c4
Vừa rửa mặt xong, Kim Seokjin chưa kịp kêu Jungkook dậy ăn sáng thì ông chủ bán chuối đã gọi điện bảo anh tới tính tiền xe.
Chạy xe đường dài tốt ở chỗ ấy, thanh toán ngay sau mỗi chuyến. Trước kia Kim Seokjin cũng nhận chở hàng trong phạm vi thành phố nhưng lúc thanh toán rất lằng nhằng, chạy mấy chuyến mới được thanh toán một lần, tiền công cũng không nhiều như bây giờ.
Vả lại ở nhà thì tiêu tiền rất nhiều, anh lại làm nghề tự do, nếu hôm sau không có chuyến nào thì sẽ hẹn đám bạn bè ra uống rượu.
Lần này được gần 3 triệu won, nhưng xe còn cần bảo dưỡng, thùng xe cũng phải sơn sửa lại, thay dầu thay lốp, tất cả đều cần tiền.
Một tháng phải thay dầu một lần, thay tất cả 12 cái lốp, nháy mắt đi tong hơn 1 triệu won.
Đưa xe tới gara sửa chữa, Kim Seokjin bắt xe về nhà. Sắp trưa rồi, không biết Jungkook dậy chưa.
Kim Seokjin đi không được bao lâu thì Jungkook đói bụng tỉnh dậy, cậu tìm Kim Seokjin khắp nhà vẫn không thấy anh đâu, lại không dám tự ý đi ra ngoài, không biết liên hệ với Kim Seokjin kiểu gì.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn bụi bặm dính đầy trần nhà, bèn xắn tay áo đi vào phòng tắm xả một chậu nước bưng ra.
Jungkook biết rằng Kim Seokjin mang theo cậu xuất phát từ hảo tâm, cậu rất sợ bị đuổi đi, làm việc nặng cậu không ngại mệt, cậu cũng không thông minh, chỉ mong Kim Seokjin có thể tiếp tục mang theo cậu.
Căn hộ không lớn, chỉ tầm 70-80 mét vuông. Lau hết đồ gia dụng trong nhà, Jungkook lại lau sàn hai lần, cuối cùng ôm đống chăn của Kim Seokjin bỏ vào máy giặt, nhưng nhìn thấy toàn tiếng Hàn, cậu không biết phải làm sao.
Kim Seokjin mở cửa nhà ra thì không dám đặt chân vào, sàn nhà còn bóng nước vừa lau sàn, đồ trong phòng khách gọn gàng sạch sẽ, rõ ràng đã có người quét dọn.
Không chắc đây có phải nhà mình không, Kim Seokjin lùi lại nhìn biển số nhà, đúng nhà mình mà, anh do dự gọi một tiếng, “Jungkook!”
Phòng khách vang lên tiếng bước chân, Jungkook thấy Kim Seokjin về nhà thì cười rất vui vẻ.
Kim Seokjin cũng vui lây, “Cậu quét dọn hả?” Jungkook nhìn anh không đáp, Kim Seokjin tự thừa nhận nói: “Đỉnh, quá đỉnh, nhà anh đã lâu rồi không sạch sẽ như thế.”
Từ lúc cha mẹ qua đời, chỉ có em gái qua dọn nhà giúp anh, sau đó em gái kết hôn có gia đình có con nhỏ không rảnh rỗi được nữa, nhà anh từ đó cũng rất ít được quét tước.
Nhà cũ Kim Seokjin ở dưới huyện, may mắn nằm trúng lô đất mà chính phủ muốn giải phóng mặt bằng, thế là được đền bù tiền chuyển đi nơi khác. Tiền bồi thường hơn triệu tệ, một bước lên mây trở thành sách nhị đại, đáng tiếc cha mẹ chưa kịp hưởng phúc thì đã qua đời
Kim Seokjin có xe có nhà, vốn tưởng có thể tìm được người vợ mà kết hôn, đáng tiếc trời không chiều lòng người, đến giờ vẫn phòng không gối chiếc.
Đổi giày xong, không kịp hỏi Jungkook muốn ăn gì đã bị cậu kéo vào phòng tắm, Jungkook sốt sắng chỉ cái máy giặt.
“Ồ, không biết dùng hả. Để anh.” Kim Seokjin chọn chế độ giặt rồi ấn bắt đầu giặt.
Máy giặt kêu rừm rừm khiến Kim Seokjin sinh ra ảo giác hai người đang chung sống với nhau.
Nhìn thấy nụ cười tỏa sáng của Jungkook, Kim Seokjin hơi hoảng hốt. Vốn nghĩ mang theo cậu là gánh nặng, không ngờ Jungkook lại có khả năng này, so với người chỉ biết lái xe mà không thể tự gánh vác sinh hoạt như anh thì cậu giỏi hơn nhiều lắm.
Ý định giữ Jungkook ở lại nảy mầm trong lòng Kim Seokjin, Jungkook phải có thân phận thì mới có thể ở lại, kiểu như kết hôn thì có thể giải quyết mọi chuyện nhanh hơn, kết hôn?
Kim Seokjin bị cái ý nghĩ kinh người của mình dọa sợ run rẩy, Jungkook là con trai, kết hôn cái gì chứ.
Vẻ mặt của Kim Seokjin thay đổi liên tục, Jungkook nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, bầu không khí chợt trở nên xấu hổ.
May mà di động của Kim Seojin vang lên, anh sực tỉnh luống cuống bắt máy, “A lô?”
“Về rồi à? Tần Sấm.” Ống nghe truyền đến một giọng nam nặng nề.
Kim Seokjin nhìn tên trên màn hình, là đại ca cùng chạy xe đường dài, “ Min hyung, em về rồi, hôm qua vừa về tới nơi.”
Min hyung ở đầu kia cười cười, “Thằng nhãi nhà mày vẫn chưa định lấy vợ à?”
Jungkook vẫn đang chăm chú nhìn anh, nghe thấy chữ “lấy vợ”, Kim Seokjin run rẩy, “Chưa anh ạ, em còn chưa xem bát tự.”
“Ha ha ha…” Min hyung tiếp tục, “Là thế này, chị dâu mày lại có bầu, bà bầu lớn tuổi rồi, mấy tháng này anh không định chạy xe nữa, ở nhà với cô ấy.”
Vợ Min Hyung hơn 40 tuổi, có thể mang thai ở tuổi này cũng thật liều mạng. Kim Seokjin không chịu nổi ánh mắt sáng ngời của Jungkook, cao giọng nói: “Vậy chúc mừng anh chị nhé!”
“Bên Triều Tiên đang muốn làm cái dự án xây dựng, chạy đi chạy lại giữa Triều Tiên với InJe, anh không đi được, chợt nhớ đến chú mày.” Min hyung làm người rất chân thành, “Khổ thì khổ thật nhưng kiếm nhiều, ít nhất 5 triệu won.”
Giá này thật sự không tồi, đối với thanh niên độc thân như Kim Seokjin, trong nhà không ai quản, thừa lúc tuổi trẻ muốn xông pha thật nhiều.
Huống hồ bây giờ bên cạnh anh có thêm một người. Jungkook vẫn chăm chú nhìn anh, tuy không hiểu lời Kim Seokjin nói nhưng vẫn im lặng đứng nghe. Jungkook có ý định ấy không? Jungkook có định đi cùng anh không?
Jungkook không có chứng minh nhân dân, ở lại quốc nội không tiện, InJe là lựa chọn tốt nhất, lỡ mà cậu còn muốn về nhà thì sao.
“À thì…” Kim Seokjin lúng túng nói: “Được, để em tính xem ngày mai có thể xuất phát không, cảm ơn Min hyung.”
Bình thường về Gyeonggi phải nghỉ ngơi bốn năm ngày, lần đầu tiên gấp gáp thế này, Kim Seokjin liên hệ với bên chuyển hàng, sáng mai sẽ bốc hàng, nửa ngày sau là có thể xuất phát.
Nhưng anh không biết giải thích với Jungkook thế nào, anh sờ sờ gáy, “Ngày mai… sẽ đi…”
“Triều Tiên… bên đó có người nhà không?”
“Cậu… qua bên này kiểu gì vậy, hay là nhân chuyến này anh đưa cậu về đó luôn?”
Jungkook có thể hiểu được biểu cảm của kim Seokjin, rối rắm do dự, cậu không biết Kim Seokjin nghĩ gì, chỉ sợ anh đuổi cậu đi.
Bàn tay nhỏ run run cầm lấy tay Kim Seokjin, không thể thông qua lời nói để biểu đạt sự khẩn cầu, Jungkook cúi đầu, đầu gối mềm nhũn suýt thì quỳ xuống chân Kim Seokjin.
Kim Seokjin nhanh tay kéo cậu lên, “Làm gì vậy!”
Giọng nói rất lớn rất thô lỗ, Jungkook run rẩy.
Kim Seokjin chậc lưỡi, lắp bắp giải thích, “Đi InJe chở hàng thôi. Anh… anh trước kia cũng chạy qua chạy lại hai bên nhiều rồi, lần này đi gấp hơn một chút…”
Bởi vì không thể câu thông, Kim Seokjin nói năng lộn xộn vẫn không giải thích rõ ràng được, “Đệch mẹ nó…”
“Ăn cơm!” Kim Seokjin xách nách Jungkook lên, “Đói meo cả buổi sáng rồi, để anh gọi đồ ăn.”
Jungkook bị xoay vòng vòng, giọng điệu của Kim Seokjin hình như tốt hơn rồi, cậu mơ màng không hiểu, bị quăng lên sofa cũng không dám nhúc nhích.
Chờ đồ ăn ship tới vô cùng lâu, anh không chịu nổi ánh mắt của Jungkook, chỉnh volume TV lên mức to nhất, cố gắng tránh né ánh mắt người bên cạnh.
______
#르티린
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip