31. Sơ kiến [End]
Trưa tháng bảy, thời tiết có chút nóng nực, Jungkook lưỡng lự cầm ly nước lên uống một ngụm, máy móc cười một cái. Bộ vest vận trên người có chút không thích hợp với cậu lắm, nhưng Jungkook không tỏ thái độ gì rõ rệt. Người ngồi đối diện cẩn thận đọc CV, ánh mắt đặt trên người cậu đầy vẻ soi xét. Anh ta chống cằm, đưa tay ra hiệu cậu tự giới thiệu bản thân. Jungkook hơi cong khóe môi, đều đặn nói.
"22 tuổi, du học sinh Úc, có bằng cử nhân chuyên ngành quản trị kinh doanh..."
[...]
"Sao, có được nhận không?"
Jungkook rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhíu mày nhìn bạn thân bày vẻ quan tâm lo lắng, lại nhìn ly cappuchino đã hết sạch lớp bọt sữa bên trên, thở hắt. "Không khả quan lắm, có lẽ nên tìm chỗ khác."
"Tại sao chứ? CV của cậu không phải rất tốt sao?"
Yugyeom rõ ràng đang tự thần thánh hóa cậu đây mà, bây giờ đâu còn như thế kỷ 21, chuộng du học sinh nước ngoài nữa. Tình hình xin việc ngày càng khó khăn, cho dù có bằng cử nhân ở tuổi 22 cũng chưa phải là quá hơn người.
"Chắc tại hôm qua tớ thức đêm cày phim, sắc mặt không được tốt nên người ta không thích."
Câu trả lời này càng khiến Yugyeom khó chấp nhận. Quen nhau gần bảy năm, con người cầu toàn đến mức ám ảnh như Jungkook sao có thể trước ngày đi xin việc ngồi cày phim cả đêm được chứ. Không nói hồi du học Úc, từ lúc hai người còn học cấp III đã thấy Jungkook suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào học rồi lại làm thêm, khẳng định không phải kiểu người ham chơi quên công việc.
Lại nói, Jungkook vào ngày khai giảng đến từ sáu giờ sáng, xách vở xếp thành hai chồng che kín cả mặt ở trên bàn, ngồi chăm chú nghiên cứu Vũ trụ song song của Brian Greene, cặp kính dày cộp trượt trên sống mũi, trông không khác gì một con cú già. Yugyeom phải tự khen lấy chính mình trong vòng ba năm đã cải tạo được cái tên mọt sách trở thành một nam sinh điển trai thanh lịch như ngày hôm nay.
Dù sao, cậu ta tất nhiên vẫn không chấp nhận lời giải thích kì quặc của cậu, Jungkook cũng không quan tâm điều đấy, mắt lại tiếp tục dán vào màn hình điện thoại, vừa tìm kiếm vừa lẩm nhẩm. "Không phải tuần trước cậu nói bên mình hồi xưa có một diễn viên trông rất giống tớ hay sao? Tối hôm qua tớ ngồi xem hết phim của anh ta, tìm thấy rất nhiều thứ hay ho."
Jungkook ít khi tìm hiểu về phim ảnh, chính là kiểu người cứng ngắc không thích cảm nhận nghệ thuật. Ban đầu nghe Yugyeom nói rằng mình giống diễn viên nào đó còn cảm thấy buồn cười, bạn cậu sao lại có sở thích xem phim từ cả trăm năm trước như vậy chứ? Thế nhưng ngay cả chị họ, rồi mẹ, rồi em trai cũng nói rằng trông cậu giống người đó, Jungkook không có cách nào liền tra cứu một phen.
Yugyeom nhíu mày. "Cậu không phải lại đào tung cả tiểu sử của người ta đó chứ?"
"Vui mà." Jungkook cười toe. "Tớ không nghĩ là đời tư diễn viên hồi đó lại lắm sóng gió như vậy đâu, cứ nghĩ chỉ là một diễn viên bình thường thôi chứ."
"Sóng gió?"
Jungkook gật đầu, tay lướt lướt điện thoại cảm ứng, bấm vào phần tiểu sử, đọc qua.
"Anh ta hóa ra ban đầu chỉ là người mẫu, có đóng một vài phim nhưng không mang lại tiếng vang. Bệ phóng đưa người này lên tầm sao hạng B rồi dần dần hạng A, lại là một tác phẩm cổ trang đam mỹ. Diễn viên đóng cùng với anh ta lúc bấy giờ là ảnh đế Baeksang 2015.
Chưa hết, sau khi đóng phim cùng người này, bọn họ đã nảy sinh phim giả tình thật. Vào thời điểm đó đồng tính mới chỉ được chấp nhận một phần, bọn họ hứng chịu rất nhiều gạch đá. Hình như bọn họ còn định kết hôn, chỉ tiếc vị ảnh đế kia không may dính vào một vụ cướp ngân hàng, trong lúc tranh chấp với tên cướp bị bắn chết.
Người kia về sau đạt được rất nhiều thành tựu, đồng thời cũng trở thành ảnh đế, còn nhận cả Grand Prize. Thế nhưng cho đến chết, anh ta luôn ở một mình, không có lấy một người tình, cứ thế qua đời ở tuổi 81."
Yugyeom tặc lưỡi cảm thán một câu. "Thật thảm."
Jungkook gật đầu hưởng ứng, cảm giác giống như vừa đọc được một câu chuyện bi kịch ở trên mạng, "Quả là rất thảm. Cả hai đều là viên ngọc sáng của điện ảnh Hàn Quốc, phim của họ thậm chí còn được đem sang liên hoan phim ở Châu Âu để tranh giải."
"Người kia, cái người bị bắn chết ấy, tên gì?"
"Hmm...không nhớ rõ lắm...Kim cái gì đó thì phải. Chỉ nhớ anh ta hình như quê ở Daegu." Đôi mắt Jungkook sáng lên một chút. "Cùng quê với tớ này."
"Nhắc mới nhớ, cậu có mang vé tàu không đấy? Tớ đã nhắn anh họ đến đón cậu ở ngoài ga rồi. Anh ấy cũng chuẩn bị về Daegu nên tớ mới kí gửi cậu cho anh ấy vài hôm đấy." Yugyeom nhìn lại đồng hồ, phát hiện đã ba giờ chiều liền nói. "Giờ này chắc ảnh cũng đang trên đường đến sân ga rồi đấy, cậu cũng đi mau đi."
"Này cậu có phải quá lạnh lùng với bạn thân bảy năm của cậu không vậy Kim Yugyeom, sao có thể đem bạn bỏ chợ giao cho anh họ cái gì đấy như vậy chứ, tớ là tớ rất không bằng lòng. Nói cho cậu nghe, tớ đây..."
"Đi đi."
"Yah!"
Chưa kịp nói gì liền bị tống lên xe taxi đuổi đi.
Yugyeom nhìn chiếc xe chạy xa về phía trước, trong lòng thầm mắng Jeon Jungkook ngày càng đanh đá. Biết thế trước đây khi cậu du học, hắn không nên nhờ anh hai chiếu cố cho cậu, để bây giờ Jungkook hoàn toàn biến thành phiên bản số hai của Seokjin hyung. Thật mong là cậu ta sớm có người yêu để bớt hành hạ lỗ tai của hắn đi.
Ngược lại là Jungkook, bị tống lên xe đi thẳng đến ga tàu Seoul liền không nhịn được bất mãn. Bạn thân gửi tin nhắn cậu phải xử sự cho tốt, anh họ tuy tốt bụng nhưng rất có nguyên tắc, cậu mà cứ lắm mồm kiểu gì cũng bị sút ra khỏi tàu. Jungkook coi như mắt mù tai điếc, hỏi hắn số điện thoại cùng ảnh chụp của người kia.
Cuối tháng 3G của cậu đã hết tốc độ cao, ảnh gửi đến tải mãi không rõ mặt, mà trong lúc Jungkook cố căng mắt nhìn những nét vỡ mờ mờ, tài xế vừa vặn thông báo đã đến nơi.
Jungkook cầm một vali hành lí ngơ ngác bước vào trong ga tàu. Buổi chiều dòng người đông đúc, cậu nhìn lên bảng điện tử, phát hiện gần một tiếng nữa mới đến giờ bay. Thế nhưng không biết vị anh họ kia ở đâu, cậu tốt nhất tìm người trước rồi làm thủ tục sau cũng được.
Thế nhưng gọi một lúc lâu người kia vẫn không bắt máy, cậu lo sợ đối phương gặp vấn đề nhưng lại không biết phải làm gì, đành vừa ghé điện thoại vừa nhìn khắp sân ga xem có ai đang cầm máy. Ảnh của Yugyeom gửi vẫn không load được, mặt người kia thế nào cậu còn chẳng rõ, đành phải gửi tin hỏi hắn tên của đối phương là gì, kiên nhẫn vài phút chờ đáp trả.
[Kim Taehyung.]
Trong tin nhắn vỏn vẹn ba chữ, Jungkook nhíu mày, mơ hồ cảm nhận cái tên này chính mình đã từng nghe qua. Kim Taehyung, đúng, chính là vị ảnh đế trong câu chuyện với diễn viên có ngoại hình giống hệt cậu.
Jungkook có chút choáng váng, điện thoại trên tay run rẩy cầm không vững. Một cơn gió mạnh tình cờ thổi qua, cậu trong lúc bất cẩn làm rơi điện thoại xuống đất. Tháng bảy, anh đào ở bên ngoài cổng ga tàu nở rộ, theo đà hướng gió rơi rụng vào trong sảnh. Khoảnh khắc cậu chạm vào điện thoại, vừa vặn xuất hiện một bàn tay khác.
Jungkook khẽ nhướn mắt.
Mắt tròn, sống mũi cao thẳng, khóe miệng cười lên tựa như bừng nắng. Đồng tử sâu thẳm, ánh mắt thanh thuần, ở tại thời điểm lần đầu gặp mặt đã cảm giác tựa một mối tương phùng sâu sắc. Jungkook nhìn thẳng, chớp một lần, cảm thấy cả lồng ngực quặn thắt. Chớp hai lần, nước mắt không tự chủ chảy tràn.
Đối phương nhìn cậu, đơn thuần mỉm cười, đơn thuần đưa tay về phía trước. Ánh mắt không vương chút tạp niệm, thu vào tất cả tinh tú.
"Xin chào, cho hỏi cậu có phải Jeon Jungkook?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip