EPILOGUE: I CAN'T [END]
💜💜💜
Bữa trưa chủ nhật thật tuyệt vời. Hoseok đã rất sáng suốt khi đề nghị bọn họ nên đến nhà hàng sớm một chút bởi vì chỉ nửa tiếng sau khi cả ba ngồi xuống, nhà hàng nhanh chóng trở nên đông đúc. Lần lượt từng người một gọi đồ ăn và sau đó họ cùng ăn đĩa bánh quế ở giữa bàn. Hoseok và Taehyung trò chuyện sôi nổi còn Namjoon thì thi thoảng lên tiếng một cách ngại ngùng nhưng dường như Namjoon đã bớt đi sự cẳng thẳng và khó xử so với lần gặp mặt trước đó. Chí ít thì Taehyung cảm thấy như vậy. Và mọi thứ diễn ra khá là suôn sẻ, thậm chí cả ba còn lai rai sang quán cafe mèo ở bên cạnh để giết thời gian vào buổi chiều.
Sau khi chào tạm biệt Namjoon và Hoseok, Taehyung quyết định sẽ thực hiện danh sách các việc cần làm của mình vào chiều chủ nhật. Tới cửa hàng tạp hóa để mua thêm trứng và sữa. Lấy quần áo từ cửa hiệu giặt là. Trả quyển manga cậu vừa đọc xong cho thư viện.
Tối hôm đó, Taehyung ghé qua căn hộ của Jimin cho một bữa tối thịnh soạn với thịt nướng và rabokki. Ba người: Jungkook, Jimin và Taehyung cùng nhau nấu ăn, bật nhạc tưng bừng từ playlist của Jimin, cười đến chảy cả nước mắt với trò đùa của Jungkook, ngồi lại bàn thật lâu để nói chuyện dù bữa ăn đã kết thúc, cho đến khi tất cả các chuyến tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động và Taehyung phải bắt taxi về nhà.
"Ngủ lại đây đi." Jimin khăng khăng. "Cậu có thể lấy quần áo của tớ để mặc đi làm vào sáng mai."
"Sao tớ mặc vừa quần áo của cậu được." Taehyung từ chối, vươn vai rồi ngáp dài. "Hẹn gặp lại các cậu vào thứ tư."
"Đi về cẩn thận nhé." Jungkook gật đầu.
"Tớ sẽ nhắn tin khi về tới nhà."
"Tớ yêu cậu, Taehyung – ah!", Jimin khóc khi Taehyung đã bước tới cửa với chiếc túi đeo trên vai.
"Tớ còn yêu cậu nhiều hơn."
"Em yêu anh nhất." Jungkook xen vào.
"Chúng ta không nên bắt đầu việc này." Taehyung cảnh báo. "Bởi vì tớ sẽ tiêu diệt hai người bằng tình yêu của tớ đó."
Taehyung đảm bảo rằng cậu đã đặt báo thức cho sáng mai trước khi leo lên giường. Cơ thể Taehyung đang quay cuồng vì kiệt sức đến nỗi Taehyung sợ rằng cậu sẽ ngay lập tức ngủ thiếp đi khi cậu đặt đầu vào chiếc gối mềm mại.
Khi đặt điện thoại ở đầu giường, Taehyung nhìn thấy có một mảnh giấy bị vò nát. Vì tò mò, cậu với lấy tờ giấy, nheo mắt nhìn nó trong bóng tối. À, đúng rồi, đây là tờ giấy chứng nhận cho quá trình trị liệu Taehyung vừa thực hiện ở phòng khám Yongsan. Nhưng tại sao tờ giấy lại có hình dạng khủng khiếp như thế này?
Taehyung đưa mắt nhìn một lượt cho đến khi cậu nhìn thấy những nét chữ nguệch ngoạc, gần như không thể đọc được trong bóng đêm. Một số chữ đã bị làm nhòe bởi cái gì đó giống như là những giọt nước mắt. "Đôi mắt như những vì sao." Taehyung tự lẩm bẩm với chính mình trong tâm trạng vô cùng bối rối. "Khi anh ấy mỉm cười.... cái gì vậy? Một bài thơ ư?". Taehyung cắn môi khi đọc được ba chữ cuối cùng ở tờ giấy chứng nhận.
Kim Seokjin.
Không ai cả.
Có lẽ nó thực sự có tác dụng. Taehyung nghĩ ngợi và tự cổ vũ chính mình khi lặp đi lặp lại cái tên đó. Băn khoăn liệu rằng nó có đánh thức trong cậu bất kì kí ức, bất kì suy nghĩ hay cảm xúc nào không. Nhưng trong sự yên tĩnh của màn đêm, Taehyung nhét tờ giấy vào ngăn tủ đựng tất rồi quay trở lại giường, Taehyung nhận ra cái tên đấy chẳng có ý nghĩa gì đối với cậu.
"Có lẽ nó thực sự có tác dụng." Taehyung lẩm bẩm với chính mình. Mình sẽ viết một bài phản hồi thật tốt cho phòng khám đó.
Nếu Taehyung có cảm thấy bất kì điều gì trước khi chìm vào một giấc ngủ bình yên thì đó là cảm giác trống rỗng dai dẳng. Có một cái gì đó đã bị lạc mất. Như thể Taehyung đã để lạc mất một phần của chính mình.
Nhưng đó là điều bình thường. Taehyung biện minh. Không ai thực sự cảm thấy trọn vẹn.
—————
Taehyung không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Jungkook chuyến đến sống cùng Jimin. Jungkook chuyển đến vào một chiều thứ bảy cuối tháng năm. Trời cứ mưa không ngừng nghỉ suốt cả một ngày. Taehyung đã ở đó để giúp đỡ hai người bạn của mình.
Bản thân Taehyung cũng trở nên bồn chồn, hợp đồng thuê nhà của câu sẽ kết thúc vào tháng 8. Và càng ở trong căn hộ ấy, Taehyung càng cảm thấy chán nản. Cậu muốn chuyển chỗ ở. Cậu cần phải chuyển chỗ ở.
Và vào tháng sáu, Taehyung bắt đầu quá trình tìm kiếm một công việc chính thức. Cậu xem qua các tài liệu công việc của mình, thậm chí còn chụp một bức anh mới tinh và vô cùng chuyên nghiệp cho hồ sơ xin việc. Hợp đồng quảng cáo với Head Designer chắc chắn đã giúp Taehyung tỏa sáng, đến mức cậu được một công ty khác nhanh nhẹn "tóm gọn" vào đầu tháng bảy.
Mọi thứ tiến triển rất nhanh theo đúng hướng của nó.
Taehyung bắt đầu tìm kiếm một căn hộ khác, gần trung tầm thành phố hơn, thuận tiện cho việc đi làm ở văn phòng mới. "Tôi muốn kết thúc hợp đồng thuê nhà." Taehyung thông báo với người chủ nhà. Câu nói được Taehyung nói ra giống như tiếng thở phào nhẹ nhõm của một cậu bé.
Còn hai tháng nữa là hợp đồng thuê nhà sẽ kết thúc. Taehyung tranh thủ hai tháng còn lại đi lang thang bên bờ sông khi nó vẫn còn ở gần nơi cậu sống. Tháng bảy và tháng tám đến, đem theo những cơn gió mùa cùng hơi nóng khủng khiếp và tất nhiên không thể thiếu điệp khúc của những chú ve sầu vào ban đêm. Nhưng Taehyung chắc chắn vẫn bị cuốn hút bởi con sông, cậu thường rủ bạn bè đến đó thay vì đi vào rạp chiếu phim hoặc ngồi ăn tối tại một nhà hàng nào đó. Taehyung đi tới đi lui hơn một tiếng đồng hồ ở trên cầu tàu kéo dài trên mặt sông.
Luôn có những điều thú vị diễn ra vào mùa hè. Những người hát rong vẫn chơi những bản nhạc của họ cho bất kì ai muốn lắng nghe, cất lên những giai điệu ngọt ngào và sâu lắng rồi để chúng hoà vào trong không gian ngọt ngào của buổi tối. Trẻ con chảy nhay và cười đùa, những cặp đôi âu yếm nhau.
Nếu có bất kì điều gì khiến Taehyung cảm thấy nhớ khi chuyển khỏi căn hộ hiện tại thì đó chính là dòng sông này.
Vào một tối cuối tháng 8, đó là tối cuối cùng cậu ở căn hộ này. Taehyung ngồi trong một căn phòng xếp đầy các thùng đồ đạc, lớp bọc bằng nhựa bao chặt xung quanh chiếc ghế sofa. Taehyung có một cuộc hẹn tại nhà của một người đồng nghiệp vào tối nay rồi sáng sớm mai cậu sẽ bắt đầu chuyển nhà.
Taehyung liếc nhìn đồng hồ. Sáu giờ chiều. Cậu sẽ gặp đồng nghiệp của mình vào khoảng tám giờ tối ở Myeongdong, vậy tức là còn một đến hai tiếng rảnh rỗi cho đến giờ hẹn. Tắt đèn rồi đóng sầm cửa lại, Taehyung bước xuống các bậc thang và đi về phía dòng sông trên con đường quen thuộc mà cậu đã đi qua hàng nghìn lần.
"Cậu luôn ở đây." Jimin đã nhắc đến điều này trong một buổi tối nhiều tuần trước đó, khi cả hai đang ngắm nhìn những con tàu đi lướt qua ở phía chân trời. "Cậu không bao giờ thấy chản khi nhìn ngắm khung cảnh này nhỉ?"
"Không bao giờ."
"Có nhiều kỉ niệm đẹp với nơi này? Huh?"
Taehyung gật đầu. "Liệu có từ nào để diễn tả cho cảm xúc này không nhỉ?.... Cậu hoài niệm về những điều mà cậu chưa từng trải qua?"
Jimin suy nghĩ về câu hỏi trong im lặng khá lâu trước khi lên tiếng trả lời. "Điều này thì tớ cũng không biết."
"Vậy thì đó chính là cảm giác mà tớ dành cho nơi này." Taehyung mỉm cười. "Tớ cũng không biết tại sao tớ lại thấy như vậy nữa?"
Nhưng tối nay Taehyung chỉ có một mình. Cậu đi qua người hát rong với cây đàn guitar và anh ta đang gật đầu với Taehyung. Cậu đi đến điểm cuối cùng của cầu tàu, mỗi lúc một gần hơn với con sông cho đến khi Taehyung đứng ngay trước nó. Mặt trời đang tự cân bằng một cách tinh tế trên mặt nước, sau đó từ từ trượt xuống phía dưới bầu trời mang theo chút ánh sáng cuối ngày biến mất.
Tại sao khung cảnh này lại khiến trái tim Taehyung đau đến vậy?
Với một tiếng thở dài mãn nguyện, Taehyung nhìn lần cuối vào ánh hoàng hôn trắng đang bao lấy không gian xung quanh trước khi quay gót hướng về phía trung tâm thành phố. Không hề báo trước, khi Taehyung quay người lại, cậu đột nhiên cảm thấy mình đâm sầm vào một người khác.
"OH!" Taheyung hoảng hốt, giật lùi lại vài bước. "Tôi xin lỗi. Tôi..."
"Không sao, tôi...."
Một chút mất phương hướng, Taehyung hướng mắt về phía giọng nói được phát ra. Đôi mắt bắt gặp một người xa lạ. Hoặc là ai đó? Bởi vì trước khi lý trí của Taehyung kịp hoạt động thì con tim của cậu đã lên tiếng. Vang vọng bên tai Taehyung là tiếng trái tim cậu đang đập dữ dội trong lồng ngực.
Và đột nhiên Taehyung quên mất cách hít thở. Không phải theo kiểu không khí bị tước đoạt khỏi lồng ngực của cậu. Nó là điều ngược lại. Giống như thể Taehyung nằm đó, bất tỉnh trong một thời gian dài và cậu bất chợt tỉnh dậy với một buồng phổi căng tràn không khí.
Đôi mắt như những vì sao
"Taehyung – ah!"
Chàng trai đứng trước mặt cậu: Anh ấy đang khóc.
"Taehyung – ah!" Anh ấy lặp lại một lần nữa.
Nhưng khi anh ấy mỉm cười....
"Kim Seokjin."
End
***
Vậy là Don't Forget đã kết thúc rồi. Đây là fic mang lại cho tớ rất nhiều cảm xúc từ lúc đọc cho đến lúc trans. Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi Don't Forget.
💜 Much love 💜
P/s: Nếu mọi người có gì góp ý với mình về cách trans thì cứ com ở dưới nhaaa, đừng ngại 💜
Phần hai của Don't forget là I'll remember chỉ là một chap ngắn nên mình không tách riêng làm hai fic mà mình sẽ up luôn ở Don't forget, I'll remeber giống như ngoại truyện của Don't forget ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip