12. Lừa dối
Em đã ngủ suốt từ lúc ngấm thuốc đến tận sáng sớm, khi y tá khác vào thay ca mới phát hiện ra đứa bé không có ở đây. Nhìn em đang ngủ say, y tá thắc mắc vội đi đến lay người em dậy. Nhờ sự đánh thức của y tá em mới từng chút một tỉnh ngủ, tuy vậy vẫn còn chút mơ màng nhìn xung quanh.
"Cô Jeon, tôi thật xin lỗi nếu làm phiền đến giấc ngủ của cô, nhưng đứa bé đâu rồi ạ? Ngài Jeon liệu có bế đi hay không?"
Vài phút trước còn đang lơ mơ, thế mà khi nghe người kia hỏi con mình đâu thì hai mắt liền mở to hết mức, bản năng của một người mẹ đột ngột trỗi dậy, đưa mắt nhìn vào nôi, chạy vội đến bên cạnh cái nôi và nhìn vào đó thêm một lần nữa để xác minh thật rõ liệu rằng con có nằm ở bên trong hay không.
Nhưng đúng như lời y tá nói, chẳng có đứa bé nào nằm trong nôi cả. Em run rẩy, vội lấy điện thoại bấm số gọi cho JungKook. Khắp cả người em bây giờ chỉ toàn là nỗi sợ, lo rằng con mình xảy ra chuyện gì, nếu an nguy của con bị đe doạ, chắc chắn em cũng không thể sống tiếp, em sẽ hối hận cả đời vì không có khả năng bảo vệ con của mình.
Hồi chuông ngân dài, cuối cùng cũng có người nhấc máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia lại không phải là JungKook. Một giọng nói thánh thót, ngọt nhẹ, nghe thoáng qua cũng biết đối phương là con gái.
<Cô tìm JungKook?>
"Cô...?"
<Còn có thể là ai có quyền nghe điện thoại của anh ấy? Dĩ nhiên là vợ hợp pháp của JungKook rồi. Cô nên nhớ cho rõ một việc rằng, tôi và Jungkook chưa chính thức ly hôn. Chúng tôi vẫn còn thời hạn làm hoà. Cô đừng có nghĩ bản thân có đứa bé thì dễ dàng giữ chặt chồng của người khác khác bên mình. Cô níu kéo chồng tôi bên cạnh cũng khá lâu rồi đấy, tôi quá nhân từ rồi có phải không?>
"Tôi muốn gặp JungKook"
Em chẳng quan tâm đến việc JungKook gã sẽ yêu ai và chọn ai, điều đó đối với em ở thời điểm hiện tại là không quan trọng, điều quan trọng đối với em bây giờ chính là đứa bé và chỉ một mình đứa bé mà thôi. Em chỉ muốn xác nhận liệu gã có mang đứa bé đi đâu hay không. Dĩ nhiên, những lời mà cô ta cố ý kích động em chính là hoàn toàn không có tác dụng.
<Cô nghe mà không hiểu hay sao hả? JungKook đang ở cạnh tôi, anh ấy ngủ cùng tôi, không rảnh để->
Không để người kia kịp khoe khoang hết câu, em liền dập máy. Em giờ khắc này làm gì còn có thời gian ghen tị cơ chứ? Cô ta là cái đồ dở hơi nhất mà em từng biết đấy.
JungKook gã nếu đã ở cùng cô ta cả đêm thì chẳng thể nào mang đứa bé đi đâu được. Thế rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua khi em ngủ thiếp đi? Em trong chốc lát không biết phải làm sao thì mẹ xuất hiện. Bà vẫn vui vẻ, trên tay cầm rất nhiều thức ăn và quần áo cho cháu ngoại của mình, dự định sẽ khoe với em, đợi khi xuất viện liền cho đứa nhỏ mặc thử. Ấy vậy mà bầu không khí này khiến cho tâm trạng của bà cũng khi không mà bị kéo chùng xuống. Thấy em dường như sắp khóc, túi đồ đang cầm trên tay cũng rơi xuống nền nhà, bà chạy đến bên em. Một người làm mẹ như gã chứng kiến cảnh con của mình khóc mà quặn hết tim gan.
"Ami, con vì sao mà khóc? Có chuyện gì bình tĩnh nói với mẹ."
"K.. không thấy AeRi nữa mẹ, con không thấy AeRi nữa, là lỗi của con, con đã để cho y tá tiêm thuốc rồi ngủ mãi đến tận bây giờ, khi thức không còn thấy AeRi nữa... là lỗi của con."
"Cái gì?" - Bà hoàn toàn không tin vào tai mình, liền hỏi lại lần nữa.
"JungKook ở đâu? Chẳng phải nó luôn túc trực bên con?"
"Con không biết anh ta đi đâu, con không quan tâm... AeRi của con."
Cô y tá của ca trực này nhận thấy được vấn đề hiện tại khá nghiêm trọng, vì vậy đã xung phong đi báo với cấp trên để tìm hướng giải quyết.
[•••]
"Cô cẩn thận cái miệng của mình. Nếu còn lần nữa, tôi sẽ mặc cho bọn họ đánh hội đồng cô!"
Gã uể oải đứng dậy rời khỏi giường. Chuyện là đêm qua gã thật sự đã đến công ty để giải quyết công việc, nhưng cuối cùng lại bắt gặp SoYeon đang gây sự với cấp dưới của mình, thái độ xấc xược ấy của cô sớm đã bị họ xem thường và bật ngược lại từ lâu rồi. Bây giờ ở cái công ty này ai mà chẳng biết gã sắp ly hôn với cô ta. Vì vậy mà họ chẳng có chút nhượng bộ, do đó mà suýt thì đã có đánh nhau. May mà có gã đến can ngăn, nếu không thì không biết cô ta sẽ bị đánh đến như thế nào.
Tưởng vậy là xong, nhưng lại chẳng hiểu sao uống có mỗi tách trà mà cô ta mang vào xem như lời cảm ơn liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ, khi thức dậy đã thấy bản thân nằm ở nhà, hiện tại gã đang cảm thấy rất bực bội khi mà đã để em một mình ở bệnh viện suốt cả đêm mà không nói trước lời nào. Gã đinh ninh một điều rằng là hiện tại em đang rất giận gã.
"JungKook, sao anh có thể tuyệt tình như vậy? Một chút cũng không còn yêu em?"
Gã im lặng cũng được một lúc. Người con gái trước mặt gã đối với gã bây giờ không còn chút lưu luyến nào trong lòng, dù rằng bản thân đã từng lưỡng lự giữa em, đứa bé và cô ta. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, gã hoàn toàn hướng đến em và gã không hề hối hận về điều đó. Đừng trách gã tuyệt tình, trách cô ta có mà không trân trọng, mất đi rồi thì cũng không có quyền tiếc nuối.
"Có lẽ tôi với cô không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi."
"Vậy còn tuổi thanh xuân của em? Anh nói vậy nghe được sao JungKook. Đó chỉ là một lỗi lầm nhỏ, vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, anh không thể nhẫn nhịn em một chút rồi khi bình tĩnh chúng ta cùng nhau giải quyết mâu thuẫn hay sao?"
"Thanh xuân của cô? Vậy của tôi thì sao?"
Nhất thời cứng họng, SoYeon chỉ biết trưng mắt nhìn gã mà không thể phản bác lại lời nào.
"Cô nếu có khả năng thì hãy tìm một người thích hợp với bản thân mà sóng bước trên đoạn đường còn lại, riêng tôi thì không còn tương thích cùng cô nữa, đoạn đường còn lại tự cô mà định hướng. Tôi bây giờ, có một mục tiêu khác rồi, tôi cảm nhận được đó sẽ là cả đời của tôi, những lời tôi nói hôm nay coi như là lần cuối cùng tôi tử tế. Khép lại cái gọi là "chúng ta" được rồi đó."
Nói xong gã rời đi không chút lưỡng lự, SoYeon chỉ biết nhìn bóng lưng người con trai ấy khuất dần và mất dạng. Dẫu rất đau lòng và tức giận, nhưng cô vẫn đủ tinh thần để mà cười nhẹ một cái, bởi kế hoạch mà mẹ chồng cô đặt ra đã đi đến bước thành công mĩ mãn rồi.
[•••]
JungKook gã tức tốc chạy đến bệnh viện, kết quả lại bắt gặp mẹ gã đang ở đây, em thì ở trong phòng bệnh, còn mẹ em thì ở bên ngoài.
Gã chạy vội vào đẩy mạnh cửa. Mặc cho mẹ em đã can ngăn. Cánh cửa bật mạnh vào trong, Ami cả gương mặt giàn giụa nước mắt, thế nhưng chỉ im lặng cúi mặt và tất nhiên, đối diện em là mẹ gã.
"Mẹ! Tại sao lại làm cô ấy khóc?"
Gã chạy đến, tự mình dùng tấm lưng rộng lớn để bảo vệ em, đẩy em đứng phía sau mình, còn sợ chưa đủ an toàn nên đã tự đưa tay sang ngang. Mãi một lúc sau mới cầm tay em. Nhìn thấy hành động tử tế ấy của gã, bà ta dường như sắp phát điên mà đầu nổ tùng rồi.
"Đến giờ phút này con còn muốn bênh vực cho nó sao? Mở to hai mắt và nhìn thật kĩ, để xem con ả này đã dắt mũi con như thế nào!"
Mẹ gã đưa cho gã một sấp tài liệu vẫn còn nóng hổi, chắc chắn là vừa được in ra.
"Bệnh viện vừa đưa cho mẹ, hãy nhớ là đọc cho thật kĩ, không sót một chữ nào."
Gã đọc từng chữ một, từng chữ, từng chữ như cứa đứt lòng tin của gã dành cho em. Đứa bé không phải là con của gã, sự thật liệu có phải là như vậy hay không? ADN tại sao lại không trùng khớp? Rốt cuộc ADN của đứa bé khớp với ai? Chẳng lẽ thời gian qua gã đã bị em lừa dối sao?
Gã hướng mắt đến nhìn em, một ánh mắt ngập tràn sự thất vọng. Em không nói, chỉ im lặng nhìn gã chăm chăm, nhìn gã bằng đôi mắt óng ánh nước, muốn một lần dùng ánh mắt đáng thương của mình để nói cho gã biết rằng:
<Đứa bé là con của chúng ta, xin hãy tin em...>
"Tôi cần một lời giải thích từ em. Ami. Nếu từ nãy đến giờ đều là trò đùa, thì em có thể ngưng được rồi."
Khoé môi em run bần bật, hướng mắt nhìn mẹ của gã. Điều mà em đã nghĩ trong đầu chính là không được phép nói ra...
"Xin.. xin lỗi vì đã lừa anh..."
Gã nhắm chặt mắt lại rồi thở mạnh ra một hơi, tức giận quát lớn, tay xé nát tờ giấy, vứt vào người em một cách thô bạo. Em theo bản năng mà rụt người về phía sau.
"Khốn kiếp! Tại sao em lừa tôi?"
"Xin lỗi..."
"Vậy thì bố nó là ai? Ngoài tôi ra khi ấy, em rốt cuộc còn cùng với bao nhiêu người nữa?"
"..."
"Không trả lời? Nhiều đến mức em không biết được bố đứa bé là ai hay sao? Thấy tôi tìm kiếm, em mặc kệ cứ thế mà sà vào tôi hay sao? Dùng đứa bé để lợi dụng tôi?" - Gã mất bình tĩnh, lời nói thì cay độc, hành động thì lỗ mãn, bất giác gã khẩy cười.
"Tôi kinh tởm em thật đấy!"
"AeRi ấy..." - em nức nở muốn nói mấy lời. Nhưng gã lại không cho phép..
"Im miệng, không phải là con của tôi. Cái tên đó đừng dùng để đặt cho nó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip