Ngoại truyện 2 - II
Bánh xe vượt qua làn đường đầy đá kêu lên xoàng xoạt, còn hai mẻ bánh cho ngày hôm nay.
Dừng xe trước một cửa tiệm cà phê nhỏ, Nanami gác chống xe lấy một mẻ bánh xừng bò ở trong chiếc rổ to giữ nóng, dùng bàn chân đẩy nhẹ góc cửa đi vào, tiếng chuông cửa phía trên vang lên leng keng.
Đợi đến lúc Nanami rời khỏi quán, anh tiến lại kiểm tra mẻ bánh còn lại, quả nhiên mất hết ba ổ bánh mì. Đứng yên đấy anh nhìn xung quanh, đây không phải là lần đầu tiên mà anh mất. Hai lần trước anh nghĩ có lẽ mình làm thiếu mất vài ổ, xem ra không phải anh quên.
" Phù phù wao nóng quá, nóng quá trời." Tôi ngặm lấy đầu bánh mì, vỏ bánh mì giòn rụm phát ra âm thanh nghe vô cùng thích.
" Ai da ai da, ai đó?"
Một kẻ nào đó phá hỏng bữa ăn của tôi, bàn tay sần sùi của gã như muốn kéo đứt lỗ tai tôi vậy.
" Sao nhóc lại trộm bánh mì của chú?"
Tiếng lờ lợ của gã xấu xí đó khiến tôi giật mình, à ra là lão phù thủy lò bánh mì.
" Xin chú, tha cho cháu. Cháu đói nên mới đi lấy trộm." Tôi chấp hai tay van xin lão phù thủy trong lòng bọn con nít chúng tôi.
" Đói cũng không được trộm. Mới mấy tuổi đầu hả?"
Giọng gã trầm xuống khiến tim tôi muốn rớt ra ngoài, lão ta sẽ rạch khuôn mặt tôi giống như lão ư? Chưa kịp định thần, lão đã lôi đầu tôi đi mặc kệ tôi nài nỉ thế nào. Đúng là lão phù thủy độc ác.
Đồn công an xã này phải gọi là nơi quen thuộc của tôi, cứ một tháng tôi lại ngồi ở đây dăm ba lần.
" Lại là nhóc sao?" Chú công an nhìn tôi chán nản: " Lần thứ năm trong tháng rồi cu cậu ạ."
" Mới bảy tuổi mà sao quậy thế hả?" Một cô khác bên cạnh nói thêm vào.
" Anh đợi một chút, đợi tôi gọi cho cô thằng bé."
" Sao các anh không gọi cho ba mẹ nó?" Gã lôi tôi vào đây chỉ lên cái đầu luộm thuộm của tôi.
" À! Có lẽ anh không biết, nó là đứa trẻ ở cô nhi viện."
"..."
Rồi gã chỉ nhìn tôi, đúng vậy nhìn tôi bằng đôi mắt thương hại mà tôi căm ghét nhất trên đời. Bọn trẻ mồ côi thì làm sao? Bộ tôi cam tâm cha không hay mẹ không biết ư? Tôi chỉ là quá đen đủi mà thôi.
Vài phút sau cô giáo ở cô nhi viện đến, cô mắng tôi xối xả, bảo tôi rằng cô nhi viện không bỏ đói sao lại đi ăn cắp đồ. Cô nào biết mấy bữa ăn đó tôi không thể ăn uống tử tế, bọn trẻ trong trại mồ côi chúng ghét tôi.
Bụng trống rỗng mấy ngày liền nên ba ngày rồi tôi cứ lẻn ra ngoài, lấy một vài thứ bỏ bụng, nào ngờ lão phù thủy phát hiện nhanh quá.
Có điều lão ta càng như thế tôi càng ghét lão. Lão là phù thủy với nửa khuôn mặt nhăm nhúm trông gớm đến phát sợ, bàn tay lão nhìn ở phía xa như co rút vào xương xẩu, cảm giác chúng chạm vào còn kinh dị hơn. Giọng nói của lão như bị người khác cắt lưỡi, nói vô cùng khó nghe. Vì thế mà bọn trẻ ở đây ai cũng gọi gã là lão phù thủy xấu xí.
Tôi muốn trả thù, tôi sẽ tiêu diệt lão vì lão ta to gan dám kéo tai một kỵ sĩ dũng cảm như tôi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn lẻn ra ngoài bằng một cái lỗ chuột nằm ở hàng rào phía sau cô nhi viện, thật may là bọn họ chỉ đánh vào mông tôi vài cái xem như trừng phạt chứ không giam lỏng tôi trong phòng.
Núp ở một bụi cây to hơn bụi hôm qua, tôi âm thầm tính toán, chờ xe bánh mì của lão tới nhưng đợi đến khi chân tôi như muốn rả ra mà vẫn không thấy con hắc mã thờ phì phò của lão đâu cả.
Hôm nay công cóc, tôi cuộn bịch ni lông đen bỏ vào túi quần khiến túi phồng sộp lên. Có điều bây giờ mà về tôi chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử rồi bị giam cầm vào cái tù ngục đó. Như một kỵ sĩ phạm tội tày trời.
" Này nhóc."
Một bàn tay đặt lên vai tôi.
" A!" Tôi nhảy dựng, chạy lên vài bước xoay mặt lại, gã ta mai phục tôi.
" Có vẻ nhóc chưa sợ nhỉ?"
" Cháu, cháu."
" Đói chưa?" Gã cao lớn che khuất luôn cả mặt trời, cao như một cái cây cổ thụ ở đầu xóm.
" Dạ cháu đói ạ." Trước sự cường thế của lão tôi buông vũ khí đầu hàng thành thật đáp.
" Được, lên xe."
"?" Tôi đứng ngây ra nhìn lão.
" Chú có làm bánh cho cháu ở nhà, ăn nóng mới ngon."
" Chú không định đem bán nội tạng cháu chứ?"
" Hửm?" Lão nhìn tôi rồi cười to, khiến tôi nắm chặt chiếc quần lỏng lẻo.
" Cháu dám trộm một lần nữa thì cũng có thể lắm."
" A?"
Gã: " Sao, cháu có lên không?"
Tôi: " Chú hứa sẽ không đem cháu bán đi."
Nanami nhìn ngón tay út nhỏ bé cong cong của nó miệng nhoẻn cười đưa tay ngoắc ngoéo nói được.
" Cháu biết leo lên không?" Anh chỉ vào chỗ ngồi phía trước xe máy .
" Dạ biết ạ."
Tay nó bám vào cổ xe chầm chậm leo lên, thấy thế anh luồn tay qua hai bên nách nó đặt nó ngồi ngay ngắn phía trước anh.
Thằng bé gầy quá!
Trên con xe chạy bo bo qua cánh đồng đôi mắt đứa nhỏ ngập tràn ánh nắng, miệng nó không thấy khép lại khiến chính Nanami cũng thấy vui vẻ.
Niềm vui của bọn trẻ làm sao mà giấu được.
Đến nhà, chú ta bế tôi xuống, đẩy nhẹ cánh cổng kêu tôi vào trong đi.
Nhà chú phù thủy vô cùng to, sân trước có một con cún con lông vàng, đuôi ngắn ngủn vẫy liên tục, miệng sủa không ngừng.
" Không sợ?"
" Sao phải sợ ạ? Nó cũng bé ti tí như cháu thôi."
" Ha ha ha." Chú ta cười to sảng khoải.
" Em còn tưởng ai."
Từ trong nhà có một dì vô cùng xinh đẹp như nàng công chúa bước ra, dì xinh đẹp đi lại gần chú phù thủy nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra chiếc khăn mùi xoa lau đi mồ hôi trên trán chú.
Chú phù thủy xấu xí cưới một dì công chúa xinh đẹp. Sự thật này khiến tôi tò mò, đứng nhìn hai người bọn họ. Các câu chuyện cổ tích mà cô giáo vẫn hay đọc cho tôi so với lúc này khác biệt quá lớn.
Chú dẫn tôi vào nhà, bên trong gọn gàng và sạch sẽ, đến phòng bếp chú bảo tôi ngồi vào bàn.
Một bát cơm đầy ụ và dĩa rất nhiều sườn xào chua ngọt. Thịt sườn ngon vô cùng.
" Sao không có rau củ vậy ạ?" Dì xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, mắng chú phù thuỷ.
Tôi ngỡ chú sẽ làm phép biến dì thành một con công hay con gì đấy nào ngờ chú lại cười, đưa tay xoa gáy bảo: " Anh quên."
" Anh quên thế này là làm hư đứa nhỏ đó."
" Giờ anh xào rau liền đây, em đừng giận nữa nhé! Ngồi đợi anh nha."
Chú ta vậy mà thương dì công chúa hết mực, ừ thì xấu nhưng cưới được vợ đẹp khó lắm nên chú mới như thế. Tôi vừa liếm sườn vừa nghĩ trong đầu.
Nhưng càng nghĩ càng tò mò tôi hỏi luôn: " Dì ơi! Sao dì cưới chú ấy vậy ạ?"
" Hả?"
" Dạ cháu hỏi sao dì lại làm vợ chú ấy." Tôi đưa tay chỉ vào chú đang xào rau xì xèo bên trong.
" Vì chú ấy vô cùng đẹp trai, lại còn tốt bụng đó."
" Dì ơi, dì đừng thấy cháu còn nhỏ mà gạt cháu ạ! Người lớn mà gạt con nít là xấu lắm đấy."
" Sao cháu nói dì gạt cháu chứ?"
" Cháu nói nhỏ dì nghe thôi nhá!" Tôi chồm người khỏi bàn ăn nói nhỏ: " Mặt chú ấy rất xấu."
Dì ấy nhìn tôi với ánh mắt mà tôi chưa từng thấy bao giờ, một hồi sau dì lấy điện thoại ra, lướt rất lâu rồi đưa cho tôi xem.
Người đàn ông trong hình được bao phủ bởi bóng tối nhưng ánh đèn bên đường lại khiến cho người đó vô cùng ưu tú, rất phong độ. Một người kỵ sĩ đích thực.
" Ngầu chứ?"
" Dạ, ngầu lắm!" Tôi cảm thán.
Ngồi đối diện với tôi, dì khoanh tay lại nhịp giò, nở nụ cười thỏa mãn như bọn trẻ trong cô nhi viện khoe chúng nó có một cây kẹo ngon: " Chú xấu xí của cháu đó."
Tôi trố mắt nhìn lại lần nữa, vẫn không tin vào mắt mình. Tôi chợt nghe dì nói tiếp.
" Chú ấy vì lao vao lửa để cứu một đứa nhóc nhỏ tuổi như cháu nên mới xấu xí. Nhưng ngộ thật đấy! Có mình dì là thấy chú ấy đẹp thôi sao, chẹp bây giờ càng nhìn càng oách hơn hồi đó."
" Dì ạ chảy nước vãi."
" A!"
Rất nhanh sau đó dĩa rau được đem lên, nhìn rau xanh tôi ớn lạnh, đối mặt với đôi mắt của dì xinh đẹp đang trừng trừng tôi đành ngoan ngoãn nuốt vào.
Bữa cơm hôm nay ngon vô cùng, bụng tôi tròn vo, ngồi trên xe chú đưa tôi trở về cô nhi viện.
Trên đường đi lời dì xinh đẹp nói không ngừng vang bên tôi như một chú chim thích hót, khiến lòng ngực tôi rục rịch khó chịu.
Xuống xe, chú dặn dò tôi phải ngoan ngoãn nghe lời, chú đưa tôi một mảnh giấy bảo khi nào buồn chán gọi số viết trên đây cho chú thì chú sẽ đến đón tôi.
Thấy chú chuẩn bị rời đi, tôi với lấy quần chú nắm chặt, tôi nói: " Chú không phải phù thủy, chú là kỵ sĩ. Chú rất oách ạ. Lần sau chú dạy cháu tiếng Nhật nhé?"
Ở đó cả một buổi trưa tôi mới biết chú không phải người ở đây, chú không giống tôi cũng không giống dì. Nhưng tiếng Nhật là gì thì tôi không biết nhưng khi chú nói Tiếng Nhật với đi thì nghe vô cùng hay.
Và từ trong đôi mắt chú tôi thấy rõ hình dáng chính mình, có lẽ ngay từ lúc đầu ánh mắt chú nhìn tôi không phải là ánh nhìn vào một đứa trẻ tội nghiệp mà tôi hằng chán ghét, đó là tình thương vốn có trong bản tính của chú.
Chú xoa đầu tôi nói được, bảo tôi nhanh chóng vào trong.
Lên tới phòng mình, từ cửa sổ nhìn ra tôi thấy chú vẫn đứng đó, dưới ánh nắng hoàng hôn tay chú đưa lên má rồi chạy xe rời đi.
Nanami về đến nhà, không cần nói anh vẫn biết cô đang ở phòng vẽ.
Anh gõ cửa bước vào, đứng dựa lưng vào tường nhìn bóng lưng đang hý hoáy tới lui của cô. Cứ nhìn như thế chẳng biết đã bao lâu thì nghe cô gọi:
" Kento anh làm em giật mình."
Cô đứng dậy đi về phía anh, bàn tay mảnh khảnh đưa lên vuốt ve gương mặt góc cạnh nhăn nhúm nhẹ nhàng hỏi: " Anh sao thế?"
Giây phút đó mọi thứ như một quả bóng bay nổ tung giữa bầu trời, Nanami kéo cô vào ngực, ôm chằm lấy. Đầu anh cúi xuống cổ cô im lặng hồi lâu.
" Mình sinh con được không em?" Giọng Nanami run run, lưng anh khẽ run rẩy.
Từ ngày đó bọn họ không nói đến chuyện con cái cũng đã được một năm. Trước đó cô cũng nói với anh rằng mình muốn sinh con nhưng vì sợ sức khỏe của cô mà mãi anh không đồng ý.
Nhắm mắt lại cô nghĩ đến bữa trưa trên bàn ăn với đứa nhóc ngày hôm nay, từ khoé mắt cô rơi xuống những dòng nước long lanh, trong lòng Nanami cô gật đầu: " Được, em sẽ sinh cho anh một đứa con Kento. Một đứa trẻ mang dòng máu của chúng ta."
Có lẽ ngoại truyện 2 này còn phần III nữa mọi người ạ. 😌
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip