22. Lost
Bốn người ngồi cùng nhau một bàn. Aelin và Jun ngồi đối diện với Jungkook và Aurora.
Aelin chút nãy mới thoáng vui giờ lòng đã băng giá trở lại. Cô cho từng miếng cơm nhạt nhách vào miệng, đầu óc trống rỗng, chẳng nói được câu nào.
" Sao không khí lạ thế, không phải mọi người là người nhà sao?" Jun ghé vào tai cô hỏi.
" Tớ..."
Aelin vừa mở miệng thì Aurora bên kia cũng lên tiếng.
" Jungkook, em sắp có một dự án mới. Anh sẽ giúp em làm mẫu như mọi lần chứ?"
Jungkook chỉ yên lặng nhìn ra phía cửa sổ, chẳng nói năng gì. Phải để Aurora huých vào tay một cái, anh dường như mới trở về thực tại và khẽ gật đầu.
Aelin không nói năng gì, chỉ đứng dậy bưng khay cơm đi khỏi, cúi đầu lịch sự. Jun thấy thế cũng vội chạy theo cô.
Jungkook nhìn theo bóng lưng nhỏ bé run run mà lòng cảm thấy bồn chồn vô cùng.
Aelin về lớp học. Cô học khoa nghệ thuật nên dự án phải làm rất nhiều.
" A, Aelin, em vào kho dụng cụ lấy dùm chị giá vẽ được không?"
" Dạ vâng ạ"
Đàn chị khoá trên đích thân nhờ nên cô cũng đi ngay. Kho dụng cụ ở cuối hành lang, cô lấy giá vẽ rồi tiện thể ôm thùng màu vẽ bên hông vì chợt nhớ ra mình cũng cần đến.
Aelin chật vật vác đi vì vốn dĩ cô cũng lười, không muốn đi hai lần. Chợt cô nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp càng ngày càng sát gần, rồi giọng nói lạnh tanh đó vang lên.
" đưa đây anh vác cho em!"
Aelin quay sang, thấy anh, lườm nguýt quay đi hướng khác. Anh đã giơ tay ra chờ cô đưa đồ cho, nhưng cô cứ nhất quyết không đưa.
" anh còn nhiều việc lắm, anh về trước đi!" giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, điềm tĩnh.
Nói xong, Aelin đi lên phía trước, vờ như hai thứ đó rất nhẹ, nhưng thật ra nó đè như muốn gãy lưng cô.
Đến nơi, Aelin đặt phịch nó xuống đất làm cho hai chị ở trong phòng giật nảy mình lên. Cô ngồi xuống ghế, thở hồng hộc, thầm nghĩ lại chuyện vừa nãy.
" anh thay đổi thật rồi!"
...
Jungkook từng giờ từng phút vẫn phải đấu tranh với căn bệnh rối loạn lưỡng cực, giờ đây lại thêm nỗi đau mất người thân. Không muốn Aelin là em gái của mình nữa, không muốn Aelin giống như những người thân khác, bỏ anh đi chẳng lời từ biệt. Anh không muốn yêu thương thêm bất kì một ai.
Nhưng Aelin không biết đâu, được nhìn thấy và gần cô là liều thuốc duy nhất giúp anh nguôi ngoai vết thương sâu hoắm trong tim.
Nếu Jungkook là hành khách, đích đến là niềm vui,vậy Aelin chính là tấm vé thông hành.
Jungkook vò đầu bứt tai, anh như muốn điên lên, anh vội vớ lấy mớ thuốc trên bàn bỏ vào miệng, cũng chẳng bận tâm đó là thuốc gì, rồi uống một ngụm nước thật lớn.
Anh thả mình xuống giường, lấy khuỷu tay che đi đôi mắt đang mờ đi vì nước mắt.
Anh giờ đây đang rất lạc lối, không biết phải làm gì.
Jungkook chợt nhớ về những kí ức tươi đẹp thời còn nhỏ, chúng trong xanh như tranh vẽ vậy. Khắc khoải về những giây phút đơn thuần, những nụ cười thật vui vẻ. Anh chợt thấy nụ cười đẹp vàng ươm màu nắng của Aelin.
Phải rồi... em vẫn ở đây.
"Nhưng anh... thì phải làm gì đây?"
Jungkook cũng tự thấy bản thân đã thay đổi nhiều, lúc thì anh thấy mình có hi vọng nhìn về phía trước, đôi khi lại thấy tương lai u tối một màu đen xám xịt. Nói trắng ra, giống như 10 năm về trước, anh lại muốn buông xuôi tất cả.
Dù sao thì không muốn... em bị dính vào tương lai đen tối của mình, cũng như chẳng muốn đánh cược em vào niềm hi vọng nhỏ nhoi thỉnh thoảng mới bùng lên.
Vậy thì thôi... cứ để em ghét, em sẽ tự tìm cho mình một tương lai tốt hơn.
Tự nhủ muốn bị em ghét là thế, nhưng khi thấy em bị bắt nạt hay phải mang vác nặng lại chẳng tự chủ được bản thân.
Nhưng ngay bây giờ, anh đã quyết định rồi... em đừng để tâm đến anh làm gì.
Vì anh... có khi sẽ bỏ em đi lúc nào không hay.
...
Aelin bật dậy, người cô đổ đầy mồ hôi, cô vừa gặp ác mộng. Cô lờ mờ không nhớ rõ giấc mơ đó, mở điện thoại nhìn đồng hồ thì phát hiện ra đã muộn giờ, vội vội vàng vàng nhảy xuống giường.
Sau hai tiết học, mình mẩy cô ê buốt vì ngồi suốt một chỗ. Aelin đi tới thư viện, vừa ôm vài quyển sách ra thì lại thấy anh đang ngồi ở một chiếc bàn phía góc.
Dường như anh cũng đã thấy cô, vội ngoảnh đi hướng khác.
Aelin cảm thấy khó tả, cô cũng tìm một chiếc bàn và ngồi xuống, động lực học vừa nãy còn sôi sục mà giờ đã nguội lạnh mất tiêu.
Cô thở dài ngao ngán nhìn đống bài tập toán cao cấp phía trước. Chợt nhớ ra Jungkook rất giỏi toán, phải chăng cô có thể hỏi anh. À, mà đó là anh của ngày xưa. Cô tự bật cười.
Trời tối dần, tối dần, đèn ở thư viện bật sáng choang. Aelin đến đây học à, ngủ thì đúng hơn.
Cô bừng tỉnh, chợt hỏi chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế. Rồi lại nhìn đống bài tập phía trước, chưa xong bất kì câu nào.
Aelin giật nảy mình lên, tự trách bản thân sao ham ngủ đến thế. Cô ngó sang góc bên kia thì thấy anh vẫn ngồi đó,thắc mắc có phải anh đang ngồi thiền không.
" cậu gì ơi!"
" hả?" cô ngoảnh lên, là một bạn nữ, khuôn mặt hơi đỏ.
" cậu có thể đưa cái này cho bạn nam ngồi kia không?" ma xui quỷ khiến thế nào mà bạn nữ đó chỉ thẳng về phía Jungkook.
" ơ, kh-không..."
" hai bạn đều là người châu Á mà, đi giúp mình nha..."
Bạn nữ đó dúi vào tay Aelin một lá thư màu hồng sến súa rồi rụt rè chạy đi mất. Aelin vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn lá thư mà sởn gai ốc. Cô thu dọn sách vở, từng bước chậm rãi lại gần chỗ anh.
" anh..." tiếng "anh" trước đây thân thuộc đến thế, giờ phát ra lại ngượng ngịu.
Jungkook ngoảnh mặt lên.
" có bạn đưa cho anh này!" Cô đưa lá thư ra trước mặt anh.
" không nhận" anh đáp.
" anh nhận đi... dù sao người ta cũng đã có tấm lòng..." cô thủ thỉ.
" ồ, chuyện gì đây?" Aurora ở đâu đến, tay xách theo đồ uống.
" thư tình à?" chị ấy cười vẻ mỉa mai " tính loạn luân à cô bé?"
" dạ không... là thư của bạn..."
Chưa để Aelin kịp dứt câu, chị ta đã giựt lá thư từ tay cô, tính mở ra.
" chị không được mở, là thư gửi cho anh ấy mà!"
" là người yêu thì chuyện gì cũng phải chia sẻ với nhau chứ?" giọng chị ta hách dịch.
" chị quá đáng vừa thôi chứ... dù là người yêu thì cũng phải có quyền riêng tư chứ?" Aelin nắm tay thành nắm đấm, hằn giọng lên.
" đối với tôi thì khác, cô thì khác!"
" nói tóm lại, nếu anh ấy không nhận, thì chị trả thư cho em đây!"
Jungkook ngồi im giữa những tiếng cãi vã nãy giờ, thật may vì thư viện cũng đã vắng. Anh đứng dậy, lòng bực tức, anh nắm lấy lá thư, xé vụn.
" anh..." Aelin sửng sốt.
" xin lỗi... anh đã nói anh không nhận từ đầu... trong lòng anh chỉ có duy nhất một người."
Sau đó,anh kéo Aurora ra về, để lại Aelin trơ trọi giữa đống giấy vụn, cô vẫn còn chưa thích nghi được những gì đang xảy ra. Sao Aelin cảm thấy như mình bị từ chối thế này?
...
Aelin vừa đi vừa lau nước mắt, quãng đường từ kí túc xá sao hôm nay xa đến thế, đi mãi mà không về tới nơi. Tay cô vẫn nắm lấy những mảnh giấy thư tình, khóc thương cho anh vì chọn phải người như Aurora, khóc thương cho cô gái kia bị từ chối, khóc thương cho chính bản thân mình.
" hey" Jun từ đâu tới, oà cô.
" tớ mua trà sữa cho cậu đây!" Jun vui vẻ giơ ra hai ly trà, thì nụ cười trên môi cậu tắt hẳn khi thấy Aelin khóc đỏ cả mặt lên.
" sao thế? sao cậu lại khóc?" Jun hỏi.
" tớ có khóc đâu!" Aelin không muốn Jun nhìn thấy, vội lấy hai bàn tay quệt nước mắt.
" nói dối,mắt đỏ hết lên thế kia!"
Aelin biết chẳng dấu giếm được, nên nước mắt lại trào ra.
" tớ muốn về nhà! tớ muốn về rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip