Dancing with your ghost
Đứng giữa căn phòng quen thuộc mà cũng thật xa lạ, em tự hỏi bản thân gã đã nghĩ gì khi ra đi nhỉ. Gã có nuối tiếc ba năm thanh xuân của bọn họ hay gã cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng gã tìm được cách giải tỏa nỗi lòng dầu rằng cách làm đấy quá đỗi tàn nhẫn. Những dòng ký ức ùa về khi em đạt mình xuống chiếc giường nơi em và gã còn bên nhau.
- Aiko này, vì sao em trở thành chú thuật sư.- Gã vừa hỏi vừa luồn tay vào mái tóc em trong khi em đang cố nuốt trôi mớ bài tập khó nhằn. Khi ấy là những ngày mùa đông lạnh lẽo, em lén lút chuồn đến từ khu kí túc nữ mà tìm gã. Em thích bầu không khí thoang thoảng mùi gỗ, yêu cái cách gã nhường em cái đệm duy nhất trong phòng mà ngồi trên ghế, yêu luôn cái cách gã tăng nhiệt độ phòng khi thoáng thấy em lén lút rùng mình vì lạnh.
Lúc ấy, em quá đỗi ngây thơ và non nớt để hiểu được rằng người em thương đang kẹt trong mớ hỗn độn giữa thiện và ác, người cần ai đó chỉ dẫn còn em chỉ chìm trong cái dịu dàng mà phớt lờ sự tăm tối trong tâm hồn người em yêu.
- Vì sao á, vì em thuộc tam đại gia tộc. Chẳng phải chuyện trở thành chú thuật sư là điều bình thường sao, ý em là em sở hữu thuật thức gia truyền. Nếu không thành chú thuật sư thì sự tồn tại của em là gì?
Có lẽ việc được định hướng ngay từ đầu là điều may mắn nhất cuộc đời em. Bởi suốt những năm tháng tuổi trẻ, em cứ loay hoay mãi trong việc định nghĩa con người em là ai, em phải làm gì, lựa chọn của em là đúng hay sai. Em chẳng có hoài bão hay ước mơ nào cả, vì họ kêu em mạnh và em nên làm chú thuật sư thế là em cứ làm mà chẳng có mục đích gì cả. Mãi đến tận năm em mười sáu, em gặp gã một chú thuật sư từ gia đình phi thuật sư. Suguru khi ấy không chỉ sở hữu sức mạnh đủ đứng ngang Satoru người mà em cho rằng là kẻ mạnh nhất mà gã còn sở hữu một tâm hồn thuần khiết và niềm tin mãnh liệt rằng kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu. Niềm tin thiện ác của gã khi ấy rạch ròi trong sáng như tâm hồn một đứa trẻ. Từ khoảnh khắc em nhận ra nụ cười nơi gã làm tim em loạn nhịp, em bỗng muốn trở thành một người đủ mạnh để đứng cạnh gã, đủ mạnh để gã có thể giao toàn bộ phía sau của mình cho em.
- Chúc mừng nhé, từ hôm nay em là đặc cấp rồi. Từ giờ nhiệm vụ sẽ nặng nề hơn đấy.
Cảm giác của em khi đấy trống rỗng trong khi em từng nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc biết bao khi giờ đây em được xếp cùng đẳng cấp với gã, những thứ em làm có ý nghĩa gì nữa vì người còn bên em đâu. Giờ đây em lại chẳng biết bản thân phải làm gì, hay là em bỏ đi học đại học như Kento nhỉ, cậu ta nghe bảo sẽ làm công việc văn phòng nào đấy sau tốt nghiệp.
- Satoru này, sao anh làm chú thuật sư vậy.
- Thế tại sao em làm chú thuật sư.
- Em cũng chẳng biết em đã từng muốn làm thế mà khi đã thật sự làm rồi thì lại chẳng biết mình phải làm gì cả. Tại sao em lại làm, em không có ý muốn giúp người như Suguru cũng chẳng tận hưởng cảm giác tiêu diệt nguyên hồn. Em chẳng biết em phải làm gì nữa Satoru.
Cảm xúc của em khi ấy là sự pha tạp giữa bất lực, chơi vơi buồn bã, chẳng biết từ khi nào câu hỏi vu vơ nơi gã đã kẹt lại trong tâm trí em. Khi ấy, em nhớ Satoru chọn cách trả lời bằng cách ôm em vào lòng, để mặc từng giọt nước mắt của em thấm đẫm áo hắn.
- Nào nào nếu biết anh làm em khóc, cậu ta xử đẹp anh mất.
- Chị Aiko chị làm gì ở phòng em vậy ạ. Mà quan trọng hơn sao chị có chìa khóa phòng.
Tiếng cậu nhóc tóc hồng cất lên kéo em trở về thực tại. À phải rồi, chuyện của em và gã đã mười năm rồi mà gã cũng đã mất từ năm ngoái rồi, giờ đây em không những là chú thuật sư đặc cấp mà còn là người hướng dẫn của Noritoshi nữa. Giờ đây em chọn việc bảo vệ bọn nhóc là mục đích của mình dầu cho thâm tâm em vẫn còn lắm hoài nghi.
- Hửm vì đây là phòng bạn trai của chị chứ sao. Nhóc là người đến sau hiểu không
- Ể chẳng phải chị với thầy Gojo.
- Không, bọn chị là đồng đội hiểu không.
Em bật cười xoa đầu thằng nhóc cao hơn cả mình rồi rời đi. Hôm nay còn nhiều việc để làm lắm.
- Chúc quý khách một ngày tốt lành
Rời khỏi tiệm hoa với một bó bách hợp, em chẳng thích hoa lắm nhưng đi viếng thì hoa chắc là không thiếu được nhỉ. Tìm thêm loại bánh gã ưa cùng ly cà phê mà em hay gọi mỗi lần em và gã ra ngoài. Điều buồn cười ở việc gã và Satoru quá thân nhau nên dần dần khẩu vị của gã thiên ngọt, mà em thì lại là con cuồng cafein chính hiệu, nên mỗi lần em và gã đi cùng nhau đều bị đặt lộn món khi họ chẳng thể nào tin được người con trai toát lên mùi vị nam tính lại ưa cốc kem sữa, cắm thêm một chiếc kẹo ngọt tiệm bên trên trong khi cô gái đối diện lại chọn Americano không đường.
- Này em hẳn nên chọn Matcha hay món gì ấy màu sắc ngọt ngào chứ.-Khuôn mặt gã nhăn lại khi nhận ra em tiếp tục chọn thứ nước uống nhạt nhẽo đắng ngắt ấy.
- Không em ưa cà phê hơn với lại em uống với anh là được rồi.
Em nín cười khi tay vươn đến uống một ngụm nước uống của gã, quả thật rất ngọt. Có thể do sinh trưởng trong một gia tộc lớn thân phận lại quan trọng nên thứ em uống nhiều nhất là trà, dần dần khẩu vị em nhạt nhẽo hơn hẳn người khác. Dầu hoàn toàn có thể lựa chọn món khác thế nhưng em thích cảm giác hắn đưa ly nước của gã cho em với thái độ bị ép buộc vậy mà bàn tay và đôi mắt vẫn chăm chú nhìn em thưởng thức món của gã. Có lẽ đó là bí mật ngầm của em và Suguru nhỉ?
-Suguru, anh thích em từ khi nào thế?
Em đột ngột hỏi gã trong một lần hò hẹn hiếm hoi, do số lượng chú thuật sư khá ít mà việc phải làm thì tương đối nhiều, từ lúc cả hai chính thức bên nhau thì số lần đi chơi khá ít ỏi, đa phần đều tranh thủ những khoảng trống của nhiệm vụ mà uống cốc nước hay trao nhau những cái ôm, chiếc hôn vội vàng, chủ yếu vẫn là liên lạc qua điện thoại. Biết làm sao được khi cả hai đều ưu tiên công việc mà còn cách nhau những một năm nên thời gian gặp mặt lại càng hiếm hoi, nên số người biết chuyện em và gã chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Từ khi nào à, có lẽ là từ khi em mặc kệ nguy hiểm bất chấp việc em lúc ấy chỉ cận cấp một mà có khi yếu hơn nhưng vẫn lao vào đống chú linh chỉ để kéo anh và Satoru ra khỏi đó nhỉ. Hay cái lần em chật vật chạy đến khi nghe tin cậu ta ốm nhỉ, lúc đấy anh đã biết em đâu. Mà có lẽ là từ cái lúc anh với em đi làm nhiệm vụ riêng ấy, em uhm đã thế nào nhỉ...... thôi ngại lắm. Còn em, bé con của anh.
- Là từ lần đầu thấy nụ cười của anh, lúc anh kéo em đi ấy. Chính xác thì em không rõ lắm, có lẽ là khi anh bảo em yên tâm khi anh ở đây rồi ấy. Câu này khó trả lời nhỉ, kiểu tới lúc nhận ra thì hình như em phải lòng anh mất rồi.
Đến tận giờ, em vẫn còn cảm nhận được tiếng cười gã vang lên giữa cái nắng ngày hè cùng nụ hôn gã trao khi em kết thúc câu nói. Lúc đó là lúc em tưởng như mọi thứ đều chẳng thể làm khó đôi mình, rằng là sớm thôi em sẽ được xếp ngang hàng Đặc cấp cùng gã. Thế mà từ sau vụ "Tinh tương thể" gã đã đổi thay, chính em người tự tin có thể đọc vị kẻ khác lại chẳng thấu được trăn trở nơi gã. Vẫn còn đó, cái ôm dịu dàng khi gã vỗ về em, vẫn còn đó độ ấm khi nụ hôn của gã rơi trên người em, điểm khác biệt khi ấy là nỗi ưu tư xen lẫn cái dịu dàng ấm áp, là trầm ngâm mỗi khi ôm em trong vòng tay. Em nhỡ rõ những cái thở dài ở gã lúc gã vùi đầu vào hõm cổ của em. Gã trở nên trầm hơn, em khi ấy vẫn nhận ra gã không ổn Saguru cần người giúp , vậy mà lần nữa sự vụ gia tộc khi giờ đây Gojo Satoru không chỉ mạnh mà hắn là kẻ mạnh nhất, cán cân giới chú thuật sư thật sự bị phá vỡ bởi kẻ sở hữu cả lục nhãn và vô hạn chú thuật. Những cuộc họp, bàn luận liên tục về hắn về tinh tương thể thậm chí cả Getou Suguru khi này đã chính thức được công nhận đặc cấp. Em lúc ấy cũng là một trong những kẻ phụng sự trụ cột, nên suốt ngày cứ chạy đi chạy lại, đôi lúc bỏ quên cả gã. Phải chi em lúc ấy có được sự trưởng thành, chính chắn cùng sự sắc bén như giờ đây thì có lẽ giờ gã và Satoru sẽ làm giáo viên nhỉ, còn em sẽ là chú thuật sư đặc cấp phụ giúp bọn họ. Tiếc là giấc mộng đó quá đẹp, còn hiện thực lại chẳng đẹp như thế, tất cả cũng chỉ là mộng tưởng của riêng em.
- Em đến rồi, Suguru. Anh đấy, ai đời lại bỏ đi đằng đẳng gần mười năm đến một lời chia tay chính thức cũng không có. Kể cả lúc gặp lại cũng không thèm nhìn lấy em, chỉ đưa mỗi chiếc nhẫn là sao, mà còn là nhờ người khác đưa nữa. Em giận anh lắm đấy.
Bia mộ của gã là do Satoru dựng nên, người chẳng đủ can đảm hỏa thiêu xác người bạn mình hay đủ đưa xác cho chị Irei. Hắn đem bạn mình chôn nơi đây, bia mộ cũng chẳng khắc tên hay họ mà chỉ độc một bia đá trống trơn. Lúc biết được em đã trách Satoru vì sự vô tâm với giới chú thuật nhưng rồi chính em cũng chẳng nỡ đưa tố cáo, ai biết được liệu bọn chúng định làm gì với xác một kẻ dùng "chú linh thao thuật" chứ. Sau này điều đấy trở thành sai lầm lớn nhất của cả Kamo Aiko và Gojo Satoru.
- Anh biết không, suốt mười năm này bọn họ cứ giục em kết hôn đấy. Gì mà em phải có trách nhiệm nối dõi tông đường, rồi cái gì mà em thắt chặt liên kết gia tộc. Nhảm nhí, em đây chỉ định gả cho mỗi anh thôi....... Mà anh đi mất rồi, giờ em làm sao nhỉ? Em ích kỷ lắm không muốn anh cứ thế mà bỏ em lại, cũng không thể theo anh vì lũ trẻ cần em. Cuối cùng em nghĩ có Lẽ lý do em làm chú thuật sư là để bảo vệ nụ cười của lũ trẻ, vì em mạnh mà phải không anh. Nên là em sẽ đi tiếp, để khi gặp lại em có thể nói với anh rằng anh làm sai rồi, anh ngốc quá.
Nước mắt đây sao, hay mưa nhỉ, em cũng chẳng rõ chỉ biết là lạnh lắm, lạnh từ trong trái tim cơ. Cái cảm giác trống rỗng từng được lắp đầy bởi gã giờ đây lần nữa bị xé toạt ra thậm chí còn trống hơn, cảm tưởng như thân thể em chỉ còn mỗi cái xác, còn linh hồn của em theo gã mất rồi. Em chưa theo gã được, vẫn còn một Noritoshi cần em hướng dẫn, một Yuuji cần em trong trường hợp Satoru gặp chuyện, cuối cùng hai đứa nhóc gã chăm sóc vẫn còn. Hai đứa trẻ ấy, chúng cần em thi thoảng để mắt đến. Còn đó nhiều mầm non vẫn cần em ươm trồng.
- Anh đấy, chiều hai đứa kia như nào mà em gắng lắm bọn chúng mới ngoan một tẹo hơn đấy. À à, Noritoshi giờ bắt đầu được công nhận rồi đấy, tư duy thằng bé sắc sảo cực kỳ, tuy còn nóng vội nhưng ra dáng lắm. Em đang định nhờ người đề cử thằng bé đấy, để xem à em được nhờ quan sát thăng cấp vài người đấy, anh muốn xem thử không. Dù bảo thế, nhưng em nghĩ mấy người đó vài năm nữa thì ổn hơn...... Có cái này, tên Satoru ấy, ảnh cứ lấy cái cớ giáo dục mà chẳng chịu nhận việc, tiền bối Yuki thì anh biết rồi đấy, chỉ còn mỗi em và Yuta chịu đi thôi. Anh, em nhớ anh lắm, lẽ ra anh không nên bắt đầu với em chứ, cứ như thế em đỡ đau lòng hơn. Thế mà anh lại đến yêu em rồi bỏ em đi, để mặc em là sao, anh ích kỷ thật đấy. Mà em có hơn gì anh nhỉ? Em cũng vì những tư tưởng của bản thân mà đâu đi theo anh, em cũng vì bản thân mà ở lại đấy thôi. Đôi lúc em cũng tự hỏi bản thân đấy rõ ràng em biết em cần làm gì, đồng thời em cũng tự hỏi mình đang làm gì. Những thứ em đang làm có ý nghĩa chứ. Ôi em cũng thật là anh còn ở đây đâu mà nói với em, giờ chắc anh đang nhìn em với Satoru quay mòng mòng nhỉ, anh hắn đang cười bọn em khi miệng thì ghét lũ cấp cao nhưng tay vẫn cứ theo lệnh chứ gì. Tóm lại em vẫn giận anh lắm nên lúc gặp lại anh coi chừng em đó.
- Xin lỗi......
- Nói gì thế ... anh..... Hả?
Xoay người nhìn khắp nơi, giọng nói đó chắc chắn là của Getou Saguru nhưng cảm giác lại không giống. Chuyện như thế này là bất hợp lý kể cả trong giới chú thuật, cảm giác này giống chú thuật của gã nhưng lại không phải. Suguru có thể là nguyền thuật sư nguy hiểm nhưng bản chất gã là người tốt, khí chất quanh Saguru là cảm giác cực kì dịu dàng, còn thứ này, lạnh lẽo hơn nhiều. Đột nhiên một suy nghĩ lướt qua và thuật thức lập tức được khởi động, cắt một đường ở lòng bàn tay điều khiển dòng máu thành một con dao nhỏ, em thử cạy cái bia mộ nhẹ nhàng quan sát chung quanh, việc một người cạy bia mộ thì dù là sáng hay tối vẫn có cảm giác bất kính với người đã khuất. Chết tiệt, không được phải làm vào buổi tối thôi. Chưa kịp làm gì khác thì điện thoại em rung lên, giờ này mà có người gọi thì chỉ có thể là Satoru thôi.
- Aiko nghe
- Aiko, Yuuji chết rồi.
- ...... Anh ở trường à, em đến ngay đây. Đừng giết lũ cao tầng, cũng đừng trút giận lên ai xui xẻo đứng gần anh. Này, Satoru anh nghe không đấy. Đừng có mà nói xong câu đấy rồi im lặng.
Những chuyện xảy ra sau đấy, làm em quên mất cái cảm giác kì lạ. Sau này ngẫm lại nếu lúc ấy, em tiếp tục tìm thị liệu những bi kịch sau đấy có xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip