7. Cá chậu chim lồng

"Tức chết ta mà."

Triệu Hiểu Yến vừa về đến Thừa Ân điện, lập tức cởi đẩu bồng vứt bỏ. Hành động này của ả diễn ra chỉ là trong nhất thời tức giận, hoàn toàn không để ý đến thể diện của bản thân. Ngày hôm nay ở trước mặt cung nô, Lưu Tĩnh Ngọc thế mà lại làm cho ả được một phen mất mặt, thật sự đã khiến ả phải căm giận nàng.

"Trưởng công chúa có gì hay? Chẳng qua chỉ là con gái của một cung nữ may mắn được Tiên đế sủng hạnh mà sinh ra, được Thái hậu nhận nuôi liền được mang cái hảo danh "đích hoàng nữ", thứ hoàng nữ ả còn không xứng. Nếu thật sự tôn quý như vậy, Hoàng thượng đã không gả ả hoà thân với Trịnh Quốc Đống rồi."

Trong cơn giận dữ, Triệu Hiểu Yến không giữ được mồm miệng, buông lời miệt thị xuất thân sinh mẫu của Lưu Tĩnh Ngọc. Mẫu thân nàng ta vốn dĩ chỉ là cung nữ của Đức phi, năm đó gặp được Khánh Đức đế mà được Hoàng đế sủng hạnh, kết quả là sinh ra nàng. Tuy là sinh mẫu của công chúa nhưng lại không có danh phận, lại bạc phận mất sớm khi chỉ vừa sinh công chúa. Sự ra đi của cung nữ đó khiến Khánh Đức đế không khỏi đau lòng, nhìn công chúa lại còn đau đớn hơn. Cũng là vì muốn công chúa tương lai được tốt đẹp, Hoàng đế liền đem nàng cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, bố cáo thiên hạ nàng là con của Hoàng hậu sinh ra mà từ đó mang danh đích hoàng nữ. Chuyện này vốn dĩ không được truyền ra ngoài, thế nhưng Triệu Hiểu Yến lại biết cũng là vì được người trong hoàng tộc tiếc lộ mà ra.

"Còn ngày mai nữa thôi là tuyển tú rồi. Tuy nói là tuyển tú nhưng Hoàng thượng sớm đã chọn người cho con, hôm tuyển tú phải chọn tiểu thư Tôn gia con gái Tôn Thừa tướng." Tri Mân hôm nay lại đến Đông cung, vẫn là về chuyện chọn lập Thái tử phi. Đối tượng vốn dĩ đã được mặc định, phận sự của nàng chỉ là báo trước một tiếng với Lưu Dương.

"Nếu như phụ hoàng đã chọn người rồi thì tại sao còn bày vẽ chuyện tuyển tú làm gì? Cứ trực tiếp ban hôn cũng được mà." không phải chỉ một mình Lưu Dương cảm thấy không hiểu, mà bất cứ ai khi biết được sự thật sẽ cũng cảm thấy như y mà thôi.

"Tâm ý của phụ hoàng con ta không đoán được, cũng không nên hỏi làm gì. Mọi thứ con cứ làm như đã sắp xếp, không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."

Tri Mân rời khỏi Đông cung, đi đến Ngự Hoa Viên. Ngang qua Ngự Hoa Viên, dừng chân lại một lúc, bất chợt lại nhớ đến Mẫn Đình. Lan Lâm điện cách Ngự Hoa Viên cũng không xa, Tri Mân cũng chẳng ngại đi đến đó. Nhưng có điều, Lan Lâm điện luôn luôn đóng chặt cửa, nàng đến nơi liệu có gặp được người? Tuy trong lòng không hy vọng sẽ gặp được Mẫn Đình, nhưng Tri Mân trước mắt vẫn đi đến đó. Đến nơi lại vừa lúc Khương Mị Nghiên chỉ vừa mới rời đi, cửa điện còn đang mở. Trông thấy nàng, Mị Nghiên gật đầu bái lễ sau đó liền trở về điện Khuynh Hương.

"Nếu đã đến đây rồi mời Trưởng công chúa vào trong Lan Lâm điện ngồi một lúc vậy. " Mẫn Đình lúc này vừa ra đến, trông thấy Tri Mân liền ngỏ ý mời nàng vào trong chính điện. Tri Mân cũng không từ chối làm gì khi nàng cũng đã đến nơi.

"Lan Lâm điện là một trong những cung điện tốt nhất trong cung, hoàng huynh để nàng ở đây xem ra cũng rất trọng nàng." Lưu Tri Mân toạ lên cẩm đôn, chén trà được rót sẵn để trên bàn. Lan Lâm là một trong những cung điện đẹp nhất, tốt nhất cho phi tần, Lưu Tường Lâm có lẽ thật sự rất trân trọng Kim Mẫn Đình, thế nên từ khi nàng vào cung đã sách phong Chiêu viên ban cho ở Lan Lâm điện. Ân điển này thật không phải ai cũng có thể có được, càng không nói đến xuất thân Kim Mẫn Đình tuy giàu có nhưng không phải danh gia vọng tộc gì.

"Tốt đẹp hay không thật sự không thể nhìn bề ngoài, cũng không thể chỉ xuất phát từ lời nói. Như thanh bảo kiếm của người, nếu rơi vào tay kẻ vô năng thì cũng chỉ là một khối sắt vụn. Hoàng cung cũng vậy, không phải ai cũng phù hợp để sống ở đây." đối với nàng cung chương chẳng qua cũng chỉ là một chiếc lồng son thiếp vàng mang vẻ hào nhoáng chứ bên trong chẳng đẹp đẽ gì là bao. Chỉ có đau thương chất chứa theo năm tháng, sự tù túng giam chặt lấy đời người. Nỗi oán của người ở cung son cũng thê lương chẳng kém oán Trường Môn (*).

"Phi tần trong cung cho dù không muốn, vẫn cố gắng tươi cười để làm vui lòng Hoàng thượng. Duy chỉ có nương nương, dù đã ở bên thánh giá vẫn giữ mãi dáng vẻ vô tình đó, thật sự là chẳng được mấy ai." nhấp chén trà, Tri Mân lại một lần nữa ra lời đánh giá nhưng chẳng phải để bình phẩm nơi này mà là đang nói về chủ nhân của nó. Phàm là phi tử đã nhập cung, không phải vì gia tộc cũng là vì mình mà tìm cách chiếm lấy ân sủng của quân vương dù cho họ chẳng yêu người. Nhưng riêng Mẫn Đình, đối với ân sủng vẫn một mực tránh né, quả thật rất khác với người ta.

"Cố tạo vỏ bọc cho mình làm gì, nuốt lệ làm vui tâm có thật sự vui không? Ta như cá trong chậu, chim trong lồng, sống hay chết cũng chẳng rời khỏi đây được nữa rồi nhưng đâu phải vì vậy mà ta phải sống cuộc sống không thể biểu lộ cảm xúc thật của mình. Người khác cần lòng quân, ta thì không."

"Những lời này, nàng có biết để người khác nghe được bản thân, đến tai thiên tử kết cục sẽ như thế nào không?" quả thật là như vậy, Hoàng cung tai mắt khắp nơi, những lời thế này nếu chẳng may lọt vào tai Diên Minh đế để long nhan kinh giận sẽ khó mà an thân. Trần đời này làm gì có phi tần dám bảo không cần đến quân tâm, Kim Mẫn Đình quả thật cũng có chút to gan rồi.

"Nếu như không có việc gì nữa bẩm tấu, bãi triều."

Lưu Tường Lâm vừa ra lệnh bãi triều, đứng dậy khỏi long ngai, văn võ bá quan bên ngoài sân Kim Loan điện cũng đồng loạt quỳ xuống. Hoàng đế rời khỏi điện Kim Loan, quay trở về Tử Thần điện. Triều phục thay ra, Lưu Tường Lâm lúc này lại ngẫu hứng muốn đến Hí đài xem kịch.

Kim Mẫn Đình bình thường ít khi ra khỏi Lan Lâm điện, hôm nay lại muốn ra ngoài đi dạo Ngự Hoa Viên. Thanh Lan sửa soạn cho chủ tử, so với hằng ngày tâm tình nàng hôm nay hình như có vẻ tốt hơn khiến cho Thanh Lan cũng cảm thấy vui hơn phần nào. Đến Thiên Thu Đình, khi đang thưởng cảnh cũng là lúc Tường Lâm di giá đến. Trông thấy thánh giá, theo quy tắc Mẫn Đình bước đến hành lễ với quân vương. Tường Lâm miễn lễ cho nàng, đã lâu rồi Hoàng đế không đến gặp Chiêu viên, hôm nay lại tình cờ gặp được, xem ra cũng là chuyện tốt.

"Bình thường thấy nàng không ra khỏi điện Lan Lâm, hôm nay lại tình cờ gặp xem ra cũng là hữu ý."

"Thần thiếp chẳng qua cũng chỉ là không có gì làm, muốn đến Ngự Hoa Viên dạo một lúc cho khuây khỏa. Chỉ là không biết bệ hạ cũng ở đây."

"Tâm trạng nàng nếu không tốt, vậy thì cùng trẫm đến Hí đài xem kịch."

Mẫn Đình liếc mắt nhìn Thanh Lan trong khi Tường Lâm đưa tay ra muốn dẫn nàng đi cùng. Hành động này đúng là có chút không hợp quy tắc, thế nên cũng có chút khó xử. Nhưng rồi vì không muốn phật ý thiên tử gây ồn ào, chỉ đành miễn cưỡng chấp thuận, cùng với Tường Lâm di giá đến Hí đài.

"Kim Mẫn Đình, ả ta nào giờ không muốn tiếp nhận ân sủng, hôm nay lại giở trò quyến rũ Hoàng thượng. Nữ nhân này tâm tư thật khó đoán mà."

Triệu Hiểu Yến và Hạ Tuyết Liên lúc này đến nơi, trông thấy Mẫn Đình cùng Hoàng đế rời đi, Tuyết Liên liền lên tiếng nói vài câu. Điều này vừa hay lại chọc phải mối lo thầm kín trong lòng Triệu Hiểu Yến bấy lâu. Tuy rằng bình thường ả luôn lớn tiếng cho rằng Mẫn Đình đã thất sủng trước mặt chúng phi tần, nhưng thâm tâm quả thực rất sợ một ngày nào đó nàng sẽ có thể phục sủng.

Trong cung này, luận dung nhan trước kia Mẫn Đình là đệ nhất, tuy bây giờ có phần thua kém Khương Mị Nghiên nhưng vẫn có những cái ở Mẫn Đình không một phi tần nào có được. Triệu Hiểu Yến khi vừa vào cung, chỉ là một tài nhân ngũ phẩm, bao năm qua nhờ Triệu gia có công mà được thượng vị đến Tu nghi nhị phẩm. Còn Kim Mẫn Đình chỉ vừa vào cung đã đặc cách nhận sách phong Chiêu viên, từ trước chưa hề có tiền lệ. Trong khi những tần phi khác tìm mọi cách giành lấy quân ân, Mẫn Đình ngược lại muốn né tránh thánh sủng. Nam nhân trong thiên hạ, những thứ họ có được sẽ thường không được xem trọng bằng những thứ họ muốn có, Diên Minh đế Lưu Tường Lâm cũng không là ngoại lệ. Kim Mẫn Đình trước mắt vẫn là cái gai to trong mắt Triệu Hiểu Yến mà từ lâu ả đã muốn diệt trừ.

"Nữ nhân này quả thực sâu độc, xem ra không thể để ả yên ổn rồi." Triệu Hiểu Yến nắm chặt lòng bàn tay, ả không yêu Hoàng đế nhưng tuyệt nhiên sẽ không để ân sủng dễ dàng lọt vào tay kẻ khác.

"Gần đây nghe nói muội ăn không được ngon miệng, đã gọi Ngự y đến chẩn mạch hay chưa?" Tri Mân hôm nay đến thăm Tĩnh Ngọc, nghe nói khẩu vị công chúa gần đây không tốt thế nên mới hỏi han. Đối với hoàng muội, Tri Mân từng chút một chăm lo, dù không phải cùng một sinh mẫu nhưng tình huyết thống vẫn đậm sâu là thế.

"Muội chỉ nghĩ là do đã quen vị thức ăn do Trù sư của Dư Lăng vương phủ nên khi về Đại Tần với hương vị ngày xưa lại có chút không quen. Tỷ biết đó, muội không phải là người thích suy nghĩ nhiều nên đã không gọi Ngự y."

"Dù ăn không ngon, cũng không nên bỏ bữa. Lúc nãy tỷ có bảo với Ngự Thiện Phòng nấu bào ngư tiềm đẳng sâm mang tới cho muội, muội ăn thử đi."

Bào ngư được đưa đến, chỉ vừa nếm thử một miếng, Lưu Tĩnh Ngọc không rõ vì sao lập tức nôn mửa. Tri Mân thấy vậy lo lắng, vội đến bên cạnh xem tình hình hoàng muội, gấp rút cho người gọi Ngự y. Kiểm tra qua món ăn, rõ ràng rất bình thường. Tuy nhiên trước mắt Tri Mân vẫn tạm bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, dìu Tĩnh Ngọc vào trong trước trong khi chờ Ngự y đến chẩn mạch.

***

(*) Trường Môn oán: từ điển tích Hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ đế thất sủng, bị giam giữ ở cung Trường Môn.

Nói trước là chuẩn bị sóng gió. Nghĩ lại trong này chơi cung đấu, triều đấu mà ngoài đời chơi kéo búa bao bằng chân, u là tr cười ẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip