ấm áp của Jimin, thoải mái không nói nên lời. Hình như, rất lâu rồi chưa từng thoải như vậy, buông lỏng tinh thần, buông bỏ tất cả phòng bị nằm trong lòng người khác. Nghĩ đến, tay nàng ôm lấy cổ Jimin, vô tình, tay chạm vào ngực cô. Đầu ngón tay chạm vào phần da nhô lên không bằng phẳng, Minjeong nghi hoặc quay đầu, cẩn thận lại gần nhìn ngực trái Jimin.
Jimim nhíu mày, bắt lấy cái tay không an phận của nàng: "Làm gì?"
"Sao lúc trước tôi không phát hiện chỗ này của cô... có sẹo?" Minjeong không thể xác định đây có phải sẹo không.
"Đã nói nhiều khi chị không chuyên tâm mà!" Jimin nhàn nhạt cười, "Ngay cả ngực tôi có sẹo cũng không biết."
Trong lòng Minjeong nghĩ, mỗi lần đều là mình bị áp, làm sao có thể cẩn thận đi nhìn ngực người ở trên mình?
"Cô đủ rồi đó. Làm sao có?"
Jimin theo bản năng đi vỗ vết sẹo trên ngực mình, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Lúc nhỏ tim tôi không tốt, nơi này làm phẫu thuật, mặc dù đã qua lâu rồi, nhưng vẫn để lại dấu ấn." Trong câu nói, ánh mắt Jimin lơ lửng không cố định, tựa như đang bay đến đoạn ký ức xa xôi kia.
"Đau không?" Minjeong gạt mớ tóc đen dày che trước ngực Jimin.
Jimin cong miệng, không biết là đang cười hay đang tự giễu: "Cứ như vậy đi. Đều đã qua lâu như vậy, sớm quên rồi. Huống chi là bẩm sinh, tôi còn cách nào." Nếu như có thể lựa chọn, cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
Minjeong vỗ nhẹ ngực cô: "Chỉ mong cô sau này cẩn thận đừng để bị thương."
"Tất nhiên. Bên trong có chị, nếu nó có chuyện, tôi cũng sợ tổn thương chị." Jimin nắm lấy tay nàng, "Đừng lộn xộn nữa, nên ngủ thôi." Lái xe lâu như vậy, vừa rồi vận động kịch liệt, không mệt sao? Cô cũng mệt rồi.
Jimin lời nói không đứng đắn mang theo ôn nhu hữu ý vô ý, Minjeong chính là từng bước rơi vào như vậy. Nàng ôm chặt eo Jimin, mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, hôm nay cứ bắt lấy hạnh phúc hôm nay đi.
Hơn nửa đêm, Minjeong ngủ đến khát nước, từ trong mộng tỉnh lại, muốn đi uống ly nước, duỗi tay ra, người bên gối lại không thấy đâu. Nàng hô vài tiếng: "Jimin?" Lại không ai trả lời.
Minjeong đi đến phòng khách, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Jimin đâu. Nàng không biết đang êm đẹp, Jimin đêm hôm khuya khoắt sao lại biến mất? Nàng trở lại phòng ngủ, không thấy quần áo Jimin đâu, phỏng đoán có thể cô có việc ra ngoài. Nghĩ đến đây, nàng dần dần yên lòng. Nằm lại trên giường, Minjeong rốt cuộc ngủ không được, nàng chuẩn bị tìm quyển sách xem, vô tình lại nhìn thấy album ảnh.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Minjeong cầm album ảnh ngồi bên giường, từng trang từng trang lật ảnh cũ của Jimin.
Đêm khuya yên tĩnh, dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ có cặp kính của Jimin phản chiếu ảnh sáng yếu ớt.
"Cô uống rượu à?" Jimin đỡ thân thể xiêu vẹo của Somi, chóp mũi ngửi thấy mùi rượu gay mũi.
Somi đứng cũng không vững, cả người gần như treo trên người Jimin, điểm điểm chóp mũi Jimin, ánh mắt mê ly, mềm nhũn nói: "Muộn như vậy, cô ngủ rồi à? Còn tìm cô ra đây, thật sự làm khó cô rồi. Tôi... tôi rất xin lỗi..." Somi say khướt, nói chuyện cũng không lợi hại như lúc cãi nhau với Jeonghwa.
Jimin cố gắng giữ cơ thể người phụ nữ đứng thẳng, nhưng vừa đỡ nàng ta thẳng dậy, nàng ta liền lại ngã xuống, bất đắc dĩ, Jimin chỉ có cứng rắn để nàng ta dựa vào thân thể mình.
Somi vũ mị cười cười, còn đặt lên má Jimin một vệt son đỏ chót: "Có phải cô không muốn chạm vào tôi không? Hay là, cô sợ Kim Minjeong trông thấy?"
Jimin lấy tay lau vết son trên mặt: "Đúng vậy. Lúc cô gọi tôi đến đây, chị ấy còn trần truồng nằm trên giường tôi đây."
Jimin vốn khát nước, ra khỏi phòng rót nước uống. Nào biết, ly vừa đưa tới khóe miệng, điện thoại bàn reo lên tục. Cô cho rằng tìm ba mẹ mình, bởi vì người bình thường tìm cô đều gọi di động, điện thoại bàn cũng có rất ít người biết. Kết quả vừa nghe lại là Somi, lời nói hàm hồ, đầu bên kia hô to bảo Jimin cô mau ra ngoài.
Nếu như điện thoại bàn nhà cô cũng biết rồi, nửa đêm tìm tận cửa đại náo như vậy, nàng ta cũng làm được, nhất là nàng ta còn đang say.
Không tình nguyện, Jimin chịu đựng gió lạnh, bỏ lại người đang yên ổn ngủ trên giường ra ngoài.
Hai tay Somi quấn lấy cổ Jimin, hơi thở nóng bỏng lướt trên da mình, có chút ngứa. Cô cúi đầu xuống nhìn Somi, không thể không cảm thán nàng ta là chị em họ với Uchinaga Aeri. Khí tức yêu mị phóng đãng cũng giống nhau.
"Kim Minjeong có được không? Có đáng ghét như Kim Jeonghwa chứ?" Nhắc đến Jeonghwa, Somi trong lòng không cam lòng dâng lên.
Trên mặt Jimin vẫn là nụ cười không chút rung động nào, thay Somi gạt tóc tán loạn trên trán: "Coi như chị ấy đáng ghét như Kim Jeonghwa, tôi cũng thích."
Somi không thú vị buông cô ra, lung la lung lay một mình đi đến bậc thang ngồi xuống. Jimin chậm chạp đi phía sau nàng ta, đi theo ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
"Còn không có hỏi cô, sao lại ở đây?" Nơi này, đối với Somi mà nói, hẳn là một thành phố xa lạ. Hơn nửa đêm xuất hiện ở dưới lầu nhà mình, cũng thật kì quái.
"Cố ý tìm cô mà thôi!" Bị gió lạnh thổi, Somi cũng tỉnh rượu vài phần, nói chuyện cũng không hàm hồ nữa, ngược lại mang theo chút nghiêm túc.
"Vinh hạnh vô cùng." Jimin nói, "Nhưng mà, tôi không tin."
"Vậy cô nói xem vì sao?"
Jimin cởi khăn quàng trên cổ mình xuống, choàng cho Somi: "Uống rượu mua say, thuận đường đi đến nơi này, mượn danh nhàm chán, cố ý lôi tôi từ trong chăn ra."
Somi nhìn khăn quàng cổ còn lưu lại nhiệt độ của Jimin, con mắt mơ màng nhìn cô thất thần. Thẳng đến Jimin híp mắt, cười như không cười nhìn nàng, nàng mới dời ánh mắt hoảng hốt. Somi nhìn bầu trời đêm đông, thật ra nàng đến nơi này công tác, xã giao nhiều, uống nhiều mấy ly, hơi say liền nhớ đến một số chuyện thương tâm không thoải mái. Hani tổn thương nàng trăm ngàn lần vĩnh viễn là người đầu tiên hành hạ lòng nàng nhất. Trên đường lái xe trở về, nàng đột nhiên nghĩ đến nhà Jimin chính là ở chỗ này, cũng mặc kệ cô có ở đây không, Somi nghĩ trò đùa dai tìm người quấy rối một chút. Điện thoại không gọi liền quấy rối máy bàn, đùa vui ồn ào trong chốc lát, Jimin tốt tình vẫn xuống rồi.
"Cũng gần như vậy."
"Vậy bây giờ sao đây? Quấy rối xong rồi, muốn tôi cho cô qua đêm à?"
"Cô cùng Ahn Hani thật đúng là giống nhau đó! Miệng độc điểm ấy cũng giống. Ngay cả chọn phụ nữ, cũng chọn cùng một nơi."
Jimin cẩn thận lắng nghe, không có nửa đêm không kiên nhẫn cùng chán ghét. Cho nên nói, loại người như Jimin, dựa vào tính cách của mình, có thể dễ dàng làm lung lạc lòng người.
"Có cái gì bực tức, chỉ duy nhất một lần này phát tiết ra đi. Ahn Hani không thể nghe, tôi thay chị ấy nghe."
"Về chuyện lần trước cô nói, tôi quyết định rồi, cũng dạm hỏi ba, cứ làm theo lời cô đi. Tôi rất chờ mong phản ứng của Ahn Hani."
Somi cảm giác mình giống như quân chủ hoang đường, vì mong muốn tâm của một cô gái, không tiếc dùng lợi ích làm trao đổi, để chiếm được chú ý của người đối với mình. Thật sự ngây thơ.
"Nhưng thật ra cô, có muốn suy nghĩ thêm một chút... hay không." Somi có thâm ý khác nhìn hai con ngươi từ mang chút vui vẻ chậm rãi đến tĩnh mịch như nước của Jimin. Người phụ nữ này, cũng không phải nhân vật tốt lành gì. Quan hệ rắc rối phức tạp như vậy, Jimin thật sự xuống tay sao?
"Cô cho rằng tôi lúc trước chỉ trêu chọc cô sao? Loại chuyện này, tôi tất nhiên đã suy nghĩ kỹ rồi, mới tìm đến cô. Bây giờ muốn tôi thay đổi chủ ý, không có khả năng." Jimin trở nên nghiêm túc, đã đến nước này rồi, lại buông tay, hết thảy đều uổng phí.
"Uchinaga Aeri từng mê mệt cô như vậy, bây giờ tôi có thể hiểu rồi." Nụ cười của vị bác sĩ cất giấu rất nhiều, khiến người ta rất có hứng thú đi đào móc, "Tôi phải đi, cô lại không thể để tôi ở lại đây."
"Chỉ cần cô dám vào, tôi không quan tâm."
"Thôi, đắc tội Kim Jeonghwa, lại gây sự Kim Minjeong, tôi thật sự ăn no rửng mỡ. Bác sĩ Yu, vẫn là mau về đi. Nói không chừng, Kim Đại tiểu thư đang tìm cô khắp nơi đấy." Somi đứng dậy, "Khăn quàng cổ, coi như đền bù tổn thất cô không cho tôi qua đêm, tôi mang đi." Nói xong, nắm thật chặt khăn quàng trên cổ, nàng xoay người đi đến chỗ xe đậu cách đó không xa.
Hai tay Jimin cắm trong túi, thân thể cao lớn đứng đó, hơi thở thoát ra đều là sương trắng, cô yên tĩnh nhìn Somi rời khỏi.
"Đến khách sạn đi." Somi ngồi vào trong xe, nói với tài xế. Xe chậm rãi khởi động, nàng từ cách sau nhìn Jimin đứng tắp đứng nơi đó, cách mình càng ngày càng xa, cuối cùng hóa thành một chấm đen nhỏ, triệt để biến mất khỏi tầm mắt mình. Nàng thu hồi ánh mắt, ngón trỏ vuốt bờ môi của mình, giống như đang trầm tư cái gì đó.
Jimin không có lập tức trở về, cúi đầu đá cục đá dưới chân, rồi sau đó lại ngồi một mình một lát. Thật ra, nội tâm cô vẫn còn đang giãy giụa, Somi nói không sai, bản thân mình thật ra còn cân nhắc. Có một số người có một số việc còn có có chút không tình nguyện liên quan, không thể cứ mặc kệ như vậy.
Thời gian gần đủ rồi, Jimin mới về nhà.
Cô nhẹ chân nhẹ tay tiến vào trong nhà, thời điểm mở cửa phòng bị ánh sáng bên trong dọa sợ. Minjeong cầm album ảnh trong tay, cúi đầu, không biết là biểu lộ gì. Jimin vừa định mở miệng, Minjeong đã nói: "Tốt nhất đừng để cho tôi ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười ngứa đòn của cô, muộn như vậy còn ra ngoài? Là tình nhân nào?"
Jimin vẫn nở nụ cười: "Nào có tình nhân gì? Chẳng qua có bạn học say đi ngang qua, tôi xuống nói chuyện một chút." Nói dối vĩnh viễn điểm mạnh của bác sĩ Yu, lông mày cũng không run một chút.
"Ừ." Minjeong qua loa đáp một tiếng, sau đó bịch một tiếng đóng album ảnh lại: "Bạn gái cũ, rất đẹp!"
⭐️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip