17 : Không đơn giản như vậy .
Sea ngồi tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, hai tay đan vào nhau đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc, rồi Force bước vào. Ánh sáng vàng vọt của bóng đèn chiếu nghiêng trên gương mặt anh ta, tạo nên những đường bóng sắc gắt.
“Cậu vẫn im lặng sao?” – Force khoanh tay, giọng anh khàn trầm, không giấu sự căng thẳng. – “Tất cả dấu vết đều chỉ về một hướng. Cậu… giống hệt như người đó.”
Sea ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn sắc lẻm của Force. Cậu cố giữ giọng bình tĩnh nhưng run run:
“Tôi… tôi không phản bội. Tôi thề.”
Force hạ thấp giọng, từng từ như dao cứa vào khoảng không tĩnh mịch:
“Trước đây, cũng có một người đã nói như cậu… Một người Jimmy từng tin tuyệt đối.”
Anh dừng lại một chút, mắt nhìn thẳng vào Sea, rồi buông ra cái tên như một nhát chém:
“Book.”
Ngay khoảnh khắc đó, Sea như bị ai đẩy xuống vực sâu. Hai mắt cậu mở to, hơi thở nghẹn lại. Trái tim đập loạn, dội vào lồng ngực từng hồi đau buốt. Ký ức vụt qua trong một thoáng—hình ảnh người anh trai ấm áp, những ngày thơ bé được anh bế trên vai, những lần anh lén nhét cho cậu miếng bánh khi mẹ la. Đầu óc Sea quay cuồng.
“Không… không thể nào…” – giọng cậu vỡ ra thành từng mảnh, gần như lạc đi.
Cậu vô thức lùi lại, lưng va mạnh vào tường, đôi mắt hoảng loạn như thú bị dồn vào góc. Hai bàn tay run bần bật, bấu chặt vào nền gạch lạnh đến mức móng tay suýt rách.
Force thoáng sững lại trước phản ứng dữ dội ấy. Trong giây lát, ánh nhìn của anh thoáng dao động, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng. Anh tiến một bước, bóng anh phủ lên Sea:
“Cậu… biết tên đó?”
Sea mím môi, nhưng cơ thể cậu run rẩy không ngừng. Cậu cố gắng mở miệng, nhưng tiếng nghẹn lại nơi cổ họng. Trong một thoáng, đôi mắt đẫm nước của Sea ánh lên sự đau đớn cùng một bí mật đang gắng giấu kín.
Force quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cậu, giọng anh trầm xuống, mang cả cảnh cáo lẫn một chút gì đó như thăm dò:
“Nếu cậu biết Book… thì hãy cân nhắc từng bước cậu định làm. Jimmy… không tha thứ cho sự phản bội đâu.”
Sea hít mạnh một hơi, nhưng hơi thở vẫn đứt quãng. Trong lòng cậu, nỗi sợ hãi, đau khổ, và ký ức về Book như những lưỡi dao đâm xoáy, khiến cậu gần như không đứng vững nổi. Cậu không thể nói, chỉ khẽ cúi gằm mặt, để giấu đi những giọt nước mắt đã chực trào.
Force liếc nhìn cậu thêm một lần, nhưng không nói gì nữa. Anh xoay người, tiếng giày anh gõ lên sàn gạch vang lên đều đều, rời khỏi căn phòng, để lại Sea chìm trong cơn hoảng loạn và một bí mật đang đè nặng trên vai.
Cánh cửa khép lại, để lại khoảng không im lặng đến nghẹt thở. Ánh đèn vàng vọt hắt bóng Sea trên bức tường, dài ngoằng và run rẩy. Cậu đứng đó vài giây, đôi môi run run như muốn gọi một cái tên, nhưng thanh âm bị chặn lại nơi cổ họng. Rồi, bất ngờ, đôi chân cậu như mất hết sức lực—Sea quỵ xuống nền gạch lạnh, âm thanh va chạm vang lên khô khốc giữa khoảng trống.
Cậu chống một tay xuống sàn, nhưng cơ thể vẫn run lẩy bẩy. Những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, tạo thành vệt tối trên mặt gạch. Và rồi, như một con đập vỡ tung, những ký ức bị chôn vùi lâu nay ập về.
Một bức tranh mờ nhòe của buổi đêm đầy mưa… tiếng hét của Book vang vọng, đầy lo lắng và giận dữ. Cậu thấy lại chính mình, tay run rẩy cầm khẩu súng mà Jimmy đã giao, ánh mắt Book khi ấy sáng rực nhưng cũng chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
“Sea… buông súng xuống. Anh xin em.” – giọng Book vang lên trong ký ức, khẩn khoản đến mức trái tim Sea như bị bóp nghẹt.
Nhưng trong tiếng mưa rào rạt và nhịp tim dồn dập, một tiếng nổ vang lên. Khẩu súng trên tay Sea khẽ giật, viên đạn xé toạc màn đêm. Ánh mắt Book mở to kinh hoàng, rồi chậm rãi nhòe đi. Cậu thấy hình ảnh anh trai mình ngã xuống, bàn tay còn đưa ra như muốn chạm vào cậu lần cuối.
Sea bấu chặt tay xuống nền đất hiện tại, móng tay cào vào gạch đến bật máu. Hơi thở cậu đứt quãng, đau đớn. Nỗi tội lỗi dâng trào, nhấn chìm mọi lý trí. Cậu thì thầm, giọng khản đặc, như một lời thú tội:
“…Anh… Book…”
Cậu cúi gằm, nước mắt rơi không ngừng. Trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng nức nở của Sea vang lên nhỏ bé nhưng xé lòng, hòa cùng tiếng mưa ký ức dội về, nhắc nhở cậu về khoảnh khắc mà chính bàn tay mình đã hủy hoại tất cả.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Sea rơi vào khoảng im lặng của căn nhà như một nhát dao bén. Jimmy đứng ngoài cửa, bàn tay đang đặt trên tay nắm chợt khựng lại. Hắn không định nghe lén, nhưng âm thanh ấy khiến đôi chân hắn như bị trói chặt.
Qua khe cửa hé, ánh sáng mờ hắt lên gương mặt Jimmy—một gương mặt vốn luôn bình thản và sắc lạnh, giờ lại thoáng một nét đau đớn hiếm hoi.
Bên trong, Sea vẫn quỳ trên nền gạch lạnh, vai run bần bật. Cậu nấc lên từng chặp, giọng vỡ vụn trong tuyệt vọng:
“Anh Book… em… em đã bắn anh… chính em đã giết anh…”
Jimmy nghe tim mình siết lại. Những lời ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng hắn. Ký ức về Book—người bạn thân từng coi hắn như anh em ruột—lại trỗi dậy: tiếng cười của Book khi chia sẻ mấy ly rượu cũ, bàn tay vỗ mạnh lên vai hắn, câu nói chắc nịch “Có tôi ở đây, Jimmy, chúng ta là một đội.”
Hắn hít sâu, nhưng lồng ngực vẫn nhói lên dữ dội. Bước chân Jimmy khẽ di chuyển, rồi hắn mở cửa. Ánh sáng hành lang tràn vào, rọi lên bóng dáng Sea đang gục ngã.
“Sea…” – Giọng Jimmy vang lên, khàn khàn, trầm xuống như thể mỗi từ đều nặng hàng tấn.
Sea giật mình ngẩng đầu. Đôi mắt cậu đỏ hoe, ánh nhìn hoảng loạn như một đứa trẻ bị dồn vào góc tường.
“Jimmy… ông… ông nghe thấy rồi?” – Giọng Sea run rẩy, sợ hãi và tuyệt vọng hòa vào nhau.
Jimmy không trả lời ngay. Hắn bước đến, từng bước nặng nề. Khi chỉ còn cách Sea vài bước, hắn dừng lại, đôi mắt đen sâu như biển đêm, nhưng trong đó không còn chỉ có giận dữ—mà còn cả một nỗi đau đớn, phản bội và tiếc nuối.
Hắn cúi xuống, ngồi xổm để ánh mắt ngang tầm Sea. Một thoáng, bàn tay Jimmy giơ lên như muốn chạm vào vai cậu, nhưng lại rụt lại giữa chừng. Hắn nhìn xuống sàn, giọng khàn đặc:
“Vậy ra… đó là lý do vì sao cậu luôn run rẩy khi nghe đến tên Book.”
Sea mím môi, nước mắt lại tuôn trào. Cậu muốn giải thích, muốn nói rằng tất cả chỉ là một sai lầm kinh hoàng, rằng đêm đó cậu không hề có ý định… Nhưng đôi môi cậu run rẩy mãi mà không bật ra được lời nào.
Jimmy nhắm mắt, hít một hơi sâu. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả sự căm phẫn dường như bị kéo giằng với ký ức về những gì Sea đã từng làm cho hắn, từng chăm sóc hắn khi hắn bị thương, từng nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng mà hắn chưa từng thấy ở bất kỳ ai.
Hắn mở mắt, nhìn Sea thật lâu, rồi nói chậm rãi, như một người đang cố kiềm chế cả bão tố trong lòng:
“Sea… cậu có biết cậu vừa phá vỡ thứ gì trong tôi không?”
Sea nghẹn ngào, giọng cậu vỡ vụn:
“ Tôi biết… nhưng tôi không… không thể quay ngược thời gian… Jimmy… tôi xin lỗi…”
Jimmy nhìn cậu, ánh mắt như xoáy sâu. Hắn không tiến lại gần hơn, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như lại càng đau đớn hơn bất kỳ viên đạn nào từng xuyên qua thịt da hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, sự im lặng giữa hai người nặng nề đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Và cả hai đều biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn như trước.
Tiếng cửa khép lại khẽ vang, nhưng với Sea, âm thanh đó như sấm rền, xé nát cả trái tim. Jimmy đã đi, bỏ lại cậu quỳ trên nền gạch lạnh lẽo. Căn phòng đột nhiên rộng đến mức đáng sợ, chỉ còn bóng tối và tiếng tim Sea đập loạn, nghẹn ngào.
Sea đưa hai tay ôm vai mình, run rẩy như muốn tự tìm hơi ấm trong khoảng trống. Nhưng càng ôm chặt, nỗi cô độc càng xiết lấy, và những ký ức cậu từng cố chôn vùi lại ùn ùn kéo về.
Hình ảnh của Book hiện lên—người anh trai không cùng huyết thống nhưng từng là cả gia đình của cậu. Ngày đó, Sea là đứa trẻ mồ côi, đói khát, lạc lõng giữa thành phố. Bố mẹ Book đã mở rộng vòng tay, đón cậu về, để rồi cả nhà quây quần bên bữa cơm đạm bạc nhưng tràn đầy tiếng cười. Mẹ Book từng cẩn thận vá áo rách của Sea, bố Book tự hào nhìn hai anh em tập bắn lần đầu, ánh mắt ông khi ấy ấm áp và hiền từ.
Rồi ký ức chuyển sang đêm định mệnh. Ánh trăng mờ lạnh, tiếng súng rít qua màn gió. Book đứng đối diện Jimmy—người lẽ ra Book phải bắt giữ. Bàn tay anh run trên cò súng. Đôi mắt ấy, vừa kiên quyết vừa do dự, như thể giữa nhiệm vụ và tình bạn, anh không thể chọn.
Sea, lúc đó chỉ mới 17 tuổi, quá non nớt, quá sợ hãi. Cậu tưởng mình đang giúp, tưởng mình có thể bảo vệ tất cả. Trong khoảnh khắc Book chần chừ, Sea đã bóp cò… nhưng viên đạn non tay lạc hướng. Tiếng nổ chát chúa vang lên, và tất cả tan vỡ chỉ trong một hơi thở.
Tin dữ lan nhanh như bão. Bố mẹ Book nghe chuyện, tim họ vỡ vụn. Bố Book, không chịu nổi cú sốc, lao ra đường giữa đêm mưa và bị xe tải tông phải. Mẹ Book gục ngã, trí óc bà sụp đổ. Kể từ đó, bà sống trong ảo giác, đêm đêm gọi tên hai đứa con trai. Em gái Book—đứa bé từng gọi Sea là “anh”—giờ chỉ còn ánh nhìn hận thù sắc bén, như lưỡi dao cứa sâu vào lòng cậu.Sea nhớ lại những tháng năm sau đó:những đêm không ngủ, những cơn ác mộng khiến cậu bật dậy giữa mồ hôi lạnh. Các bác sĩ tâm lý đã được mời đến. Cậu ngồi trong căn phòng trắng lạnh lẽo, bàn tay nhỏ siết chặt mép ghế, ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn. Họ cố giúp cậu quên, xóa mờ ký ức về Book và đêm đẫm máu ấy. Họ cho cậu uống thuốc, cho cậu tập hít thở, thôi miên nhẹ để cậu bớt gào khóc giữa đêm. Nhưng mỗi khi nhắm mắt, tiếng súng vẫn vang lên, khuôn mặt Book vẫn hiện về, ánh mắt anh vẫn chần chừ và tan nát.
Cậu đã từng nghĩ mình có thể sống tiếp nếu quên đi… nhưng hôm nay, tất cả ký ức ấy lại tràn về, dữ dội và không thể dừng.
Sea co người lại, từng tiếng nấc bật ra, khàn đặc, như mỗi âm thanh đều cứa sâu vào vết thương chưa kịp lành. Trong bóng tối, cậu thì thầm tuyệt vọng, giọng khản đặc:
“ Tất cả là tại mình "
Cậu biết, quá khứ ấy sẽ mãi là một phần máu thịt, một vết sẹo chẳng thể phai, dù thời gian có trôi thêm bao lâu hay dù Jimmy có quay lại hay không.
Ánh đèn leo lét chỉ soi mờ một góc tường, nơi Jimmy đứng im, ly rượu khẽ nghiêng trong tay. Ngoài cửa sổ, cơn gió đêm lạnh buốt rít qua khe cửa, mang theo mùi ẩm mục của quá khứ.
Force bước vào, tiếng bước chân nặng nề như mang theo cả một cơn bão. Cánh cửa khép lại phía sau anh, phát ra âm thanh khô khốc. Anh không giấu nổi vẻ giận dữ, ánh mắt sắc bén găm thẳng vào Jimmy.
“Jimmy…” – giọng Force khàn đặc – “Mày vừa nói tên Book?”
Jimmy không quay lại ngay, mắt hắn vẫn dõi theo khoảng tối bên ngoài cửa sổ. Ly rượu trên tay khẽ run, nhưng giọng hắn lại trầm tĩnh đến lạ:
“Phải. Tao vừa nói tên Book. Người duy nhất mà tao từng gọi là anh em.”
Force siết chặt hai nắm tay, gân xanh nổi rõ trên cổ tay. Anh hít sâu nhưng không kìm được cơn giận đang sôi sục:
“Người duy nhất mà mày từng gọi là anh em… nhưng mày cũng chính là lý do khiến anh ấy nằm dưới mảnh đất lạnh!”
Jimmy quay lại, ánh mắt sâu hoắm như vực thẳm. “Tao không quên được, Force. Không đêm nào tao không thấy cảnh đó. Nhưng đừng quên… cũng có một kẻ bóp cò.”
Force nghẹn lại, ký ức về Book – người bạn đã ngã xuống – ùa về. Nỗi đau cũ vỡ òa thành cơn thịnh nộ. Anh bước lên một bước, giọng anh gằn lại:
“Sea.”
Jimmy im lặng. Ánh nhìn hắn thoáng run rẩy một thoáng, nhưng rồi hắn khôi phục vẻ lạnh lùng.
Force cắn chặt răng, lời nói bật ra như dao:
“Tao sẽ không tha thứ cho kẻ đó. Dù Sea có quỳ xuống van xin, dù mày có níu lại, tao cũng sẽ khiến cậu ta phải trả giá. Book không thể chết oan uổng như vậy.”
Jimmy đặt ly rượu xuống bàn, tiếng va chạm vang khẽ nhưng như một tiếng chuông báo hiệu. Hắn nhìn Force, mắt như phủ một lớp băng:
“Mày định làm gì, Force?”
Force quay lưng, vai anh run nhẹ nhưng giọng nói thì sắt lạnh:
“Tao sẽ làm điều mà mày không dám. Tao sẽ kết thúc tất cả.”
Anh đẩy cửa bước ra, bóng dáng cao lớn biến mất trong hành lang tối. Cánh cửa khép lại, để lại Jimmy đứng một mình giữa căn phòng tĩnh lặng. Ly rượu trong tay hắn vỡ vụn dưới sàn khi bàn tay buông lỏng, còn đôi mắt hắn dõi theo bóng tối ngoài cửa sổ – một khoảng tối sâu thẳm, nơi tình bạn, tình yêu và hận thù đang quấn lấy nhau, không đường thoát.
🎀
Ai là trùm cuối năm đây 😉
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip