🌑 New moon

"Tại sao anh lại tự tử?"

Seokjin nhìn chằm chằm cổ tay đã được băng bó anh yếu ớt đáp, "Tôi cũng không biết nữa."

"Anh đã nghe thấy gì từ đoạn băng đó?"

"Tôi không nhớ."

Tuy người đối diện không lộ ra biểu cảm gì thế mà Seokjin chắc rằng anh ta đang ngờ vực nhưng biết làm sao được những gì anh nói là sự thật. Bằng một cách nào đó anh không nhớ những gì đã xảy ra khi anh lấy được cuộn băng đó đến tận khi tỉnh dậy, sâu trong Seokjin biết mình có thay đổi nhưng cụ thể ở đâu anh không rõ. Seokjin nhìn thấy rõ màu đỏ thấm ra từ băng vải cho anh biết anh sẽ chết nếu Namjoon không về nhà kịp.

Người đối diện khép hồ sơ lại nhàn nhạt nói với anh, "Tôi sẽ cho anh biết kết quả sau, anh có thể về rồi."

Seokjin gật đầu nhẹ giọng cảm ơn, anh đứng dậy rồi đẩy ghế về chỗ cũ. Người kia có vẻ vẫn còn một cuộc hẹn nữa nên không tiễn anh đi, Seokjin nhìn lần cuối vào khung ảnh đặt trên bàn bâng quơ nói, "Hoseok-ssi, ánh mắt của cậu khiến tôi sợ."

Hoseok lấy làm ngạc nhiên lắm tuy rằng nhìn có vẻ gã đang tra hỏi anh nhưng là một chuyên gia tâm lí gã biết rõ mình phải làm gì cho bệnh nhân thoải mái, Seokjin là người đầu tiên nói ra những lời này, "Thế à?"

Seokjin gật đầu, "Cậu có ánh mắt rất giống Namjoon."

Dứt lời Seokjin đẩy cửa ra ngoài, Namjoon đã ngồi sẵn ở bàn chờ nhìn thấy Seokjin lập tức đứng phắt dậy, "Anh không sao chứ?"

"Không có gì." Seokjin chủ động bước đến nắm lấy tay Namjoon, "Về nhà thôi."

Hình như Namjoon rất kích động nhìn không thôi đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau, Seokjin cụp mắt vờ như không biết gì cả. Một đường trở về nhà hai người cũng không nói chuyện với nhau mà đôi bàn tay vẫn không buông ra một phút nào.

Trong một giây phút anh đã tìm ra được vài mảnh kí ức vụn vặt, nó không đủ để Seokjin nhớ ra điều gì nhưng điều duy nhất Seokjin chắc chắn chính là mình không phải là bông tuyết trắng muốt ngoài kia, mình là kẻ mang trên người tội lỗi không thể dung thứ.

Sau ngày đó Namjoon thể hiện rõ nỗi bất an của mình, hắn sẽ không để anh rời khỏi tầm mắt quá lâu và nếu như thật sự có việc gấp phải có ít nhất một người ở bên cạnh anh. Jimin đã không xuất hiện một thời gian dài, căn nhà giờ lại quay về trạng thái bạn đầu nhưng đem lại cảm giác ngột ngạt hơn rất nhiều.

Hiếm khi nơi đây xuất hiện những tia nắng sáng soi. Seokjin cụp mắt lắng nghe tiếng gió thổi, Jungkook khom người rót vào tách của anh một ít trà an thần.

Không vì điều gì Seokjin cất giọng hỏi, "Jungkook tại sao cậu là ở bên cạnh Namjoon?" Jungkook khựng lại vài giây sau đó vờ như không có gì tiếp tục công việc. Seokjin nhìn ít nước trà sóng sánh rơi trên mặt bàn, "Tại sao cậu lại lựa chọn trung thành với Namjoon?"

Jungkook nhìn thẳng vào đôi mắt Seokjin, trong đôi mắt tròn xoe kia anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mình, "Tôi không trung thành với ngài Namjoon. Đó chỉ là trách nhiệm của tôi mà thôi."

Seokjin vốn đã chuẩn bị tinh thần Jungkook sẽ không đáp lại lời mình nhưng thật ngạc nhiên Jungkook lại cho anh một gợi ý thật lớn. Seokjin kích động gấp gáp hỏi tiếp nhưng anh vẫn cố đè âm lượng xuống, "Trách nhiệm của cậu là...?"

Jungkook né tránh tầm mắt của Seokjin nhìn về phía nhà kính ngoài sân, "Ngài Seokjin, ngài Namjoon nói rằng ngài được phép bước vào nhà kính kia. Nếu ngài muốn tôi có thể đi cùng ngài."

Seokjin theo hướng của Jungkook nhìn thấy nhà kính to lớn ngoài kia, Jungkook lại cất giọng, "Ngài Namjoon vì ngài xây nên nhà kính này chỉ để trồng hoa Lily thôi."

Jungkook chìa tay ra không thể hiện cảm xúc gì. Seokjin không biết Jungkook đang định làm gì nhưng bất giác anh đặt tay lên tay Jungkook, ngơ ngác để Jungkook dẫn anh khỏi căn nhà ấm áp. Trên người Seokjin chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cái lạnh ập đến đột ngột khiến Seokjin co rúm lại. Jungkook  đổi lấy tay nắm anh tay còn lại vòng qua bờ vai Seokjin ôm trọn nó.

Thịch.

Đột nhiên tim Seokjin nảy lên một cảm giác quen thuộc vụt qua phút chốc. Seokjin không thể tin nổi nhìn sang Jungkook nhưng chưa kịp để anh suy nghĩ điều gì Jungkook đã đẩy cửa nhà kinh bước vào, cậu buông Seokjin ra lùi lại vài bước để duy trì khoảng cách. Mùi hoa Lily xộc vào mũi Seokjin, Seokjin nhìn một rừng hoa Lily trước mặt mình hoàn toàn choáng ngợp với vẻ đẹp nói mang lại.

Ngày đó ánh nắng vàng phủ lên đôi vai gầy guộc, người đứng giữa rừng hoa nâng niu bông hoa đẹp nhất yếu ớt mỉm cười. Từng cánh bướm tung bay trong lòng anh khắc sâu khoảnh khắc đó trong đầu.

Seokjin chìm trong ảo mộng chợt bình tĩnh lại khi thấy một đôi bàn chân trắng nõn lộ ra dưới khóm hoa. Đôi tay anh chạm đến chiếc chìa khóa nằm trong túi quần.

...

"Tôi đã nhớ ra hết rồi. Tôi nói điều này với cậu vì tôi tin rằng cậu sẽ giữ bí mật cho tôi, đúng chứ?"

Hoseok ngạc nhiên nhìn người trước mặt, cả người anh toát lên một khí chất lười biếng nhưng áp bức mãnh liệt y hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Không thể khống chế khóe môi cong lên, "Anh không cần phải cố bắt chước đâu, anh không phải anh ấy."

Hoseok thấy Seokjin thở ra một hơi rất nhẹ, anh cụp mặt ngã người tựa vào lưng ghế. Người trước mắt mỏng manh như rằng chỉ cần rời mắt một cái anh sẽ tan biến theo cơn gió thoảng.

Seokjin nhẹ giọng nói mà như thể Hoseok nghe thấy nỗi tuyệt vọng trôi tuột ra ngoài ám lên con người kia, "Đúng vậy, tôi không phải cậu ta."

Hoseok mở ngăn bàn ra lấy trong đó chiếc chìa khóa, "Tôi nghĩ anh biết thứ này để làm gì."

Seokjin đánh giá chiếc chìa khóa gỉ sét với hoa văn độc nhất vô nhị, "Lần trước tôi bị ngăn cản--" Seokjin đột ngột dừng lại như phát hiện ra điều gì đó, "Jungkook?"

Khóe môi Hoseok cong lên, quả nhiên đúng như những gì gã dự đoán trong một thời gian ngắn như thế Seokjin không thể nào lấy lại hoàn toàn kí ức.

Seokjin nhíu mày khó chịu, "Tại sao tôi không có chút kí ức nào về Jungkook? Ít nhất lần đầu tiên gặp mặt tôi đã phải nhận ra gì đó rồi."

Hoseok đánh mắt về phía chiếc chìa khóa, "Tôi nghĩ đây là câu trả lời cho anh. Bất cứ lúc nào anh muốn rời đi có thể tìm đến tôi."

Seokjin không đáp nắm lấy chiếc chìa khóa trên bàn.

"Bây giờ tôi sẽ tiếp tục xóa đi kí ức của anh về cuộc trò chuyện này của chúng ta, đúng như yêu cầu của anh."

Đôi môi Seokjin mấp máy tựa như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh nhắm mắt lại chìm trong bóng tối.

...

Tui gặp vấn nhiều vấn đề trong việc khai thác fic này nên cuối cùng tui quyết định sẽ đẩy nhanh diễn tiến câu chuyện để nhanh chóng kết thúc. Thật ra có một đoạn thời gian tui định drop luôn đăng mỗi cái giải thích cốt truyện lên thôi nhưng làm thế thì tàn nhẫn quá tui không nỡ. Bật mí chút thật ra tui đã viết xong một extra của fic này nhưng mạch truyện chính vẫn đang dậm chân tại chỗ 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip