12. Phế phi
"Nương nương, không hay rồi." Hạ Tài nhân lúc này đang ở Thừa Ân điện cùng với Triệu Tu nghi, chợt lúc này nhận được tin báo mọi chuyện lại vượt quá dự liệu.
"Sự việc Chiêu viên nương nương mưu hại Trưởng công chúa sảy thai, Hoàng thượng đã chuyển sang cho Lạc Yên Trưởng công chúa và Thường Quốc công điều tra rồi."
"Tỷ tỷ, không lẽ chuyện này Hoàng thượng người đã biết..." Hạ Tuyết Liên tỏ ra lo sợ, lời khai của Nhược Lan không phải tự dưng lại có, một phần cũng là ả nhúng tay vào dưới sự hậu thuẫn của Triệu Hiểu Yến. Nếu như bại lộ, chẳng những Hạ Tuyết Liên mà cả Hạ gia đều không tránh khỏi...
"Không đâu, Nhược Lan ả ta không dễ gì mà khai Hạ gia của muội ra đâu. Nếu Hình bộ có biến, Hạ Thị lang hẳn giờ đây đã bị tước bỏ chức quan rồi."
"Tỷ tỷ, Hạ gia của muội trăm sự đều nhờ Triệu gia của tỷ, trưởng huynh của muội đều nhờ vào phụ thân tỷ. Nhất định...nhất định chuyện này Hoàng thượng sẽ không biết là có liên quan đến chúng ta đúng không?"
"Tốt nhất bây giờ hãy cố tỏ ra không biết gì đi. Càng tỏ ra sợ hãi càng sớm làm lộ chuyện, Hoàng thượng người dù không biết cũng sẽ biết. Muội đó, cứ làm theo lời ta giữ bình tĩnh trong lúc này, chuyện còn lại tự khắc ta có cách giải quyết."
Thánh chỉ được ban xuống, vụ án toàn bộ giao cho Lạc Yên Trưởng công chúa và Thường Quốc công điều tra lại. Riêng Kim Mẫn Đình, trong thời gian tra xét vụ án, tước bỏ phân vị Chiêu viên, giáng làm thứ dân, tạm thời giam giữ ở Bắc cung.
Xe ngựa lúc này đến Bắc cung, nữ nhân ngồi trên xe giờ đây không danh không phận, không còn là Chiêu viên nương nương. Vốn dĩ từ đầu nàng không hề muốn bản thân có danh phận này, giờ đây thoát khỏi nó như được thả lỏng sau ngần ấy năm bị bóp nghẹt trong sự xa hoa nhưng tù túng của cung vàng điện ngọc.
Lúc này xa phu bỗng dưng dừng xe lại giữa đường, cùng lúc đó một cỗ xe ngựa khác trông vô cùng khang trang, có lẽ là xe của một vị vương công quý tộc nào đó cũng dừng lại ở đó. Xa phu lúc này vén màn che, chủ tớ Mẫn Đình từ trên xe bước xuống, y trang phục sức đều đã được thay đổi. Vì Thanh Lan và Mẫn Đình dáng người khá giống nhau, thay đổi y phục nếu không tận mắt thấy dung nhan cũng khó mà nhận ra được. Trên chiếc xe kia, chủ nhân của nó cũng đã bước xuống. Nữ nhân trước mặt khí chất cao quý, gương mặt trong sáng, xinh đẹp thanh thuần, quả thật không phải tầm thường.
"Trong hai vị ai là Kim Mẫn Đình?" nữ nhân đó cất giọng hỏi, nghe tên mình được gọi Mẫn Đình ngay lập tức bước ra phía trước xác nhận thân phận. Nữ nhân kia cũng tỏ vẻ hài lòng mà gật đầu một cái, quả nhiên như lời của Trưởng công chúa - biểu tỷ của nàng, Kim thị đích thực mạo tựa thiên tiên.
"Người này là Huyện chúa Ninh Nghệ Trác, ái nữ của Vũ Ninh vương. Từ giờ thì nương nương sẽ ngồi cùng xe với Huyện chúa về vương phủ, còn tôi đưa Thanh Lan cô nương đến Bắc cung." xa phu - Diệp Kính Thiên cũng lên tiếng ngay sau đó, nói ra những việc tiếp theo cần làm.
"Thanh Lan, khổ cho ngươi rồi. Vết thương đã đỡ hơn chưa?" ở bên trong đại lao Hình bộ, vì nàng mà Thanh Lan đã chịu không ít dày vò. Giờ đây còn vì nàng mà đến Bắc cung, bao nhiêu hiểm nguy chờ sẵn khi còn những kẻ vẫn rắp tâm muốn hại nàng, Mẫn Đình tự thấy mình đã nợ Thanh Lan nhiều rồi.
"Nô tì không sao, chủ tử người yên tâm. Chuyện này Thanh Lan không dám trách, đối với nô tì không khổ chút nào."
"Nương nương yên tâm. Ở Bắc cung Thanh Lan cô nương sẽ an toàn." Diệp Kính Thiên nói một câu đầy hứa hẹn, bởi ở đó Tri Mân đã có sự dàn xếp cả rồi.
"Ở đây không có ai nhìn thấy chứ?" Nghệ Trác nhìn xung quanh, chỉ sợ rằng có kẻ theo dõi lại không may cho Mẫn Đình.
"Lúc nãy ti chức đã nhìn kỹ mọi thứ rồi, nơi này ở rất xa hoàng cung, sẽ không ai biết được đâu. Lần này phế bỏ tước vị Chiêu viên của nương nương, đày đến Bắc cung chính là để cho hung thủ nới lỏng cảnh giác, thế nên trong lúc thời gian điều tra chưa kết thúc, tuyệt đối không thể để nương nương xuất đầu lộ diện."
"Được rồi. Không còn thời gian đâu, Mẫn Đình tỷ theo ta. Diệp Kính Thiên, ngươi cũng làm việc của mình đi."
"Xin vâng."
Mẫn Đình bước lên xe ngựa, ngoái đầu lại nhìn về phía Thanh Lan. Nàng ta lần nữa cúi đầu hành lễ với Mẫn Đình rồi cũng cùng với Kính Thiên lên xe ngựa chạy đi. Rồi nàng cũng không còn ở đó, cùng với Nghệ Trác trở về phủ Vũ Ninh vương.
"Thanh Lan bị đày đi Bắc cung?"
Quốc Kiệt từ chỗ hoàng tẩu của mình hay tin Thanh Lan đã không còn ở nhà lao Hình bộ. Từ lúc chuyện xảy ra, chàng luôn muốn tìm cách để được gặp Thanh Lan nhưng không thể. Đến bây giờ cũng khó gặp được nàng khi đối phương đã không còn ở hoàng cung nữa rồi.
"Đệ với Thanh Lan đó hình như có rất nhiều chuyện muốn nói?" không phải Tĩnh Ngọc không nhìn ra, nàng còn nhìn thấy rất rõ là đằng khác. Thật sự Trịnh Quốc Kiệt rất khó giấu được tâm ý của mình, cho dù không nói cũng tự để lộ cho người khác đoán.
"Hoàng tẩu..."
"Cầm lệnh bài này của ta có được có thể tùy ý ra vào Bắc cung. Đệ biết mình nên làm gì rồi chứ?" Tĩnh Ngọc lúc này lấy lệnh bài của mình ra đưa cho Quốc Kiệt. Bắc cung là cung điện của Đại Tần, người của hoàng thất có thể tùy ý ra vào, thấy lệnh bài như thể thấy người. Quốc Kiệt cũng hiểu hoàng tẩu là đang cho mình cơ hội, thế nên cũng đã nhận lấy lệnh bài.
"Đệ đi gặp Thanh Lan." nói rồi Quốc Kiệt nhanh chóng chạy đi. Tĩnh Ngọc nhìn theo trong lòng cũng tự hiểu, vị trí Thừa Đức vương phi rốt cuộc cũng đã định rồi.
Vũ Ninh vương phủ nằm tuy không quá xa hoàng cung nhưng ít bị dòm ngó, trong phủ toàn bộ đều là người của Ninh gia nên có thể an tâm phần nào. Thêm cả việc chuyện Mẫn Đình ở đây cũng là bí mật, thế nên kẻ gian khó biết mà cài gian tế.
Ninh gia quyền cao chức trọng, tiền triều và hậu cung đều có chỗ đứng, vương phủ tất nhiên cũng không phải nơi tầm thường gì. Tuy rằng so với hoàng cung hay phủ đệ của những vị vương gia khác, Vũ Ninh vương phủ có phần giản dị hơn nhưng vẫn không hề mất đi vẻ tôn quý vốn có của Ninh gia. Toạ lạc giữa đế kinh, rộng chín mươi sáu mẫu đất, Vũ Ninh vương phủ chẳng những đẹp đẽ nguy nga mà còn có cái hoàng cung sẽ không bao giờ có được. Chính là nơi này hoàn toàn không có sự gò bó, không có sự ngột ngạt bức người, tiêu diêu tự tại.
"Biệt viện này của vương phủ trước giờ bỏ trống. Biết được nương nương đến đây, phụ vương đã cho nha dịch dọn dẹp lại. Cách bày trí tuy rằng có thể sẽ không giống ý thích của nương nương nên nếu muốn thay đổi gì đó, người bảo hạ nhân làm là được rồi." Ninh Nghệ Trác lúc này đưa Mẫn Đình đến biệt viện Vũ Ninh vương đã cho sắp xếp từ trước. Vì để đảm bảo cho tung tích của Mẫn Đình không bị bại lộ, Vũ Ninh vương chỉ đành cho nàng ở khu vực ít người qua lại trong vương phủ.
"Chỗ này rất tốt, tôi nghĩ không cần thay đổi gì nhiều đâu. Trước kia tôi là Chiêu viên nhưng bây giờ chỉ là một phế phi, hoàn toàn không có danh phận, không đáng để Huyện chúa phải gọi hai tiếng nương nương."
Hai chữ phế phi, nói ra thật khiến người ta cảm thấy cay đắng thay nhưng đối với Mẫn Đình như thể đã vứt bỏ được sự ràng buộc, tâm tư cũng thanh thản hơn. Mà Nghệ Trác từ đầu vốn dĩ đã dành cho nàng sự tôn trọng, thế nên vẫn gọi nàng là nương nương. Nhưng có lẽ từ giờ phút này trở đi, Ninh Huyện chúa cũng nên thay đổi cách xưng hô rồi.
"Luận niên kỷ, ta đây nhỏ tuổi hơn... Hay là ta gọi tỷ là Mẫn Đình tỷ tỷ, có được không?"
"Tỷ tỷ sao?"
"Phải. Tỷ làm tỷ tỷ của ta, gọi ta là muội muội, như vậy không có vấn đề gì nữa rồi chứ?"
"Chỉ sợ xuất thân của Mẫn Đình không gánh nổi thôi." đối phương là Huyện chúa cao cao tại thượng, ái nữ của hộ quốc đại thần. Hai tiếng tỷ tỷ này của Nghệ Trác với nàng mang sức nặng ngàn cân, một phế phi không danh không phận, làm sao xứng đáng để được Huyện chúa gọi là tỷ tỷ?
"Muội đã nói như vậy rồi, hai tiếng này tỷ tỷ cứ việc nhận đi. Dẫu sao thì muội cũng có ý muốn kết nghĩa tỷ muội cùng với Mẫn Đình tỷ tỷ."
"Huyện chúa thật là muốn kết nghĩa cùng tôi?" trước lời nói của đối phương, Mẫn Đình vẫn còn ngờ ngợ. Rõ là có sự cách biệt thân phận, nhưng Vũ Ninh vương Huyện chúa lại không vì vậy mà phân biệt đối với nàng, còn có ý tốt muốn kết nghĩa chi lan, quả thật nằm mơ cũng không dám tin vào điều này.
"Những lời muội nói hoàn toàn là thật, vừa rồi cũng đã gọi tỷ là tỷ tỷ là minh chứng cho điều đó. Tỷ không còn nghi ngờ gì nữa rồi chứ?"
"Được kết nghĩa với Huyện chúa là vinh hạnh của Mẫn Đình."
"Tỷ còn gọi là Huyện chúa?"
"Muội...muội muội." Nghệ Trác nghe Mẫn Đình gọi, hai tay lập tức nắm lấy tay đối phương. Từ nay về sau, tuy không cùng chung huyết thống nhưng tuyệt đối xem nhau là tỷ muội ruột thịt.
"Chuyện điều tra gia quyến của Nhược Lan, mạc tướng đã phái mật thám điều tra. Quả thật như lời Kim thị, Nhược Lan còn có huynh đệ ở quê nhà."
Tiêu Đức Tuấn đêm đó đến Tàng Thư Các, Tri Mân như dự tính trước cũng ở đó, bí mật trao đổi về việc điều tra gia thế Nhược Lan. Với thông tin từ phía Mẫn Đình, thêm cả lời khai của tên cẩu quan ở Hình bộ lần trước, quả nhiên tất cả đều là thật. Người đứng sau chuyện này cũng chỉ có thể là Hạ Thị lang, thế nhưng có lẽ không chỉ đơn giản là như vậy.
"Huynh bảo với mật thám, tiếp tục theo dõi thân nhân của Nhược Lan."
"Trưởng công chúa, Tiêu Tướng quân, cuối cùng cũng gặp được hai người." Trịnh Quốc Đống lúc này lại đến nơi, như thể đã hẹn từ trước. Cũng giống như hai người họ, chàng ta cũng vì chuyện vụ án mà đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip