c11

Ánh mắt Kim Seokjin dần trở nên lưu luyến, anh im lặng mỉm cười nhìn Jungkook. Cậu còn đang cười nấc lên, thấy Kim Seokjin lặng lẽ nhìn mình, Jungkook nắm chặt áo anh không dám lên tiếng.

Ngoài cửa sổ lách tách tiếng mưa rơi, trong phòng yên tĩnh lạ thường khiến tiếng mưa bên ngoài càng trở nên rõ ràng.

Một cảm giác nóng khô và mờ ám dâng lên khiến Jungkook không biết phải làm sao, cậu vô thức muốn đứng lên khỏi người Kim Seokjin.

Ai ngờ Kim Seokjin co chân lên không cho cậu chạy, hai cánh mông cậu ngồi trên bụng anh kịch liệt run rẩy, ngay cả chỗ khó nói kia cũng khẽ sượt qua.

Jungkook hết đường lui, đành chống tay lên ngực Kim Seokjin, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.

Nhìn hai cái giường phòng đôi, Kim Seokjin thấy hối hận. Sớm biết thế này thì thuê phòng đôi làm gì, lẽ ra nên thuê một phòng đơn giường lớn, khiến cho Jungkook hết đường chạy.

Bản tính lưu manh đã lộ rõ, Kim Seokjin nổi ý xấu muốn lừa Jungkook ngủ ở giường mình.

Bên ngoài có tiếng mưa, gió giật và tiếng sấm đì đùng không ngớt, mưa mùa hè đến không báo trước, gió lớn thổi nghiêng làn mưa hắt cả vào trong phòng, chiếc giường cạnh cửa sổ đã bị hắt ướt sũng một góc.

Kim Seokjin mừng thầm, chỉ chỗ ướt đó rồi ấn Jungkook nằm xuống gối đầu, "Ngủ, giường kia ướt mất rồi."

Jungkook cái hiểu cái không, không hề phản kháng, thế là Kim Seokjin ôm cậu vào ngực. Rõ ràng chỉ bị ướt một góc nhỏ thôi nhưng anh vẫn không cho cậu về giường.

"Jungkook..." Kim Seokjin không kìm lòng nổi, gọi cậu một tiếng không đầu không đuôi, không phải anh muốn nói gì cả, chỉ là đột nhiên muốn gọi cậu vậy thôi.

Phòng tối đen như mực, đôi mắt của Jungkook lấp lánh, "Seokjin hyung..."

Bây giờ cậu có thể hiểu rõ hai chữ "Jungkook" này là Kim Seokjin đang gọi cậu.

Kim Seokjin mềm nhũn cõi lòng, cái hoàn cảnh tình chàng ý thiếp này khiến anh muốn thời gian ngừng lại, ôm Jungkook đến tận khi đất trời sụp đổ.

Anh rất muốn có thêm một bước phát triển nữa với cậu, nhưng anh lo lắng. Hai người trao đổi khó khăn, nếu dọa sợ Jungkook thì mất nhiều hơn được.

Vội vã sẽ không ăn được đậu hủ nóng, thôi thì kiên trì nước ấm nấu ếch vậy.

Sáng hôm sau, Kim Seokjin mở mắt không thấy người trong lòng đâu, dáo dác nhìn xung quanh thì thấy Jungkook đang buồn bực nhìn quần áo phơi cạnh cửa sổ.

"Jungkook!" Kim Seokjin thức dậy không thấy Jungkook thì không yên tâm, anh lười biếng vẫy tay, Jungkook nhanh chóng chạy lại chỗ anh.

"Chưa trả phòng, ở thêm một hai đêm nữa." Hiển nhiên là Jungkook không hiểu, Kim Seokjin rớt hết liêm sỉ vươn tay kéo áo phông của Jungkook lên, "Quần lót khô chưa?"

Thấy Jungkook đã mặc quần lót, Kim Seokjin tiếc nuối, "Khô rồi à?" Anh không tin, còn vươn tay ra sờ.

Lo Jungkook mặc quần lót ướt là giả, vô liêm sỉ muốn giở trò lưu manh mới là thật.

Nhưng dù sao Jungkook nghe không hiểu, bị Kim Seokjin bóp mông thì nhảy dựng lên, hai tay che lấy chỗ bị bóp đau, vội vàng rời khỏi phạm vi nguy hiểm xung quanh Kim Seokjin.

Tâm trạng Kim Seokjin rất tốt, nghêu ngao cất giọng hát, xuống giường đi rửa mặt.

Hai người ra khỏi khách sạn, Kim Seokjin đi lấy xe, trên đường nói với Jungkook , "Ở lại vài ngày đã."

Thứ nhất, xuất cảnh cần làm thủ tục, thứ hai là vì Kim Seokjin muốn lắp đặt inverter. Dỡ hàng xong, anh lái xe tới một gara sửa xe.

Anh đã chạy tuyến Inje - Gangwon nhiều lần, khó tránh khỏi có lúc xảy ra sự cố, không thể lúc nào cũng chờ về Gangwon mới sửa xe được, ở bên Inje này Kim Seokjin có quen một gara sửa xe.

Kim Seokjin là khách quen ở chỗ này, dăm ba lần tới lui đã quen thuộc với bà chủ.

Bà chủ gara sửa xe là một cô nàng lai hai dòng máu Hàn và Trung, trang điểm đậm, luôn mặc áo hai dây hở nửa ngực ra ngoài, tính tình lõi đời khéo đưa đẩy, cô đứng tựa vào cửa hút thuốc, bất kể nhìn thấy tên đàn ông nào đi qua đều gọi một tiếng "hyung".

Giọng tiếng Hàn pha lẫn tiếng Trung, Kim Seokjin không chịu nổi giọng điệu nói chuyện đầy dấu lượn sóng này, lần nào anh cũng nổi da gà da vịt.

Đàn bà độc thân nơi đất khách quê người, dù sở hữu gara sửa xe nhưng vẫn phải bán rẻ tiếng cười, mời chào đám đàn ông lái xe ghé thăm.

Kim Seokjin lưu manh cũng có chọn lọc, anh không giống mấy tên tài xế khác, thấy cô gái lai này là giở giọng đùa tục. Cô gái này là Mina, dường như đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi, thường thường còn chủ động trêu chọc Kim Seokjin.

Thấy Kim Seokjin dừng xe đi vào, Mina đon đả gọi, "Yô, Seokjin hyung!"

Mina như người không xương muốn bổ nhào vào trong ngực Kim Seokjin, anh lập tức né đi, "Ừ, lắp cho anh cái inverter với máy đun nước trên xe."

Mina cứng miệng, chế nhạo nói, "Đàn ông độc thân như anh lắp inverter làm gì?"

Jungkook đúng lúc xuống khỏi xe, những cái khác cậu nghe không hiểu, duy có tiếng gọi Seokjin hyunh kia là cậu biết.

Cô gái xinh đẹp đang dùng ánh mắt lập lòe đánh giá cậu, Jungkook không quen bị người khác nhìn chăm chú như vậy, vô thức muốn tìm kiếm cảm giác an toàn. Cậu chầm chậm chạy tới bên cạnh Kim Seokjin, nắm chặt lấy vạt áo của anh.

Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, sự ỷ lại của Jungkook khiến Kim Seokjin thỏa mãn cái tâm hư vinh của anh.

Anh quay lại bóp hai má Jungkook, dịu dàng nói: "Đợi một chút, không phải em muốn lắp inverter sao."

Nghe thấy giọng điệu cưng chiều của Kim Seokjin , Mina phức tạp nhìn Jungkook. Kim Seokjin đã tới đây mấy lần, anh không đùa giỡn cô như mấy tên đàn ông khác nhưng nói chuyện thì thô lỗ không chịu được, chưa từng thấy anh dịu dàng với người khác.

Huống hồ, Mina có thể khẳng định, người phía sau Kim Seokjin kia là một thằng nhóc.

Đề tài chuyển sang chuyện lắp inverter, Kim Seokjin quay ra nói chuyện với Mina với giọng điệu hoàn toàn khác, vừa tùy ý vừa xa cách, "Hôm nay có lắp xong được không? Ngày kia xuất cảnh rồi."

Mina cười trêu chọc, "Anh nấu cơm à?"

Nói đến Jungkook, không hiểu sao Kim Seokjin thấy kiêu hãnh lạ thường, hất cằm nói, "Em ấy muốn, thấy xe người khác có thì cứ nhìn mãi không chịu đi."

"Đây là ai vậy?" Mina hỏi, "Nhóc nhà ai đây?"

Kim Seokjin vừa định trả lời đây là vợ anh, ai ngờ Mina quá tinh mắt, nhìn ra Jungkook là con trai. Anh ngại ngùng đáp, "À... thì đi theo xe đó..."

"Vậy sao..." Mina bình tĩnh liếc mắt nhìn Jungkook, lướt qua chỗ Kim Seokjin ôm lấy cánh tay anh, "Lâu lắm anh mới tới, vào chơi chút đi..."

Cô gái như một con rắn trườn lên, Kim Seokjin tránh không kịp, muốn rút tay về nhưng Mina đã đoán trước được anh sẽ chạy nên ôm chặt hơn.

"Jin hyung! Không lắp inverter nữa à?" Tiếng phổ thông của Mina rất kỳ cục, pha trộn khẩu âm Trung rất nặng.

"Lắp chứ, inverter với máy đun nước." Kim Seokjin muốn nhanh chóng thỏa thuận với Mina cho xong, anh không thích ở cùng cô gái này. Đáng sợ nhất là, anh không biết Mina rốt cuộc là gái thật hay là trai giả gái.

Thỏa thuận giá cả xong, Kim Seokjin nói, "Phố mua sắm vùng này ở đâu?"

Anh đến Inje vô số lần nhưng chưa từng vào trong thành phố. Quần áo của Jungkook chỉ có hai bộ thay đi thay lại, Kim Seokjin muốn mua cho cậu nhiều thêm một chút.

Mina biết rõ nhưng cố tình trả lời, "Làm gì? Dạo phố hả, bây giờ đâu phải hội té nước."

________
#르티린

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip