1. Tác phẩm được khắc hoạ
Ami sinh ra và lớn lên trong một gia đình có địa vị xã hội, số tài sản có được đủ sức sống cả đời con đời cháu thậm chí là đời chắt. Thế nhưng, dù là thành viên trong gia đình, em vẫn không được thừa hưởng bất kì cái gì, dù chỉ là thứ rẻ tiền nhất cũng không thuộc về em. Tuy là đứa con đang chảy trong mình dòng máu ruột thịt, nhưng họ đối xử với em không khác gì kẻ hầu người ở trong nhà. Luôn phải phục vụ mọi người trong nhà từ a tới z.
Đôi lúc phải hạ mình khuỵu gối để rửa chân cho chị gái, phải dọn dẹp tàn dư bữa tiệc thâu đêm của anh trai.
Dù gọi là anh trai, là chị gái nhưng họ chẳng hề yêu thương đứa em gái này. Bố mẹ đã sinh anh chị ra rồi, thầy bói bảo đừng sinh em ra nữa, sẽ là vật cản trở gia đình, là sao chổi. Mọi thứ diễn ra như vậy không phải không có lí do, nó bắt nguồn từ việc mẹ em bị bắt quả tang ngoại tình, ngoại tình với một người đàn ông lạ mặt. Họ bảo rằng mẹ em đã có thai với kẻ khác, họ đã chỉ trích mẹ em, bảo em là quái thai, chửi em đến không ra gì. Đã làm đủ điều để hại cho mẹ em phải sảy thai.
Thế nhưng chẳng biết là may mắn hay xúi quẩy mà cuối cùng bà vẫn an toàn sinh ra em, đáng yêu và khoẻ mạnh. Cũng không phải là chưa từng giải thích, chỉ là ông ấy không muốn nghe mẹ em nói. Ông ấy mới chính là kẻ ngoại tình, là kẻ phản bội bà ấy.
Mẹ đã nói rằng, mẹ và người đàn ông kia không có bất kì mối quan hệ mờ ám gì với nhau cả. Ông ấy tuyệt đối không tin, chống đối kịch liệt. Thậm chí là đánh đập mẹ, hành hạ mẹ bằng thứ tình dục ghê tởm ấy.
Khi mẹ còn sống, em đã đủ thống khổ rồi. Đến khi mẹ mất đi, em lại càng không thể sống những ngày tháng mà em mong muốn có được, hệt như cái xác không hồn. Không được đến trường như những người bạn đồng trang lứa khác, không được ăn uống cùng bàn ăn với những thành viên trong gia đình, muốn ăn thì chỉ toàn ăn đồ thừa còn lại. Hay thậm chí là không được ăn cả ngày hôm ấy.
"Đứa con hoang, mày lại đây cho mày quà sinh nhật này, hôm nay sinh nhật mày mà."
Ami khi đó tuy nhỏ nhưng vẫn ý thức được bọn họ không có gì tốt đẹp dành cho em, nhưng em không thể không nghe theo ý muốn của anh ta, em tiến tới gần xoè tay ra để nhận lấy "món quà" từ hắn. Đúng là không ngoài dự định, tên chết tiệt ấy đã bỏ vào lòng bàn tay em một con nhện đã chết. Tuy đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng một đứa nhỏ như em cũng không đủ tâm thế để vượt qua nỗi sợ này.
"Áaaaa."
Em đã sợ, sợ đến chết đi được. Em rất sợ nhện, tại sao có thể trêu đùa nỗi sợ của một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi? Họ có thể cười trên nỗi sợ của người khác như vậy hay sao? Là niềm vui tất yếu của họ? Hay là thậm chí còn chẳng biết em sợ gì?
Đó còn chưa là gì, em đã phải vào bếp, lau dọn nhà cửa ở tuổi còn rất nhỏ, là tuổi ăn tuổi lớn, là độ tuổi vô âu vô lo. Đây chính là thời khắc hình thành nên thứ gọi là tuổi thơ của một đứa trẻ, là thứ tuổi thơ khi lớn lên ai cũng muốn nhìn lại, nhưng riêng em thì không. Em chẳng có nổi cái tuổi thơ tốt đẹp nào để nhìn lại.
Cho tới ngày hôm nay và bằng một cách thần kì nào đó, đứa trẻ đầy vết xước trong lòng lẫn thể xác ngày nào đã mạnh mẽ trưởng thành, trở thành thiếu nữ tròn mười chín. Hôm nay là sinh nhật của em, cũng không có gì cả, không ai chúc mừng sinh nhật, không ai bên cạnh. Không ai cả...
Có thể cô đơn đến như thế sao? Tại sao em có thể sống được ở nơi lạnh lẽo khô khan tình thương này suốt mười chín năm chứ? Làm sao mà có thể chứ? Ami khẽ bật cười rồi tự thán phục bản thân.
Mọi thứ tuyệt vọng trên đời có vẻ đều ập tới em, khiến em dường như sụp đổ. Vô hồn với những thứ xung quanh. Không còn cảm thấy xấu hổ với những lời phỉ báng của họ, không còn cảm thấy thối tha những thứ mà họ ói ra. Không còn cảm thấy việc rửa chân cho họ là quá đáng sợ... Khi việc gì đó lặp đi lặp lại quá nhiều lần nó sẽ khiến cho con người ta cảm thấy không nhất thiết phải sợ, phải kinh tởm nữa... Thay vào đó, bản năng tập thích ứng sẽ hoạt động dữ dội, giúp cho chúng ta thích ứng tốt hơn.
Vốn dĩ, cảm giác của em chẳng ai màng để tâm. Vậy nên dù em có cảm thấy nó kinh tởm, thối tha, bẩn thỉu thế nào cũng không thể nào khác được. Họ vẫn sẽ cư xử như vậy thôi, thậm chí là ép buộc em phải làm nhiều hơn, làm đến khi quen thì thôi.
Một mình co ro ngồi trong góc, cả căn bếp to lớn tối om không một ánh đèn. Thân ảnh gầy nhom, hao lực ngồi yên lặng, mái tóc xoã xuống rũ rượi khóc lên.
"Mẹ."
"Ami nhớ mẹ quá."
"Con luôn ước, mẹ đừng sinh con ra."
Tiếng khóc thút thít của em tuy không lớn nhưng vì không gian yên tĩnh, nên rất dễ dàng nghe thấy. Ai nghe cũng đều phải rùng mình, tiếng khóc chất chứa sự tủi thân, đau lòng, khô khốc, đơn độc, tuyệt vọng, khao khát được giải thoát. Tiếng nấc nghẹn, nghe thôi đã cảm thấy não lòng.
"Mẹ kiếp con ranh này, mày bị điên à? Lại ngồi đây khóc như ma vậy?"
Ông ta từ đâu tiến đến, vung tay đánh mạnh vào đỉnh đầu của em khiến cho em lập tức choáng váng ngã xuống, không hề có ý định dừng hành động điên rồ của mình, ông ta tiếp tục với lấy chiếc cặp đi làm của mình đập thẳng vào đầu em thật mạnh khiến em không dám ngẩng đầu dậy, chỉ biết dùng hai tay che chắn gáy của mình, cả thân chỉ biết co lại rồi sấp cả gương mặt xuống sàn.
"Riết rồi mày giống bị rồ lắm rồi đấy, khóc khóc khóc khiến tao ngứa hết cả tai đây này!"
"..." - Ami không dám nói lại lời nào, chỉ cố gắng nén cơn đau và cả âm giọng thảm thiết của mình, dù có muốn hét lên cũng dùng hết sức mình nuốt ngược vào trong.
"Tao nói mày không biết sợ à? Mày bắt đầu chai lì rồi phải không? Mẹ kiếp! Nghiệt súc!"
Ông ta vứt chiếc cặp đi, nắm lấy tóc gáy của em giật ngược về sau rồi dùng tay tát thẳng vào mặt em, đến khi môi em chảy cả máu, mặt em bầm tím mới buông tha.
Bộ quần áo ngủ màu trắng bây giờ cũng bị vài giọt máu làm cho dơ bẩn.
"Mày muốn quyến rũ cả bố của mày à?" - Ông ta vô liêm sỉ thốt lên khi thấy cúc áo của em bị bung do chịu lực đánh quá mạnh.
"À, xuýt thì tao quên, tao làm sao có thể là bố của mày cơ chứ? Mẹ mày lăng loàn bên ngoài rồi vác cái bụng chữa hoang về. Tao khuyên bỏ không bỏ, cố sinh cái thứ nghiệt súc như mày! Để hôm nay tao xem, mày còn có thể nhởn nhơ được đến chừng nào."
"Ami, phục vụ tao nào, phục vụ tao giống như cách mẹ mày phục vụ thằng khác để sinh ra mày ấy."
Từng câu từng chữ ông ta thốt ra khiến cho em cảm thấy vô cùng khinh rẻ, chẳng có sự tổn thương nào ở đây nữa cả, chỉ toàn là sự kinh tởm mà thôi. Một người ở độ tuổi làm bố như ông ấy, lại có thể tuỳ tiện phun ra những lời nói trái với luân thường đạo lý thế này, em cũng không dám trông đợi một ngày nào đó ông ta thay đổi tâm ý, hoàn toàn chẳng có lấy một tí niềm tin nào vào ông ta, kể cả cuộc sống này nữa.
Ông ta bắt đầu lật ngửa thân em, hai tay đang sờ soạng khắp nơi, Ami dần dần ý thức được và rồi bắt đầu phản kháng, khẩn thiết cầu xin.
"Làm ơn xin ông tha cho tôi, tha cho tôi đi mà.. Aaa, không mà." - Ami vừa gào thét vừa khóc đến lạc cả giọng, hai mắt nhắm nghiền sợ hãi, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Thật ra mẹ mày rất xinh đẹp, và rồi mày mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một giống gương mặt của mẹ mày khi trẻ." - Ông ta vừa nói, vừa vuốt ve gương mặt đỏ tìa vì khóc và gáo thét hết mức của em, tuy nhiên cảm giác đem lại vẫn vô cùng mướt, ông ta đang thầm ngợi khen làn da của em thật tốt, thật đẹp.
"Đừng mà, bố ơi... Con là con gái của bố, xin bố đừng làm chuyện đó đối với con, con xin bố..." - Ami vẫn cố gắng gào khản cả giọng để cầu xin, nước mắt giàn giụa khắp gương mặt, bất kể là người ngoài nhìn vào cũng xót xa, nhưng ông ta lại ngoại lệ, ông ta chẳng để tâm tới.
"Mày nghe cho rõ đây, tao không có đứa con nghiệp chướng như mày đâu. Mày có gương mặt thật sự giống cô ta, có nhìn chỗ nào cũng chẳng có nét giống tao, mày rõ ràng là sản phẩm đã bị bỏ đi của mẹ mày và thằng khốn khác."
Ông ta lại đánh mạnh vào mặt em, tiếp tục hôn lấy em. Ông ta đang làm điều mà một con người nên làm sao? Ông ta xứng đáng làm người sao? Đôi mắt này, chiếc mũi này, đôi môi này... Mọi thứ trên giơng mặt này đều giống mẹ... Chẳng hề có chi tiết nào giống ông ấy, vì vậy mà ông ấy chẳng thèm tin. Kể cả là như vậy em vẫn thật sự là con gái của ông ấy. Dù đã đưa kết quả xét nghiệm để chứng minh bao nhiêu lần, ông ấy đều cho rằng là giả, là sắp đặt.
Em vốn có đặc điểm giống ông ta, chính mẹ khi còn sống đã nói cho em nghe để an ủi em khi bị bố mắng, chính là cái bớt ở tấm lưng của em, đều nằm ở một vị trí, hình dạng cũng rất giống... Ông ta liệu có biết, đâu đó trên cơ thể em, vẫn còn in một chút gì đó thuộc về ông ta, vậy mà bây giờ hành động ông ta đang làm là gì? Cưỡng hiếp chính con gái ruột của mình sao? Nếu hôm nay thật sự em bị làm nhục như vậy, thì khi tỉnh giấc em sẽ tự tử, em sẽ kết thúc cuộc đời của mình. Nhất định là vậy, vì thà rằng em bị kẻ khác cưỡng hiếp, chứ không chấp nhận nỗi người làm ra chuyện đáng kinh tởm ấy là ông ta.
Đôi mắt vốn đã sưng tấy kia do mỗi đêm đều khóc vì tổn thương, lại được dịp sưng hơn nữa. Khóc đến cạn nước mắt, la đến khàn cả cổ, vẫn không có dấu hiệu khá hơn.
"Bố, bố làm gì vậy?"
Vốn đang hăng say, đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gọi, ông ta hoảng hốt dừng lại đứng thẳng người rồi xoay lại nhìn đứa con trai lẫn con gái của ông ta. Hai người bọn họ vừa từ công ty trở về, chứng kiến cảnh tượng ghê tởm này mà không ngừng nhăn mày.
"Nó... Chính con khốn này nó quyến rũ bố.. Bố không biết, nó quả là một con điếm mà."
Em bật cười trong nước mắt, cười lên hệt như kẻ điên, một kẻ điên có nhiều vết thương. Nằm yên dưới sàn gạch lạnh lẽo nơi ông ấy vật em xuống. Cười lên những trận cười điên dại.
Chị ta thấy em tỏ thái độ không giống bình thường lại cho rằng đó là sự khiêu khích, chị ta không chần chừ xông đến, tay với lấy cây gậy bóng chày liên tục đánh xuống, đánh xuống thân thể yếu ớt của Ami. Vừa đánh vừa buông ra những lời chửi mắng thấp hèn.
"Mẹ nó, con điếm này, mày dám quyến rũ bố tao, mày chết đi, con khốn này mày chết đi."
Em vì đau mà đã hét lên. Đến cả đứa con trai của ông ta thân xác cao lớn như vậy cũng một lúc xông vào đánh em, cả ba cái miệng đều buông ra những lời chửi bới, đây chính là giọt nước tràn ly, thật sự đã thôi thúc em, thôi thúc bản năng sinh tồn của em trỗi dậy, Ami quật cường phản kháng hét to rồi dùng hết sức bình sinh xô đẩy bọn họ ra khỏi người mình, gắng gượng chạy ra khỏi nhà, những vết thương chi chít cơ thể nhất thời cũng không còn thấy đau nữa.
"Chết tiệt!!! Tránh ra!!"
Vừa rồi hai người bọn họ quay trở về nhưng không khoá cửa chính, vì thế em có thể thuận lợi chạy ra bên ngoài với tình trạng đầu tóc rối xù xoà, chân không mang dép.
Hoảng loạn chạy về phía trước mà không biết rằng mình sẽ đi đâu. Chỉ là hiện tại trong tâm trí em, trái tim em muốn rời khỏi nơi đó, nơi đó chính là địa ngục trần gian, chính là nơi kinh khủng nhất cuộc đời em, em không bao giờ muốn quay lại đó, có chết em cũng không muốn về.
Lúc này trời đã sầm tối, đây là nơi nào em gái nhỏ cũng không biết. Tình trạng tinh thần lẫn thể xác đều không hề ổn chút nào, chân không đi dép cứ loạng choạng bước đi, vài vết xước do đá nhọn trên đường gây ra cũng bắt đầu túa máu. Người đi đường luôn nhìn em bằng ánh mắt kinh ngạc xen chút kì thị, khó hiểu. Họ đều tránh né em, cũng phải thôi, với bộ dạng này em không khác gì kẻ tâm thần không ổn định.
"Nè cháu gái, con có sao không? có muốn đi bệnh viện không?" - Vậy mà đột nhiên có một người phụ nữ trung niên vẻ mặt phúc hậu thấy em như sắp gục xuống liền lo lắng hỏi.
Thế nhưng hiện tại tinh thần em không ổn định, vừa sợ hãi, vừa tủi thân và vừa thoát chết, em không thể lập tức định thần bản thân, em khước từ mọi sự giúp đỡ, hai chân em lùi về sau, sau đó lắc lắc đầu rồi lại hét lớn lên, hai tay đưa lên lỗ tai bịt chặt lại, em không thể chấp nhận cuộc sống, và con người ở trên thế gian này. Thật ra là không dám tin vào lòng người nữa.
"Tránh ra... Đừng lại gần tôi."
Em gào lên rồi bỏ chạy, chạy đến nơi nào chính em cũng không biết. Chạy vào nơi tối nhất, nơi không ai có thể nhìn thấy em, em đã ở trong bóng tối quen rồi, ở bóng tối sẽ chẳng ai thấy em cả... Sẽ đỡ đau lòng và đỡ mệt mỏi hơn..
Ở con hẻm này, mùi hương của sự chết chốc xộc thẳng lên mũi em, em hoang mang liếc hướng này hướng kia. Đôi chân trần vô định bước tiếp.
Khung cảnh trước mắt khiến ai cũng phải khiếp sợ, người đàn ông ấy trông thật thê thảm, phần đầu đầy máu, con dao đâm ở ngực trái còn chưa kịp rút ra, thoi thóp nói vài lời.. Nhưng cũng chẳng thể rõ chữ, lời nói muốn thốt ra cũng theo đó mà bốc hơi bay lên trời vĩnh viễn chẳng thể nói được nữa. Bên cạnh cái xác đó còn có một bóng người.
"Á."
Bị kéo mạnh vào một góc tường, tay của người đàn ông kia giữ chặt lấy miệng của em, chặt đến mức cả hàm em như muốn gãy ra. Tiếp theo đó là rất nhiều tiếng chân nối theo sau chạy đến.
"Khốn kiếp, thủ phạm chưa đi xa đâu, mau tìm đi! Lục tìm hết nơi này!"
Em nghe thấy vậy, liền biết người trước mặt không phải người tốt, mắt trợn tròn cố nhìn dung mạo ngườ trước mặt thật rõ. Em cảm nhận được gã đang trừng mắt cảnh cáo em.
"Im lặng hoặc tôi sẽ có biện pháp làm chết em!"
Bị bịt miệng, chẳng thể thốt ra câu nào ngoài việc ú ớ vài tiếng. Và dĩ nhiên, việc chống cự hoặc làm trái ý thì sẽ không có kết cục hay ho, nên Ami cũng không có cách phản kháng.
Tay gã luồn vào sau gáy tóc em, giật mạnh ra rồi đập một cách dứt khoát vào tường khiến em lập tức ngất đi không thể chống cự. Gã một lực vác em lên vai rồi trốn thoát khỏi con hẻm tối om ấy bằng con đường bí mật.
Tỉnh dậy với tình trạng đầu không ổn định, đau nhức và như vỡ làm đôi. Chẳng thể nhớ nổi có những sự việc gì đã xảy ra ngay lập tức, chỉ biết đầu đang được quấn băng một cách tỉ mỉ, và đang ngồi trên một chiếc giường vô cùng lạ lẫm.
Chiếc chăn đắp lên cơ thể em, cơ thể hoàn toàn trần trụi. Để lộ ra đôi chân đã trầy xước nhiều vì đi trần, chi chít các vết thương khiến cho đôi chân nhỏ xinh của em bị tổn thương đáng kể.
Tiếng cửa nhà vệ sinh mở mạnh, em giật thót cả người, sợ hãi nhìn lên.
"Tỉnh rồi?"
"Chú... Có phải tôi bị bắt cóc rồi không?"
"Có lẽ là vậy."
Chiếc khăn đang được vắt trên vai, kéo lên và lau đi mái tóc ướt, dần dần tiến lại phía giường. Ngồi sát bên cạnh bé con, hai tay chống lên giường tạo thành vòng, dĩ nhiên không để em có một lối thoát.
"Em bao nhiêu tuổi?" - Gã vừa hỏi, vừa quan sát em thật kĩ, từng đường nét trên mặt của em đều khiến cho gã không thể rời mắt.
Người trước mặt quá đáng sợ, tâm lý em bị tổn thương về những lần bạo hành trước, bây giờ lại bị kẻ trước mặt bắt nạt. Sợ đến khó có thể thốt ra được lời nào, thế nhưng người kia lại không phải dạng người có tính kiên nhẫn, không chút thương tiếc, đưa tay bóng lấy hai gò má của em.
"Trả lời nào." - Không hề có tiếng quát nạt nào, âm thanh gã phát ra trầm đặc và khô khan, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cho em sợ đến run cả người.
"Mười chín... Là mười chín."
"Tên là gì?"
"A... Ami."
Gã không chút do dự, đưa tay hất tấm chăn đang che lấp cơ thể của em ra, chẳng màng để tâm, gã liền vứt nó xuống sàn nhà. Rồi gã khẽ nhíu mày với những vết bầm tím mà chính gã không rõ nguồn gốc.
"Em là tác phẩm sao? Có lẽ rất nhiều người khắc hoạ lên em. Tuyệt thật."
Em biết những lời gã nói ra chính là đang sỉ nhục em, nhưng cái cách gã dùng từ lại không hề thẳng thắn nhắm tới. Tác phẩm sao? Nhiều người khắc hoạ? Gã thậm chí còn chẳng chửi thề lấy một tiếng, nhưng lại khiến cho em thấy nhục nhã trăm phần, là cảm giác em tưởng mình đã chai lì, nhưng thật ra em chỉ thấy chai lì đối với những người trong căn nhà đó. Với gã ta thì lại khác, sự xem thường này của gã khiến cho em thấy xấu hổ ê chề. Đầu óc không ngừng nhớ đến những động chạm của bố mình. Thì ra bộ dạng này, nhìn vào liền thấy không sạch sẽ đến vậy.
"Những vết bầm tím này, thật ra chẳng có gì xấu hổ đối với một kĩ nữ. Nó còn là thành quả nữa đó." - Gã quan sát biểu cảm trên gương mặt của em liền đoán được em đang thấy xấu hổ thế nào.
"Tôi không thấy kinh tởm chúng đâu, ngược lại rất muốn biết em thật ra có điểm gì hấp dẫn mà lại được ưa thích đến vậy."
"Sao vậy? Họ bóc lột sức lao động của em sao? Nên em mới bỏ trốn à?" - Gã vừa nói vừa cười, mắt vẫn liên tục càn quét cơ thể của em.
Gã thật sự đang xem em là "gái", gã tự cho rằng em được rất nhiều người lựa chọn để giải toả. Những vết thương này, gã đang mặc định là từ những chuyện đó mà ra. Chẳng trách, em chạy trốn ra khỏi nhà với bộ dạng bị cưỡng hiếp không thành, nên gã muốn nhìn nhận sự việc ra sao em cũng không thể nào quản.
"Chú..."
"Hửm? Tôi nghe, tại sao lại run như vậy?"
Gã bật cười trông vô cùng đáng sợ, tay vuốt khuôn mặt em, toàn bộ cơ thể em run lên như máy.
"Chú thả tôi ra được không... Được không? Tôi sợ lắm. Tôi sẽ không bỏ trốn, không làm phiền chú đâu."
" À... Em đừng có sợ, tôi đã làm gì em đâu?"
Gã bắt đầu lướt tay xuống cơ thể của em, Ami lập tức co người tự vệ, gã lại thích thú bật cười. Bởi vì gã đang cho rằng em làm vậy chính là phản kháng vô ích.
"Em không được thả đâu. Cho đến khi tôi thấy chán, thì em không được thả đâu."
Gã ta vô cùng điển trai, vẻ bề ngoài rất cuốn hút, từng đường nét trên gương mặt đều hài hoà và rõ nét đến không thể tả. Làm cho Ami nhất thời quên mất gã ta là một kẻ rất đáng sợ.
"Em đã thấy tôi giết ông ta mà. Đúng không? Vậy nên em không thể thoát đâu, thay vì là kĩ nữ của những tên khác, bây giờ là của riêng tôi nhé?"
"Em thật sự, có gương mặt rất động lòng người."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip