Chủ nhân và mèo nhỏ
Satoru đã luôn nghĩ mình là kẻ lạc loài.
Từ khi mở mắt trong con hẻm tối tăm, nó chưa từng thấy con mèo nào giống như mình.
Sau này nó mới biết, thì ra mình vốn không thuộc về nơi này. Ở một nơi cách nó hàng vạn dặm, nơi người ta quây quần bên bàn tiệc thay vì hủy hoại lẫn nhau để sinh tồn, nó chỉ là một con mèo bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hạc trong bầy gà không phải là điều tốt. Theo một cách nào đó, nó đem lại bất hạnh nhiều hơn.
Con người lúc nào cũng tìm cách bắt nó, họ nghĩ nếu bán nó đi sẽ rất có giá. Những con mèo khác không tránh xa thì căm ghét nó. Chẳng ai đối xử tốt với nó, chẳng ai muốn kết bạn với nó, họ lảng tránh nhìn đôi mắt xanh của nó như nhìn thấy thứ đem lại vận rủi.
Lúc còn nhỏ, nó cảm thấy có chút khó chịu, thậm chí còn tủi thân.
Những con mèo hoang không được người thường chào đón, nhưng kẻ sống dưới chân cầu lại rất thích chúng. Họ cho rằng chúng là đồng loại với mình, nên lâu lâu sẽ trò chuyện với chúng, cùng chúng ăn và ngủ như những người bạn thân thiết.
Nhưng với Satoru thì khác. Họ sẽ coi nó là con mèo của một chủ nhân giàu có đi lạc, và niềm vui thú của họ chính là trút giận lên nó, như cái cách mà những kẻ ở trên cao đã luôn đối xử với họ.
Tại sao mình không giống ai cả?
Nếu màu lông mình cũng giống như bọn chúng, liệu có thể có một người bạn hay không?
Trong rất nhiều đêm đói bụng, nó lại nghĩ như vậy.
Thời gian dần trôi, và chẳng biết từ lúc nào, Satoru đã không còn quan tâm đến điều đó nữa.
Nó học được cách trả đũa những kẻ chơi xấu nó, đuổi đánh nó. Trong đám mèo, nó không phải đứa khỏe mạnh nhất, nhưng chắc chắn là đứa hung hãn nhất, một khi đã cắn ai sẽ không dễ gì nhả ra. Cả đám người vô gia cư và mèo hoang đều từ khinh thường chuyển thành sợ hãi nó.
Nó học cách giữ bản thân sạch sẽ để ý sắc mặt của con người, học cách kiếm thức ăn từ bọn trẻ con. Trẻ con chỉ có đồ ngọt, đút vào miệng mèo cũng chỉ toàn những mẩu bánh ngọt ngấy ngào đường. Mèo vốn dị ứng với đồ ngọt, Satoru từ đầu vốn cũng chẳng phải ngoại lệ. Ăn một lần, nôn ba ngày. Sau mãi cũng thành quen.
Cuộc sống của nó cứ chậm rãi trôi qua như vậy đấy.
*
Satoru gặp Yuuji lần đầu khi em ấy mới chỉ là con mèo con.
Em phải rời mẹ khi còn nhỏ xíu. Chủ nhân của em không thể chăm sóc cho em, cũng chẳng tìm được người nuôi dưỡng. Thế là họ đưa em tới một góc đường nhiều mèo hoang trong thành phố, rồi bỏ rơi em ở đó.
Lúc đầu, Satoru chỉ cảm thấy tiếng kêu yếu ớt của con mèo này thật phiền phức. Muốn rời đi chỗ khác cũng không xong, chỉ cần tiếng khóc xa dần, tim nó bỗng dưng bỏng rát lên, đầu thì choáng váng, cứ như có bệnh vậy.
Đến một ngày, nó miễn cưỡng tiến lại gần con mèo nhỏ. Nhìn lớp lông màu hồng, mềm mại như kẹo bông gòn kia, nó đã biết điều gì đang chờ em ấy ở phía trước.
Nó nghĩ bụng, thôi, nuôi một kẻ làm bạn cũng chẳng tệ đâu.
Kể từ đó, Satoru bắt đầu chăm sóc cho Yuuji. Nó học được cách trở về sau một ngày lang thang, thả bên cạnh em ấy đồ ăn, rồi ngồi bên canh chừng em ấy khi đã ngủ. Dạy em ấy nói, dạy những nơi nào có thể đến và không, dạy em ấy cách đánh nhau với kẻ xấu xa.
Những con mèo ở khu phố này đã bị Satoru dọa cho mất hồn vía, nên Yuuji lớn lên rất bình yên.
Em ấy thích nói, ở bên Satoru giống như một máy hát nhỏ. Em không thích đánh nhau, dù được Satoru dạy cũng ít khi dùng lên ai. Em ấy sẽ ngồi yên để tụi trẻ xoa đầu, meo meo chào hỏi mọi người, dù chẳng mấy ai để tâm đến em ấy cũng không nản lòng. Đôi chân nhỏ của em lúc nào cũng theo bước mèo trắng, vui vẻ và năng động như một mặt trời nhỏ, khiến người khác ấm áp.
Ở mỗi nơi họ dừng chân, em ấy sẽ tìm những chiếc hộp carton đã cũ cho hai đứa trú ở trong, lót vào đó cỏ khô và những miếng bông nhỏ bị vứt đi.
Mỗi khi làm xong, em sẽ ngước đôi mắt lục bảo lấp lánh nhìn Satoru. Em nói, đây là nhà của chúng ta đó.
Kí ức về nhà của Yuuji rất mơ hồ, nhưng đó là kí ức ấm áp đầu tiên mà em cảm nhận được. Vì thế, em lúc nào cũng muốn mèo trắng cũng có thể cảm nhận được hơi ấm khi sống dưới một mái nhà.
Dù cho mái nhà ấy chỉ là tạm bợ.
Không rõ có phải vì bị Yuuji ảnh hưởng không, Satoru dần cảm thấy nhà cũng không tệ lắm.
Có chỗ trú nắng mưa, có đồ ăn, có đệm mềm khô ráo, có Yuuji.
Cảm giác rất ấm áp.
Nếu như có thể, chỉ là có thể mà thôi, nó hy vọng Yuuji và mình sẽ có một mái nhà.
*
Khoảng thời gian đẹp đẽ trôi qua không bao lâu, biến cố đã ập tới.
Thành phố cảm thấy không thể để cho mèo hoang tiếp tục sinh sôi nảy nở nữa. Họ quyết định tìm cách bắt chúng. Một số may mắn được nhận nuôi, số khác sẽ bị đưa tới một nơi rất xa, vĩnh viễn không trở lại nữa.
Satoru và Yuuji đã phải chạy trốn rất nhiều nơi, nhưng vẫn không thể thoát.
Satoru bị con người bắt được. Yuuji muốn cứu mèo trắng ra nên đã cắn người đó rất mạnh. Người đó đau đớn buông Satoru ra, ném Yuuji đi.
Mèo con đập vào tường, yếu ớt rơi xuống đất.
Vết thương quá sâu, anh ta chỉ đành từ bỏ hai con mèo kia. Nhờ vậy mà Satoru và Yuuji mới thoát nạn.
Nhưng em thì không.
Cơ thể nhỏ bé của em như vỡ tan, máu rỉ ra không dứt.
Toàn thân Yuuji lạnh dần, hơi thở dần mỏng manh. Bản năng nói với Satoru rằng em ấy đang hấp hối, nhưng nó vẫn cố chấp tin rằng mình sẽ cứu được em ấy. Nó giữ em trong lòng, dùng lông bao phủ toàn thân em ấy, gấp gáp muốn đem hơi ấm của mình truyền cho em.
Nếu em chết đi, thì sẽ thế nào?
Satoru rất sợ.
Nó đã từng thấy sống một mình chẳng sao cả. Dù cho đồng loại và con người cùng ghét bỏ nó, dù cho thế giới này chẳng ai đoái hoài đến nó, nó cũng chẳng bận tâm.
Thế nhưng, nó lại chẳng thể hình dung thế giới của mình sẽ ra sao khi không còn Yuuji nữa.
Tỉnh lại được không?
Nó cẩn thận hôn lên mắt em, cả người run lên.
Em lạnh quá, tôi sợ lắm.
Đừng bỏ tôi lại một mình.
*
Bạn tìm thấy hai đứa trẻ này vào lúc đó.
Thoạt đầu, bạn nghĩ con mèo trắng kia chỉ bị thương nhẹ ở đâu đó, nên chỉ tiện tay cho nó một cái băng gạc. Thế nhưng, khi nhìn thấy lớp lông hồng nhuốm máu ẩn dưới lớp lông trắng kia, bạn ngay lập tức thấy có gì đó không ổn. Bạn vươn tay ra, muốn nhìn thử tình trạng của mèo nhỏ, nhưng nhanh chóng bị mèo trắng cào mạnh.
Tay bạn chảy máu.
"Mèo hoang nguy hiểm lắm." Người đứng cạnh kéo bạn trở lại. "Ai mà biết chúng có bệnh gì hay không."
Bạn biết chứ.
Chỉ là, đằng sau vẻ cự tuyệt cùng căm ghét trong đôi mắt xanh sâu thẳm kia, bạn có thể cảm nhận được tuyệt vọng khôn cùng.
Nó thôi thúc bạn muốn cứu lấy hai đứa bé này, bằng bất kể giá nào.
Nghĩ là làm. Bạn cởi áo khoác, ôm cả hai vào trong rồi chạy đi bệnh xá.
"Này, bác sĩ thú y không chữa cho mèo hoang đâu!"
"Tụi nó không phải mèo hoang!" Bạn nhịn không được, quay lại mắng tên đó. "Kể từ hôm nay, tụi nó là mèo của tôi!"
Trong lớp áo, mèo trắng dù đã yếu đi, vẫn liều mạng kháng cự bạn.
"Xin lỗi em."
Bạn thở dốc, chân vẫn không ngừng chạy.
"Rất nhanh thôi. Tôi sẽ giúp em cứu em ấy."
Không rõ vì mèo trắng nghe được lời bạn nói hay vì quá mệt mỏi, em ấy dần yên lặng, chậm rãi thiếp đi.
*
Satoru có một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong bóng tối vô tận, nó nhìn thấy một người đàn ông tóc trắng. Anh ngồi trên ghế, lặng yên trước màn hình sáng màu.
Những thước phim không tiếng động chậm rãi lướt qua. Ngày đầu tiên gặp thiếu niên, những ngày ngắn ngủi ở bên em ấy, chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, nhìn em từng bước trưởng thành. Lần đầu tiên học chiêu thức mới, xem một cuộn phim, cùng ăn chung, cùng đi lễ hội, chụp ảnh, luyện tập, chuyện trò.
Em xoay người, vui vẻ vẫy tay với người sau ống kính.
"Thầy ơi, chúng ta về thôi."
Khung hình chợt dừng.
Thời gian đọng lại trong khoảnh khắc em hạnh phúc nhất bên những người mình yêu thương.
"Về nhà đi." Anh cười khẽ, nói với mèo trắng. "Yuuji đang đợi mày đấy, biết không?"
*
"Satoru, Satoru!"
Yuuji nghiêng đầu, gọi tên mèo trắng.
Nắng tràn lên khung cửa sổ, mang theo hơi ấm dễ chịu của bầu trời vào thu. Gió khẽ lay động bên rèm, mang theo hương hoa cỏ tươi mát ở sân sau. Tiếng chim hót cùng tiếng cười đùa ở bên ngoài vọng tới, thanh thuần đến lạ.
Khung cảnh bình yên khiến Satoru tỉnh mộng.
Ba năm trôi qua, lại chỉ như một khoảnh khắc mà thôi.
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Em meo meo hỏi.
"Nghĩ về em."
Mèo trắng hôn lên má mèo con. Em cười khúc khích né tránh, vươn móng đùa giỡn với lớp lông mềm mại kia.
Một hồi lâu sau, Satoru dịu dàng nói:
"Mừng em về nhà, Yuuji."
"Em về rồi đây, Satoru."
*
#GoYuuWeek_Day1: Đồ chung
Yuuji mất cha mẹ từ quá sớm, và Satoru chưa từng cảm nhận được hơi ấm của người thân.
Vậy nên tôi nghĩ, mình chỉ đơn giản là muốn cho hai người chung sống dưới một mái nhà, nơi họ được chia sẻ vui buồn, được yêu thương và yêu thương lẫn nhau, như mọi gia đình bình thường khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip