phần 30: đồ ăn, cừu nhỏ và bãi biển.
Sau hôm đấy Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân nghỉ ở nhà bốn ngày liền, một ngày cuối thu hơi se lạnh, thời tiết sắp chuyển đông, ôm trong tay cốc cacao nóng cho buổi sáng, cảm nhận hơi ấm từ cốc đồ uống ngọt ngọt đắng đắng trong tay, Phác Trí Mân thích thú run run vai nhìn ngắm bình minh cam cam hồng hồng đang nhú lên. Cậu thích cái khí trời lành lạnh, ngồi im lặng trên chiếc xích đu trong vườn, tâm tình hôm nay của cậu rất tốt.
Phác Trí Mân luôn thích cảm giác cái lạnh len lỏi trong cơ thể, khi ấy mọi thứ như khích thích cậu suy nghĩ nhiều hơn, sẽ có một lúc cậu trầm tư nhìn vào vô định, suy nghĩ thứ gì đó, vì chỉ cái lạnh mới giúp cậu thấy thư thái hơn.
Điền Chính Quốc nhìn con người nhỏ bé đang ôm cốc cacao nóng anh mới pha cho hồi nãy, mái đầu xám tro bồng bềnh bay trong gió, đung đưa đôi chân trần trên chiếc xích đu, thời tiết buổi sáng khá lạnh và điều đó làm anh nhíu mày khi nhìn thấy cậu như thế.
"Anh biết em thích lạnh, nhưng cũng không được để như thế, cảm lạnh mất"
Điền Chính Quốc tiến đến, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu trên chiếc xích đu, đắp lên vai cậu chiếc chăn nhung mỏng, nâng chân cậu đút vào bụng trong áo anh, giúp cậu giữ ấm. "Không nghe lời, chân em lạnh lắm đấy"
Cậu túm lấy hai mép chăn cố định nó khỏi rơi xuống, chân được anh bọc trong bụng áo ấm áp, cảm giác thích thú khiến cậu ngọ nguậy đôi bàn chân trong áo, híp mắt nhìn anh cười đầy vui vẻ. Nụ cười không hề vướng bận hay có một chút âu lo, nụ cười thuần khiết này anh sẽ giúp cậu giữ nó vào tầm mắt. Điền Chính Quốc đáy mắt tràn đầy ý cười.
"Trời lạnh thích thật đấy, nhìn sương sớm kìa, đẹp ghê ấy" Phác Trí Mân thụt cổ vào trong chăn ấm, chỉ thò mỗi ngón tay ngắn ngủn ra ngoài để chỉ những giọt sương đang lấp lánh còn đọng trên lá.
Điền Chính Quốc hướng theo ngón tay của Phác Trí Mân nhìn một chút rồi lại nhìn cậu, vươn tay nhấc cả người cậu đặt lên đùi mình, ôm cả một cục bông trong lòng.
"Anh cũng thích lạnh, cùng nhau một chỗ như vậy không phải rất thích sao?"
Điền Chính Quốc đặt cằm nhẹ lên đỉnh đầu mềm mượt của cậu, vùi mũi hít lấy hương hoa hồng thơm tho, càng siết chặt tay thêm một vòng.
Cục bông trong lòng ngồi im lặng, tựa đầu vào ngực anh híp mắt tận hưởng bình mình cuối thu, tâm trạng cực kì thoải mái.
Ngồi một lúc lâu ngoài vườn, mặt trời cũng lên cao và hai người trở vào nhà, họ sẽ có một chuyến đi ba ngày tại vùng thảo nguyên ngoài thành phố, một nơi có không khí cực kì lí tưởng, gió mát, cảnh đẹp, mọi thứ đều được chuẩn bị xong.
Lái xe đến một thị trấn nhỏ tại ngoại ô thành phố, dân cư không quá ồn ào nhưng đủ tấp lập của một thôn làng nhỏ. Mọi người ở đây đều yêu thích cây hoa, những thứ xanh tươi tràn đầy sức sống, nên trước cửa mỗi gia đình đều có trồng hoa, đủ các loại cả.
Thuê lấy một căn hộ nhỏ trong thị trấn, hai người bắt đầu chuyến đi chơi của mình bằng việc đi thăm những chú cừu con trắng tinh nhỏ nhắn bên cạnh những con cừu mẹ.
"Cháu ôm chú cừu non này được chứ ạ?" Phác Trí Mân cười đến phát sáng nhìn vào mấy chú cừu, xoa xoa tấm lông mềm mại trên người nó.
"Tất nhiên rồi" ông chủ trại nuôi ôm một con cừu nhỏ đưa vào lòng cậu, Phác Trí Mân thật sự vui thích đến mức chẳng còn nhìn thấy đường đâu nữa.
Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra chụp lấy vài bức ảnh cậu ôm chú cừu con toe toét cười, lưu nó vào bộ nhớ còn trực tiếp đặt làm hình nền luôn.
"Mỏi chưa? Anh dẫn em đi ăn gì nhé? Mỗi nơi đều có đặc sản riêng đấy, còn ở đây là thịt cừu nướng"
"Có chứ! Đến đây tất nhiên là phải đi ăn rồi" nói rồi cậu khoác tay Điền Chính Quốc, kéo người đi.
Phác Trí Mân không thích ăn quá ngọt, không ăn đậu và ghét hải sản. Nhiều khi có thứ gì đều là anh thử trước thấy nó không quá ngọt mới đưa cho cậu ăn, cậu thích ăn chua nên đồ ăn hay hoa quả đều có xu hướng hơi thanh thanh vị chua. Phác Trí Mân là người kén ăn lên bình thường nếu không hợp khẩu vị thì cậu ăn khá ít, hoàn toàn phải do Điền Chính Quốc làm chủ.
Dùng xong bữa trưa no căng, hai người về lại căn hộ mới thuê để nghỉ ngơi, trời khá dịu nên ngủ trưa tại đây rất thích. Phác Trí Mân phơi bụng ra giữa giường ngủ vù vù, không hề che đậy một chút nào. Điền Chính Quốc chỉ biết lắc đầu cười. Về đến nơi vung giày vung dép phóng lên giường ngủ, chẳng biết trời trăng là gì nữa, cái tướng ngủ cũng khác người.
Anh kéo rèm che lại phần cửa kính lớn trong phòng, mình cũng đi đến phía giường ngủ nằm xuống, kéo cả người cậu vào trong lòng, chợp mắt. Ba ngày này được nghỉ, cậu muốn bung xõa và chỉ ăn mới chơi thôi.
Điền Chính Quốc dậy trước Phác Trí Mân một lúc, nâng mắt nhìn cục bông trong lòng ngủ há cả miệng, bên trên thì bị bọc chăn kín mít, bên dưới lại thò hết chân ra ngoài, nằm ngửa người một chân thò xuống dưới giường, chân kia giang ra gác lên người anh, tướng ngủ không biết học của ai nữa.
Ngủ đã mắt mới dậy, lúc này cũng đã xế chiều, ngủ đến mắt cũng muốn sưng cả lên. Anh vẫn nằm đấy, ôm cậu, nhìn cậu ngủ suốt bấy giờ, đến động mình cũng không có. Yên tĩnh hết sức.
"Anh dậy bao giờ thế? Sao không ngủ tiếp đi chứ?" Phác Trí Mân dụi mắt nhìn nhìn.
Điền Chính Quốc cười hiền nhẹ giọng nói, "năm rưỡi chiều rồi, anh cũng không quen ngủ nhiều"
"Em ngủ lâu vậy hả? Sao anh không gọi em dậy chứ? Còn muốn đi nhiều nơi nữa cơ, ngủ mãi sao mà được" Phác Trí Mân giãy giụa muốn chui ra khỏi chăn, cáu bẳn cả lên vì chăn cuốn cậu đến không có đường ra luôn rồi.
"Sao đâu? Ngủ thì ngủ thôi, rồi em muốn đi đâu anh đưa em đi đó, còn bây giờ đi ăn tối nhé? Sau anh sẽ dẫn em ra biển"
Phác Trí Mân thấy thế vội vàng bung chăn đi thay đồ.
Cả ngày chỉ có ăn với ngủ.
Bữa tối háo hức dùng xong nhanh để được đi biển, cậu ăn chả được bao nhiêu.
Hoàng hôn đỏ hồng cả góc chân trời, Phác Trí Mân cùng Điền Chính Quốc ngồi xuống bãi cát mịn màng, hương biển mặn mà vị muối khiến cậu thấy sảng khoái hơn, làn sóng lăn tăn vào chiều tối óng ánh phản chiếu những tia sáng yếu ớt cuối cùng trong ngày, mặt trăng nhô lên và màn đêm buông xuống. Ngồi một lúc thì cậu muốn đi dạo dọc bờ biển, anh đề nghĩ cõng cậu rồi cùng nhau trò chuyện.
"Về già, em muốn như thế nào?" Điền Chính Quốc nghiêng đầu hỏi người sau lưng, một câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu anh.
Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời, "một căn nhà, hai chúng ta, có thể nuôi một vài con gì đó, trồng rau, cùng ngồi ngoài vườn ngắm bình minh lên cả hoàng hôn lặn xuống, thế là đủ rồi"
Điền Chính Quốc gật đầu, "ừ, như vậy cũng hay, lo nghĩ ít một chút tốt mà nhỉ?"
Hai người trò chuyện một chút khi đi dạo dọc bờ biển, cậu nằm trên lưng anh, ôm lấy cổ anh còn cầm theo đôi dép ngay trước, ậm ừ vài câu rồi ngủ thiếp đi trên lưng anh lúc nào không hay.
"Trí Mân..."
"Vợ ơi? em ngủ rồi hả?" Anh nhẹ giọng gọi, nghe thấy từ người kia tiếng thở đều nhè nhẹ, ngủ đến ngon lành trong làn gió se lạnh cùng hơi biển ẩm ướt, anh lại cười. "Vợ ngoan, ngủ ngon, anh đưa em về"
Ánh trăng tròn vạnh phản chiếu một lớn cõng một nhỏ đi dọc bờ biển, nỉ non nói với nhau vài ước nguyện và mong muốn để tương lai cùng nhau thực hiện, chàng trai bé nhỏ trên lưng người lớn hơn tỉ tỉ tê tê như trẻ con suốt cả dọc đường rồi mệt mỏi thiếp đi. Trước khi ngủ cũng không quên nói với người kia rằng "Em yêu anh nhiều lắm".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip