Chương 46 - Ừ, của em!

Đôi môi của họ nhẹ nhàng gặp nhau, tựa như một làn sóng êm ả vỗ về bờ cát, nhưng lại sâu lắng, chứa đựng cả một thế giới cảm xúc không lời. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại những nhịp đập trái tim hòa quyện vào nhau, những hơi thở nhẹ nhàng nhưng đầy mãnh liệt.

Jungkook không vội vã, không có một chút gì thúc giục trong cử chỉ của cậu. Từng động tác đều chậm rãi, như muốn nắm giữ từng chút cảm giác quý giá ấy. Đầu ngón tay cậu vô thức siết chặt lấy eo Jimin, kéo anh lại gần, gần đến mức chỉ một khoảng cách mong manh nữa thôi là cả hai sẽ hòa làm một. Cậu cảm thấy như chỉ cần lơi lỏng, chỉ một giây thôi, Jimin sẽ tan biến, như một giấc mơ ngọt ngào mà Jungkook không bao giờ muốn tỉnh lại.

Jimin, dù cảm nhận được cường độ mãnh liệt trong cử chỉ của Jungkook, cũng chẳng hề có ý định trốn tránh. Anh khẽ nhắm mắt lại, để mặc cho cảm giác dịu dàng và kiên nhẫn mà Jungkook dành cho mình lan tỏa khắp cơ thể. Một sự dịu dàng mà anh chưa từng biết đến trước đây. Trong những lần trước, khi họ hôn nhau, cảm giác ấy luôn mang chút chiếm đoạt, một chút bá đạo của sự khát khao. Nhưng lần này lại khác. Lần này, nụ hôn ấy như một lời tỏ tình ngọt ngào, đầy trân trọng, như thể Jungkook đang muốn nói với anh rằng..

Cậu ta quý trọng anh hơn tất cả.

Sự thay đổi trong cách hôn của Jungkook khiến tim Jimin run rẩy. Anh cảm nhận được một tình yêu chân thành, không phải là sự vội vàng, không phải là dục vọng, mà là một sự kiên nhẫn, một sự trân trọng thầm lặng khiến trái tim anh như bị cuốn theo nhịp đập của Jungkook. Cảm giác này khiến anh cảm thấy mình như được che chở, như thể mình là tất cả với người trước mặt.

Mỗi một chuyển động của đôi môi, mỗi một cử chỉ thân mật đều khiến anh càng thêm say đắm, như thể họ không cần nói gì nữa, chỉ cần giữ lấy khoảnh khắc này, để thời gian ngừng lại mãi mãi.

Chỉ khi không khí trong phổi gần như cạn kiệt, Jungkook mới từ từ rời khỏi đôi môi của Jimin. Cậu ta không vội vàng, mà để lại một khoảng lặng ngắn ngủi, như muốn lưu giữ lại từng chút cảm giác còn sót lại trong khoảnh khắc này. Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, mềm mại và đan xen, còn lại chỉ là sự im lặng ấm áp giữa họ.

Nhưng Jungkook không buông tay ngay lập tức. Cậu khẽ di chuyển, đôi chóp mũi chạm vào nhau một cách nhẹ nhàng, như một cái chạm tinh tế, mơn man. Trán của họ kề vào nhau, không gian giữa họ dường như thu hẹp đến mức gần như không còn gì, chỉ còn lại một khoảng cách mong manh có thể được xóa nhòa trong từng nhịp đập trái tim. Và trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của họ như cuốn lấy nhau, dày đặc đến mức Jimin có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của Jungkook vang lên trong lồng ngực mình, như tiếng vọng của chính trái tim mình.

Jungkook cảm nhận sự rung động trong lòng, một sự bối rối nhỏ mà cậu không thể nhận ra ngay lúc ấy. Giọng cậu ta, vốn mạnh mẽ và đầy tự tin, giờ lại trở nên khàn đặc, nhẹ nhàng, mang theo sự ấm áp lạ thường. 

"Anh vừa nói gì?" 

Câu hỏi thốt ra như một tiếng thì thầm, mang theo một chút tò mò, một chút e ngại, và một sự trân trọng sâu sắc.

"Anh vừa nói anh yêu ai?" 

Jimin từ từ mở mắt, ánh mắt đầu tiên anh gặp là đôi mắt sâu thẳm của Jungkook, ánh mắt ấy như một vực thẳm, đầy bí ẩn và cuốn hút. 

Cả thế giới xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại khoảnh khắc này, nơi hai con người đối diện, tâm hồn họ như đang giao hòa trong im lặng. Không gian như tràn ngập sự ấm áp, và Jimin không thể không mỉm cười, khóe môi anh cong lên nhẹ nhàng, nụ cười ấy chẳng vội vã, chỉ là một sự dịu dàng không lời mà anh muốn dành tặng cho Jungkook trong khoảnh khắc này.

"Anh nói là… anh yêu em" 

Jimin khẽ thì thầm, giọng nói như một làn gió nhẹ nhàng, nhưng lại đầy chắc chắn, như thể đó là những lời mà anh đã cất giấu trong tim mình từ lâu. Anh nhìn thẳng vào mắt Jungkook, cảm nhận sự chân thành trong đôi mắt ấy, và chính mình cũng cảm thấy trái tim mình ấm lên.

Một chút im lặng trôi qua, nhưng không phải là sự e ngại hay do dự. Jimin tiếp tục, giọng anh nhỏ hơn, nhưng lại tràn đầy tình cảm, sâu sắc như từng nhịp đập của con tim anh. 

"Anh yêu Jeon Jungkook, anh yêu chàng tay đua của anh."

Mỗi từ, mỗi chữ đều như nhẹ nhàng khắc vào không gian, như một lời nguyện ước vĩnh cửu. Những lời ấy không cần phải lớn tiếng hay lặp lại, bởi nó đã vượt qua khỏi giới hạn của ngôn từ, hòa vào hơi thở, vào từng nhịp tim chung. Và Jimin biết, Jungkook hiểu rõ hơn ai hết, đó không chỉ là một lời thú nhận đơn thuần, mà là lời tỏ tình chân thành, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Trái tim Jungkook đập lỡ một nhịp, nhịp đập ấy vang vọng trong lồng ngực, như một cú sốc bất ngờ khiến từng tế bào trong cơ thể cậu bừng tỉnh. Cảm giác ấy lạ lẫm, mạnh mẽ, khiến cậu không kịp chuẩn bị. Đôi mắt Jimin, ánh nhìn chân thành ấy, làm cậu ta có cảm giác như mình đang bị cuốn vào một cơn sóng mạnh, không thể kháng cự. Mọi thứ xung quanh bỗng dưng mờ nhạt đi, chỉ còn lại khoảnh khắc này, một khoảnh khắc mà dù cậu có cố gắng tránh né, cũng không thể thoát khỏi.

Không đợi Jungkook có cơ hội để phản ứng, Jimin nhẹ nhàng đưa tay lên, ngón tay anh khẽ chạm vào gò má cậu, như thể muốn xác nhận sự hiện diện của Jungkook ở đây, trong khoảnh khắc này. Làn da ấm áp của anh lướt qua làn da cậu, cảm giác mềm mại, trìu mến như một lời hứa không cần nói thành lời. Ngón tay anh lần theo đường viền khuôn mặt quen thuộc của Jungkook, từng đường nét ấy như một bản nhạc nhẹ nhàng, tạo nên một bản tình ca không lời mà chỉ có hai người hiểu. Mỗi cử chỉ đều đầy ắp tình cảm, như muốn khắc ghi hình bóng của cậu vào trái tim anh, như thể thời gian trong khoảnh khắc ấy chẳng bao giờ trôi qua.

Jungkook siết chặt tay, cơn căng thẳng lướt qua cơ thể cậu, khiến mọi giác quan như bừng tỉnh. 

Cậu cảm thấy rõ ràng từng nhịp đập của trái tim mình, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, như thể không thể chịu đựng nổi cảm xúc dâng trào đang xâm chiếm tâm trí.

Jungkook biết Jimin yêu mình, nhưng không hiểu sao, khi nghe chính miệng anh thổ lộ điều ấy, sự thật ấy lại khiến cậu ta như bị cuốn vào một dòng chảy cảm xúc mạnh mẽ, lạ lẫm. Dù trong những năm tháng bên nhau, cậu luôn biết rằng tình cảm của Jimin là thật, nhưng khi nghe anh nói ra, những từ ngữ đó lại mang đến một sức nặng mà cậu chưa từng cảm nhận. Mọi thứ như bùng nổ trong lòng Jungkook, như một cơn sóng dữ dội đập vào trái tim cậu, khiến cậu ngỡ như mình đang chìm trong một đại dương cảm xúc mênh mông, không thể thoát ra.

Sự chân thành trong từng lời nói của Jimin như một phép thử mà Jungkook chưa bao giờ sẵn sàng đối diện. Dù đã ở bên nhau bao lâu, dù tình yêu ấy đã được khẳng định qua từng hành động, từng ánh mắt, nhưng khi được nghe những lời ấy, Jungkook lại cảm thấy như mọi thứ đều mới mẻ. Một phần của cậu muốn chối bỏ cảm giác này, nhưng một phần lại muốn vươn tới, muốn đắm chìm trong cái tình yêu quá đỗi ấm áp ấy, mà cậu biết rằng mình không thể sống thiếu.

Khi Jimin khẽ thì thầm, giọng anh trầm ấm, đầy sự dịu dàng, những lời ấy không còn chỉ là một lời nói đơn giản.

Đó là sự thừa nhận, là những cảm xúc mà anh không thể giữ lại. Jungkook nhận ra rằng, trong khoảnh khắc này, khi Jimin nói anh yêu cậu ta, là lúc mà tình yêu này không còn chỉ là một cảm giác lướt qua, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, một điều gì đó sâu sắc đến mức khiến trái tim cậu ngừng đập trong giây phút lặng im.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip