page five; pages turn, bridges burn
"Khi cuộc đời sang trang, quá khứ hoá tro tàn"
Sea không bao giờ ngờ rằng, sau tất cả những ngày tháng giam mình trong bóng tối, một cánh cửa nhỏ lại hé mở từ chính nơi cậu từng nghĩ là tận cùng. Tác phẩm đầu tay của Sea trên nền tảng này đã gây được tiếng vang. Những phản hồi đầu tiên là sự đồng cảm, rồi sau đó là những tin nhắn dài dằng dặc, là những tâm sự thật đến nhói lòng từ người đọc khắp nơi. Họ kể với cậu về nỗi mất mát của riêng mình. Những người mẹ đơn thân, những chàng trai từng sống sót sau tai nạn, những cô gái đang cố thoát khỏi những kỷ niệm đầy đau đớn. Sea đọc từng dòng một cách lặng lẽ, có lúc cậu bật khóc, có lúc cười trong nước mắt. Cậu nhận ra, cậu không đơn độc và chính điều đó khiến cậu muốn viết tiếp.
"Tro Tàn Không Tắt" là tên tập truyện hoàn toàn mới của Sea, một cái tên ra đời trong một đêm chẳng mấy đặc biệt. Hôm đó trời mưa, Jimmy mang theo vài quyển sách và một hộp bánh đến ngủ lại căn phòng nhỏ của Sea. Họ ngồi trên sàn, giữa ánh đèn vàng mờ, lật từng trang bản thảo, vừa cười vừa tranh luận.
"Em không thể cứ gọi nó là 'Những đoạn ghi chép' mãi," Jimmy nói, vừa nhấm nháp miếng bánh, vừa liếc Sea. "Phải có cái gì đó... thật hơn. Cháy hơn."
Sea ngẫm nghĩ. "Nhưng em sợ nếu gọi tên nó quá lớn, nó sẽ nuốt chửng em."
Jimmy không đáp ngay. Một lúc sau, anh chỉ về dòng cuối một chương mà Sea vừa viết: "Dưới lớp tro xám, vẫn có đốm lửa nhỏ đang chờ được thổi bùng."
"Vậy là 'Tro Tàn Không Tắt'?" Sea hỏi, giọng khẽ như gió.
Jimmy gật đầu. "Vì có những ngọn lửa tưởng đã tắt nhưng bên trong tro tàn, nó vẫn âm ỉ cháy."
Sea nhìn Jimmy thật lâu. Rồi gật đầu, như thể vừa đặt tay lên chính trái tim mình. Khi đấy, cậu gõ lên khung tiêu đề truyện, vỏn vẹn vài chữ: "Tro Tàn Không Tắt".
Và cậu biết, đó chính là hình ảnh của mình, một người tưởng chừng đã vỡ vụn, nhưng vẫn còn đủ nguyên khí để bắt đầu lại. Cậu hiểu rằng, "Tro Tàn Không Tắt" không chỉ là một tập truyện, mà là lời thì thầm của chính trái tim mình. Cậu viết nó cho bản thân, cho những ngày cậu gần như gục ngã, cho những đêm cậu chỉ muốn biến mất. Mỗi con chữ là một bước đi ngược chiều với tuyệt vọng, là sự dũng cảm để gọi tên nỗi đau, để ôm lấy nó và tiếp tục sống. Trong sâu thẳm, Sea biết, nếu không phải vì chính cậu thì sẽ chẳng ai có thể viết ra được những trang như thế. Những trang được viết bằng máu, bằng nước mắt và bằng cả khao khát sống còn sót lại nơi đáy cùng nhất của tâm hồn.
Sea bắt đầu thức khuya nhiều hơn, không phải vì mất ngủ, mà vì đang miệt mài viết. Mỗi chương truyện là một mảnh ký ức được làm dịu lại bằng giọng văn dịu dàng. Jimmy là người biên tập đầu tiên, cũng là người duy nhất Sea cho phép chỉnh sửa bản thảo của mình. Anh không bao giờ can thiệp vào giọng điệu của Sea, mà chỉ nhấn mạnh:
"Em có một chất riêng. Anh chỉ giúp em làm cho nó rõ nét hơn."
Và quả thực, nhờ sự hướng dẫn âm thầm đó, Sea viết như được sống lại.
Dần dần, Sea nhận ra một điều mà ngay cả Jimmy cũng không biết. Anh có tài năng thiên bẩm trong việc biên tập và tổ chức nội dung. Những góp ý của anh luôn đi đúng vào trọng tâm, vừa tinh tế vừa chuẩn xác. Cách Jimmy sắp xếp lại câu chữ, cân đối nhịp văn hay nhận ra những điểm chưa chặt chẽ khiến Sea không khỏi ngạc nhiên. Nhiều lần, Sea thầm nghĩ có lẽ Jimmy sinh ra là để làm người dẫn đường cho những con chữ lạc lối và lần này, người được dẫn đường chính là cậu.
Từng chương của "Tro Tàn Không Tắt" được đăng đều đặn lên nền tảng viết nơi Sea bắt đầu. Jimmy đảm nhận vai trò quản lý tài khoản. Anh lên lịch đăng bài, chỉnh sửa hình ảnh, phản hồi các email gửi đến cho cậu. Với kinh nghiệm làm việc tiếp thị không chỉ ngoài đời mà trên cả những nền tảng trực tuyến của mình, Jimmy biến trang cá nhân của Sea từ một góc nhỏ yên ắng trở thành nơi thu hút hàng ngàn lượt theo dõi. Nhưng điều đáng quý là, giữa tất cả sự bùng nổ ấy, Sea vẫn giữ được giọng kể thuần hậu, chân thành, không bon chen hay gượng ép.
Dưới những bài viết của cậu, những lời bình luận không chỉ là khen ngợi, mà là những lời cảm ơn nghẹn ngào. Có người để lại những bình luận mà khi Sea và Jimmy đọc lại, cả hai không giấu đi những xúc động của bản thân. Họ nói: "Cảm ơn bạn vì đã viết ra những gì tôi không thể nói thành lời." Hay "Bạn khiến tôi tin rằng những vết thương không chỉ có đau, mà còn có những giá trị ẩn sâu trong chúng."
Sea đọc tất cả. Cậu lưu lại từng bình luận, từng tin nhắn vào một thư mục đặc biệt mà Jimmy tạo ra cho cậu. Mỗi lần thấy mệt mỏi hay hoang mang, Sea lại mở thư mục đó ra đọc. Và mỗi lần như thế, cậu lại thấy tim mình ấm hơn, như thể mọi đau khổ đã từng chịu đựng giờ đang nở ra một cánh rừng hoa dại.
Giữa guồng quay sáng tác, Sea bắt đầu tin tưởng Jimmy hơn bao giờ hết. Không chỉ là người bạn đồng hành trong công việc, Jimmy dần trở thành một chốn dựa tinh thần vững chãi, một nơi mà Sea có thể an tâm ngả vào mỗi khi lòng chao đảo.
Có lần, sau một buổi tối ngồi viết muộn, Sea vô tình đọc được một bình luận đầy ác ý. Họ bảo: "Cậu ta đang lợi dụng nỗi đau để nổi tiếng." Và chúng như thể một lưỡi dao mảnh xuyên qua lồng ngực, câu nói ấy khiến tim Sea lạnh đi trong khoảnh khắc. Cậu không phản ứng ngay, chỉ lặng lẽ khép laptop lại, rút điện, rồi ngồi bất động trước cửa sổ.
Ngoài kia, đêm vẫn tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Sea, từng đợt sóng ngầm cứ âm ỉ dâng lên. Cậu thấy mình như bị lột trần, như thể tất cả những gì chân thành nhất đã bị nghi ngờ và chối bỏ. Cảm giác bất lực siết lấy ngực cậu bởi làm sao chứng minh được rằng mỗi câu chữ là thật, mỗi vết thương từng viết ra đều đã từng chảy máu? Cậu không biết phải giận, phải buồn hay phải xóa hết tất cả. Chỉ biết ngồi đó, với một nỗi trống rỗng không tên, lặng nhìn màn đêm ngoài khung cửa như thể tìm kiếm câu trả lời nơi bóng tối.
Hôm sau, Jimmy liền đến với một túi chè nóng và hộp bánh gạo mà Sea thích. Anh không nói gì nhiều. Chỉ ngồi xuống bên cạnh, đưa ly chè vào tay Sea, rồi nói bằng giọng nhỏ như hơi thở:
"Em biết mình không phải người như vậy. Đừng để ai đó khiến em quên mất điều đó."
Chỉ một câu. Nhưng là đúng câu Sea cần nhất. Nước mắt cậu rơi mà chẳng kịp ngăn. Không phải vì bị tổn thương bởi lời ác ý ngoài kia, mà vì cậu thấy mình được nhìn thấy trọn vẹn và không phán xét. Được ôm lấy, không phải bằng tay, mà bằng lòng tin tuyệt đối nơi ánh mắt Jimmy.
Cũng từ lúc ấy, Sea bắt đầu dựa dẫm vào Jimmy nhiều hơn. Không phải là ỷ lại, mà là niềm tin vững chắc. Mỗi khi bối rối về hướng đi của câu chuyện, Sea sẽ hỏi ý Jimmy. Mỗi khi cậu chẳng thể viết ra nổi một câu chữ, Jimmy luôn xuất hiện ở đó và giúp cậu viết chúng. Hay mỗi khi viết xong một đoạn mà thấy không chắc chắn, Sea sẽ gửi cho Jimmy trước tiên.
Nhưng có một điều Sea chưa từng nói ra, một thứ cảm xúc mới mẻ, chậm rãi nhưng bền bỉ, đang lớn dần trong cậu như một mầm cây lặng lẽ vươn lên từ đá sỏi. Mỗi khi Jimmy vô tình chạm vào tay cậu, dù chỉ trong khoảnh khắc, tim Sea lại đập dồn như trống ngực của một đứa trẻ lần đầu biết yêu. Có khi chỉ là một ánh mắt bắt gặp, một cái cười nhẹ, hay một câu nói trầm ấm từ Jimmy cũng đủ khiến mặt cậu nóng ran và tai như muốn bốc khói.
Những đêm hai người cùng thức, khi căn phòng chỉ còn lại tiếng gõ phím đều đặn của Jimmy, Sea nằm im, xoay lưng lại nhưng không ngủ. Cậu lắng nghe từng tiếng gõ như tiếng mưa rơi ngoài hiên, nhịp nhàng và dịu dàng. Một sự bình yên rất lạ, rất thật như thể có Jimmy hiện diện trong không gian, cả thế giới hỗn loạn ngoài kia không thể nào chạm đến cậu được nữa.
Sea bắt đầu nhận ra, cảm xúc đó không còn chỉ là sự biết ơn hay tin cậy. Đó là thương. Là mong. Là nhớ. Một thứ tình cảm không cần được nói ra, nhưng luôn hiện diện trong ánh mắt dõi theo, trong những cử chỉ nhỏ bé và trong cả từng hơi thở dài khi Jimmy rời khỏi phòng mỗi sáng. Tình cảm ấy chưa có tên. Nhưng Sea biết, nó đang lớn lên từng ngày, không vội vàng, không ồn ào mà sâu và thật đến mức khiến cậu sợ hãi nếu một ngày nào đó nó phải tan biến.
Tình cảm ấy chưa được đặt tên. Nhưng nó đã lặng lẽ đâm chồi, âm thầm bén rễ trong lòng Sea từng chút một, qua ánh nhìn, qua sự chở che vô điều kiện, qua những đêm dài Jimmy lặng lẽ bên cậu như một chiếc bóng kiên định. Sea bắt đầu tưởng tượng đến một tương lai, nơi không còn phải một mình viết trong im lặng, không còn phải đối mặt với bóng tối mà không ai biết. Một tương lai, nơi có Jimmy ở đó, cùng cậu đi qua những mùa đông lạnh nhất và chạm đến những khoảnh khắc dịu dàng nhất.
Cậu thấy mình khao khát điều đó. Không vồ vập, không lý trí. Chỉ là một khao khát một cách rất thật rằng được sống cạnh một người mà tim mình luôn hướng về. Và trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau khi Jimmy nghiêng đầu qua kiểm tra một đoạn văn, khi vai họ vô tình chạm nhau trong căn phòng nhỏ ấm áp mùi giấy mực, Sea cảm nhận được điều gì đó sâu trong tâm thức của cậu rằng Jimmy không chỉ là hiện tại, mà là một phần trong những chương đời sắp tới. Những chương đời mà Sea biết, mình sẽ viết tiếp, không chỉ bằng con chữ, mà bằng cả trái tim.
Bởi vì khi đời sang trang, quá khứ sẽ hóa tro tàn và Jimmy chính là phần ánh sáng le lói, giúp Sea tin rằng những trang mới sắp đến sẽ xứng đáng được viết nên bằng tất cả yêu thương còn lại trong trái tim cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip