2. Tên của người ấy
- Tóc khô rồi em mới được nằm chơi Minjeong nhé, giờ chị đi pha sữa.
Yu Jimin đặt máy sấy vào tay Minjeong, xác định em vẫn nhớ cách sấy cô từng dạy mới yên tâm bước xuống giường, đi ra bếp pha cốc sữa ấm cho bé con.
Trong lúc chờ sữa nguội bớt đi, Yu Jimin mở hộp vitamin mới mua lúc chiều, nhìn liều lượng được ghi trên vỏ hộp, lấy ra vài viên để uống. Dạo này cô cảm giác trí nhớ của mình hơi giảm sút, có khi còn sắp xếp lộn xộn những sự việc đã xảy ra trong quá khứ. Lạ thay mấy ngày gần đây cô ăn ngủ rất điều độ, xảy ra việc như trên khiến Yu Jimin nghi ngờ liệu sức khỏe có đang gặp vấn đề gì hay không.
- Jimin ơi...
- Ơi?
Minjeong ló đầu ra nhòm về phía Yu Jimin đang tần ngần trong bếp.
Yu Jimin vẫy vẫy gọi em lại, Minjeong liền chạy đến níu vào tay cô nũng nịu.
- Minjeong đói ạ.
Đói á? Không phải vừa nãy đã ăn cơm rồi sao?
- Lúc nãy Minjeong chỉ ăn 2 bát cơm thôi ~ Chạy một vòng là tiêu hết trơn rồi ạ.
Cũng phải, em đang tuổi ăn tuổi lớn cơ mà. Yu Jimin nhớ Minjeong năm nay 19, phải không nhỉ? Như thế vẫn còn bé lắm.
- Thế giờ em muốn ăn gì nào? Mì gói hả?
- Ưm!
Minjeong cực kì thích mì gói. Có khi đã no ễnh bụng ra nhưng bé con vẫn nói xạo để được cho ăn mì đấy.
Yu Jimin híp mắt, nhéo lấy má xinh yêu của em. Thôi được rồi, tiếp tục dung túng cho em cún yêu này vậy. Nhưng tại sao lại thấy Minjeong giống cún cơ? Yu Jimin cũng... không biết nữa.
Minjeong ngoan ngoãn ngồi vào bàn, một tay cầm bát một tay cầm đũa, háo hức chờ Jimin của bé nấu mì gói hảo hạng thêm quả trứng và hai cây xúc xích.
- Mì gói mì gói ngon nhất trên đời ~
- Ai nấu mì gói ngon nhất trên đời Minjeong nhỉ?
- Jimin Jimin nấu mì gói mì gói ngon nhất trên đời ~
Minjeong vui vẻ bi ba bi bô bài hát chỉ có mỗi một lời một nhịp điệu em nghĩ ra cách đây vài ngày. Bài hát được viết nên từ niềm yêu thích Jimin và mì gói đó!
Nồi mì to oành được Yu Jimin đặt xuống, cô vừa quay đi lấy kim chi bé con đã vồ vập nhào tới múc ngay. Thổi phù phù ba cái liền đưa lên miệng.
- Ấy! Còn nóng Minjeong à!
- Á!
Nhưng không kịp nữa rồi, Yu Jimin vội vàng chạy qua phía bên kia bàn, ôm lấy má bé con buộc em phải ngước lên cho mình xem xét.
Đôi môi chúm chím rất nhanh sưng lên. Cô lo lắng kiểm tra bên trong miệng em, sợ rằng Minjeong bị phỏng lưỡi.
Có điều thủ phạm hình như không có thấy đau, tại vừa đưa vào miệng em đã nhả ra ngay rồi, nước mắt Minjeong lưng tròng là vì hơi giật mình và... miếng ăn tới mồm còn rơi mất.
- Minjeong không sao ạ.
- Thật là không đau chứ?
- Ưm, em không đau ạ.
Bây giờ em mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đang rất gần. Chỉ cần em nhích lên một tí, Yu Jimin chưa ăn mà vẫn biết được mì hôm nay có ngon hay không ngay.
Minjeong bất giác liếm môi, liền thấy con ngươi người kia chao đảo. Cô lắp bắp nói em thè lưỡi ra cho mình xem, em ngoan ngoãn làm theo, rốt cuộc em không sao nhưng cô lại cảm giác cổ họng mình hơi ran rát và tai bắt đầu đỏ lên.
Trống ngực đập liên hồi, Yu Jimin vội vàng tách khỏi Minjeong.
- Mì... mì nguội bớt rồi, em ăn đi.
Yu Jimin đằng hắng cố giấu đi đàn bướm đang bay loạn trong bụng, cầm bát của Minjeong lên thổi qua vài lần nữa cho nguội hẳn rồi mới đưa em.
Trẻ con, ăn được vài ba đũa đầu trong sự thỏa mãn, rất nhanh sau đó liền chán vì no ứ hự. Minjeong không ngoại lệ, em lấm lét nhìn Yu Jimin đang chống cằm nhếch mép nhìn mình, rồi lại nhìn nồi mì còn phân nửa, sợ hãi nuốt khan.
- No rồi à Minjeong?
- Vâng ạ...
- Hồi nãy ai đòi ăn hết nồi cho bằng được ấy nhỉ?
- Minjeong ạ...
Mắt cún long lanh mong nhận được sự thương tình ngay lập tức xuất hiện. Nhưng trò này quá xưa rồi, Yu Jimin không có bị lay động nữa đâu. Cô búng vào trán em một cái rõ đau, chỉ chỉ vào cốc sữa đã pha ý bảo em tới lấy sữa uống đi, còn mình cầm đũa, kéo nồi mì đến gần bắt đầu công cuộc dọn tàn dư được con cún đáng yêu kia để lại.
Ngoan quá, trứng để lại hẳn lòng trắng còn lòng đỏ biến mất tăm cơ, Yu Jimin dở khóc dở cười.
- Minjeong xin nhỗi ạ. Hôm sau Minjeong sẽ để ông mặt trời lại cho Jimin ạ.
- Nửa ông là được rồi, em uống sữa xong thì mau đánh răng rửa mặt để đi ngủ nào.
- Vưng ạ!
...
Đêm trăng tròn vành vạnh. Yu Jimin chưa ngủ được, ngồi vắt vẻo trên ghế mây ngắm trăng, bên cạnh còn có bé con vừa dụi mắt đi ra tìm cô.
- Jimin chưa buồn ngủ ạ?
Minjeong bĩu môi, dụi đầu vào vai áo Yu Jimin. Em quen hơi cô rồi, bỗng dưng tỉnh giữa giấc chẳng thấy cô đâu liền bật dậy đi tìm. Hóa ra Yu Jimin đang ngồi ngoài này ngắm... bà của em.
Cháu bà xinh thế này thì chả thèm ngắm cơ.
- Ừ, chị hơi khó ngủ một chút.
Yu Jimin xoa đầu Minjeong, dịch qua một bên để em ngồi cùng mình trên ghế mây. Từ ngày Minjeong xuất hiện cô không còn cảm thấy cô đơn nhiều nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi những đêm triền miên trong nỗi nhớ một người mà chẳng chợp mắt nổi.
Yu Jimin kể cho Minjeong nghe về người ấy, người đã từng bước đến và làm trái tim cô rung rinh, cũng là lí do khiến cô mất ngủ.
Người ấy tên là Kim Minjeong.
- Chị Jimin nhớ chị ấy sao?
Minjeong được biết về và trải qua nỗi nhớ, em không thích nó lắm, vì nó làm em cảm thấy buồn bã và tủi thân. Đó là những lúc Yu Jimin đi làm về muộn, em quanh quẩn ở nhà đợi cô về, em thấy nhớ cô, và cứ mong ngóng cô mau mau xuất hiện ở cửa.
- Chị không muốn quên đi Kim Minjeong.
Yu Jimin nói với giọng buồn buồn.
Kim Minjeong là điệp viên của Cơ quan Tình báo Quốc gia, được xác định đã chết khi đang làm nhiệm vụ ở Triều Tiên.
Trước đây hai người biết nhau qua một người bạn rồi dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng chẳng có bất kì lời yêu nào được nói ra. Vì Kim Minjeong sợ rằng nếu có chuyện không may xảy ra với nàng, Yu Jimin sẽ ôm mối tình ngắn ngủi mà đau thương vô vàn này cả đời.
- Tốt nhất đừng có gì ràng buộc chúng ta. Người như em luôn đặt nhiệm vụ quốc gia lên hàng đầu, những chuyện còn lại... bây giờ chưa quá cần thiết.
- Chị đợi em.
Yu Jimin vẫn còn nhớ rõ cuộc gọi lúc 3 giờ sáng, đầu dây bên kia ù ù tiếng gió reo, sóng yếu ngắt đoạn làm cô lùng bùng màng nhĩ. Kim Minjeong không nói gì nhiều, chỉ dặn cô ngủ ngon, ít lâu nữa họ sẽ gặp nhau và nàng sẽ cho cô câu trả lời của nàng.
- Sớm thôi, em sẽ trở về.
Nhưng nàng chẳng nói với cô mình sẽ trở về trong hình hài gì.
Nàng chỉ còn là nắm tro cốt gắn cái tên giả giả làm nhân viên phái đoàn đàm phán hòa bình và không may chết trong một tai nạn giao thông tại Bình Nhưỡng.
Đó là tất cả những gì Yu Jimin được biết.
Chuyện đã qua lâu, Yu Jimin không còn khóc nhiều như những ngày đầu hay tin nữa.
- Chị phải sống tiếp cuộc đời mình, chị sẽ lại yêu ai đó làm chị rung động, nhưng cô ấy vẫn nằm trong trái tim chị, như một hồi ức đẹp đẽ.
Cô kính trọng nàng, bằng tất cả lòng thành. Nàng đã hy sinh vì đất nước, nàng đã dặn cô mà, hãy tự hào về nàng.
Cho nên Yu Jimin không muốn quên đi Kim Minjeong.
- Vậy... em rất vinh dự vì được gọi là Minjeong.
Minjeong mỉm cười, em hiểu được nỗi buồn trong mắt Yu Jimin. Ai cũng có ngoại lệ của riêng mình mà, miễn rằng họ không biến "ngoại lệ" trở thành cái cớ để gây ra tổn thương cho người khác.
Nghĩ theo hướng tiêu cực, Yu Jimin vì quá thương nhớ người tên Kim Minjeong nên mới đặt cho em cái tên này, khiến cho cô có cảm giác rằng nàng ấy vẫn ở bên cạnh mình. Yu Jimin chỉ đang lợi dụng Minjeong mà thôi.
Nghĩ theo hướng tích cực, là Yu Jimin rất trân trọng Minjeong nên đã không ngần ngại dùng tên người ấy đặt cho em.
Tốt bụng như Yu Jimin chắc chắn là vế thứ hai rồi.
- Cảm ơn em.
Yu Jimin lau khóe mi vương nước mắt, không nói chuyện cũ nữa, tiến đến lùa mông cún về phòng ngủ. Trẻ con không được thức khuya đâu, Yu Jimin dọa nếu thức nữa ngày mai mắt sẽ thâm đen như gấu trúc cho mà xem làm Minjeong cuống cuồng leo lên giường đắp chăn nhắm mắt ngay.
- Jimin ngủ ngon ạ.
- Ừ, em ngủ ngon, mau ngủ đi.
Trong giấc chiêm bao đêm hôm ấy, Yu Jimin được gặp Kim Minjeong, một lần nữa nhìn qua đoạn thời gian hai người từng bên nhau.
Nước mắt vô thức rơi xuống, Yu Jimin nắm chặt lấy gối như cố nắm chặt bóng hình nàng trước khi nó bị xóa nhòa khỏi tâm trí, rồi bất lực buông ra vì chẳng thể chiến thắng nổi thế lực nào đó đang lấy đi kí ức của mình.
Mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip