12. Chỉ mình Jeon JungKook mới có thể chạm
"Bạn gái của con à JungKook?"
Mẹ của gã nôn nóng hỏi, mắt vẫn chăm chú liếc nhìn người con gái đi bên cạnh, hết từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, khoé môi luôn hé lộ đường cong, thể hiện sự hài lòng của bà đối với nhan sắc của mỹ nhân này.
Trẻ trung, ngây thơ trong sáng. Sở hữu nước da không tì vết, giọng nói dễ nghe. Thiếu nữ này bất kể đàn ông nào nhìn thấy đều muốn dang tay bảo vệ. Bà thầm khen con trai, thật giỏi khi tìm thấy một người con gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa hành động dang tay giúp đỡ bà vừa rồi của em rất được lòng bà, vốn đã được điểm cộng lại càng được điểm cộng hơn.
"Không phải đâu ạ." -Em liếc nhìn gã xong rồi ấp úng trả lời, đầu liên tục lắc, miệng mỉm cười dửng dưng. Còn gã khi nghe thấy em phủ nhận liền cảm thấy không hài lòng mặc dù điều em nói hoàn toàn đúng, gã và em chẳng là gì của nhau cả.
Bà cảm thấy thất vọng, sao con trai bà tệ thế không biết, vừa nãy còn thầm khen trong lòng. Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không nhanh chóng lên một chút, bà cũng muốn có cháu bồng rồi, bà già lắm rồi.
"Vậy sao? Vậy cho bác xin lỗi nếu như câu hỏi vừa rồi khiến cháu khó chịu."
"Dạ không đâu ạ, con không cảm thấy khó chịu đâu."
"Được rồi hai đứa vào trong đi."
Bà Jeon đi phía trước còn em và gã đi phía sau, nhân cơ hội bà Jeon không để ý gã đã luồn tay qua eo của em mà kéo đến gần mình hơn. Vì đang đi phía sau bà Jeon, em không thể một lần hét to nên chỉ có thể dùng ánh mắt để giao tiếp với gã, đôi mắt trợn to nhướng mày mấy lần ý muốn yêu cầu gã buông ra nếu không bà Jeon sẽ phát hiện, còn gã thì đắc chí nhếch mép môi, chân mày cũng nhương nhướng vài cái, ý nói 'Tôi thích thế, thì sao?'
Em cũng chưa kịp nhìn nội thất của căn biệt thự thế nào thì đã đi vào đến tận bên trong, do gã nên em mới không thể tận mắt chứng kiến sự xinh đẹp sang trọng của căn nhà, đáng ghét ghê.
"Hmm!"
Một tiếng hắng giọng vang lên, gã liền rụt tay ra khỏi eo của em, trở về tư thế nghiêm nghị ban đầu, em ngước nhìn gã vì hành động bất ngờ ấy, rồi lại đưa mắt nhìn về phía trước.
Em thấy một người đàn ông lớn tuổi, toàn bộ ngũ quan của gã đều giống đến từng centimet với người đàn ông lớn tuổi trước mặt em, theo như sự thông minh, hiểu biết của mình thì em chắc chắn đây chính là bố của gã, ông Jeon.
Một con mèo sở hữu một bộ lông trắng ngã tí vàng, đôi mắt xanh, chầm chậm đi ra, nó khá lớn. Em không biết là giống mèo gì vì cơ bản em chưa từng tiếp xúc với thú nuôi. Nhưng em không nghĩ mèo lại có thể to đến như vậy.
Con mèo ấy đi đến chân em khiến em hơi hoảng, bộ lông của nó chạm vào làn da của em, nó rất hiền. Sau đó cũng không cong sợ mà ngược lại còn cảm thấy nó thật sự rất đáng yêu.
"Có vẻ nó rất thích cháu." - Người đàn ông này lên tiếng, nở một nụ cười khó đoán.
Em nghe ông Jeon nói rằng con mèo này thích em, nên em cảm thấy rất hào hứng vội gật đầu, cúi thấp người bế nó lên. Ôi trời, nó thật sự quá lớn và để bế nó đường hoàng thì phải mất khá lâu. Khi bế mèo trên tay rồi, nó bắt đầu thể hiện sự gần gũi với em, liên tục chà sát vào tay em, bộ lông màu sữa mịn màng ấy nịnh nọt để được em yêu chiều.
"Nó tên là Ellie, là mèo Ragdoll, giống mèo khá lớn, vì nó là con cái nên không nặng như con đực, Ellie nhà ta nặng có sáu kilograms thôi."
Chao ôi! Thảo nào khi em bế lên lại cảm thấy nặng nề như thế. Nó còn to hơn những còn bình thường khác em thường thấy nữa. Đúng là được mở mang tầm mắt hẳn.
"Ellie, tên của nó rất đẹp, thưa bác." - Em mỉm cười, tay vuốt ve bộ lông của nó rồi nhìn người đàn ông đối diện.
"Lông của nó rất mềm mại, đúng không?"
"Vâng ạ."
Vừa dứt lời, ông ta cất giọng gọi 'Ellie', nó nghe thấy liền nhảy khỏi vòng tay em mà chạy đến ông, nhào lên người ông mà nằm gọn như cục bông.
"JungKook hôm nay về nhà ăn cơm gia đình, đưa ai theo cùng đây?" - Ông vừa nói, vừa nhàn hạ đưa tay vuốt ve bộ lông của nó như cách em vừa làm.
"Bạn gái sao?"
"Vợ sắp cưới?"
"Hay chỉ là tình nhân?"
Ami chột dạ, ông ta toát ra một khí thế không khác gì Jeon JungKook lần đầu em gặp. Bí ẩn khó đoán, làm cho đối phương cảm thấy bị nắm thóp, nhưng lại chẳng rõ được ông ấy đang nghĩ gì.
Đối với người đàn ông này em thật sự không đủ dũng khí để tự mình lên tiếng xác nhận mối quan hệ của cả hai như bà Jeon, chỉ có thể đưa ánh mắt hoang mang nhìn gã rồi nhìn ông Jeon. Lúc này bà Jeon tiến đến ghế và ngồi xuống.
"Ông đừng làm khó con bé, là bạn của JungKook nhà ta thôi."
Em thở phào, may có bà Jeon lên tiếng thay.
Gã nãy giờ im lặng không thốt ra lời nào, không khí cũng không đến mức quá căng thẳng, nhưng nếu gã không lên tiếng và cứ tiếp tục im lặng thì không khí sẽ thật sự căng hơn dây đàn.
"JungKook con không đưa người phụ nữ nào khác ngoài bạn gái của mình về nhà, nên bố mẹ không cần phải thắc mắc nữa cả."
Ông Jeon cười ra tiếng rồi gật gật đầu, khí chất ngang tàn của Jeon JungKook, con trai ông vẫn như ngày nào, dù cho người trước mặt gã có là ông Jeon, hay là ai đi chăng nữa, lời nói vẫn rất chắc nịch dứt khoát, không dễ bị lung lay cũng không có chút dè chừng. Rất giống ông khi còn trẻ, là mình chứng rõ ràng nhất cho câu nói 'con trai ta, phải giống ta'.
Lời gã nói ra là không rút lại, càng không phải lời nói đùa giỡn, từng câu từng chữ chắc như đinh đóng vào cột, mà nếu đã không đùa giỡn, thì chẳng lẽ Jeon JungKook thật sự muốn xác định rõ mối quan hệ của cả hai?
Nực cười, em và gã còn chưa gặp nhau quá một tháng, chỉ là... Sáng cùng ăn điểm tâm, trưa cùng nhau trò chuyện qua tin nhắn ở điện thoại hỏi thăm nhau, tối cùng 'ngủ'... Chẳng lẽ lại sớm nảy sinh cảm tình? Trước đó, em còn cố tình chủ động nhưng chẳng phải gã là người đã khước từ sao? Gã đã thẳng thắn bỏ đi vào lúc ấy như vậy mà bây giờ lại khác.
"Thật vậy sao?" - Bà Jeon nghe thấy liền mừng rỡ ra mặt, nhìn qua ông Jeon rồi lại ngước nhìn gã.
Gã liếc mắt sang em, đôi mắt trừng lên đe doạ em, hăm doạ nếu em tiếp tục phủ nhận thì sẽ không xong với gã.
"Nếu con là sự lựa chọn của con trai ta, thì ta tôn trọng."
Em nghe thấy ông Jeon từ tốn nói, dễ dàng chấp nhận một người ngoài như em mà không cần nói gì thêm, không cần tìm hiểu thêm về gia thế của em, chỉ đơn giản nếu là sự lựa chọn của Jeon JungKook thì họ đều chấp thuận?
"Con mèo này, nó rất hiền, rất quấn người, nó chịu đau cũng rất giỏi, nó không cáu gắt, nó rất dễ bảo, đặc biệt nó rất đẹp."
"..."
Ông Jeon nói, như thể là đang ám chỉ em. Một người con gái xinh đẹp... Nhưng vế sau, nghĩa là thế nào?
"Con mèo này phải thật sự rất ngoan, mới có thể ở trong Jeon gia và làm thú cưng."
Em cười nhạt, hoá ra đằng sau cái lớp 'dễ dàng chấp nhận' chính là một sự xem thường. Ý tứ của ông Jeon đã rõ ràng như vậy rồi, em muốn không nghĩ tới cũng không được. Bị xem thường từ bé đến lớn cũng đã quen, nhưng ông Jeon và Jeon JungKook chính là hai gã đàn ông thành công chạm vào dây thần kinh xấu hổ của em bằng những câu nói vô cùng ẩn dụ nhưng lại thể hiện rất rõ hàm ý.
Ông ta nói thế chẳng khác nào nói em nên biết người biết ta, biết thân biết phận. Muốn làm dâu Jeon gia phải thật sự nhún nhường, nhẫn nhịn trăm phần, chưa kể lại còn phải ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng lời người khác nói, giống con mèo đấy. Giống thú cưng.
"Con người, luôn muốn có được thứ xinh đẹp, vì vậy thứ xinh đẹp ấy phải phục vụ cho con người."
"Con mèo này, nó rất giống với con đó, cô bé." - Ông Jeon vuốt thêm một lần nữa bộ lông mềm mịn của con mèo rồi ngước nhìn em, ánh mắt của ông ta xuyên qua lớp kính lão ấy vẫn hằn rõ sự sắc sảo, dò xét.
Gã nghe cũng hiểu ông Jeon chính là ẩn ý châm chọc, tuy không xúc phạm ra mặt, nhưng thật ra ở sâu bên trong chính là sự coi thường, sự phỉ báng rất nặng nề.
"Có những cái đẹp, chỉ có thể thấy chứ không thể chạm." - JungKook lúc này mới lên tiếng, tay đưa lên cởi một cúc áo cho dễ thở, tay còn lại nắm tay em trấn an.
"Con mèo kia, không thể giống Ami được. Vì con mèo Ellie này tất cả đều có thể chạm vào, còn em ấy, chỉ mình Jeon Jungkook mới có thể chạm."
".."
"Dù là ai, bất kể là ai đi chăng nữa, nếu chạm vào, con cũng đều không rộng lượng bỏ qua."
Em xoay sang nhìn gã, khẩu khí này không giống bố con nói chuyện với nhau, cứ như hai kẻ thù lâu năm. Em biết rõ lời nói gã vốn không kiêng dè nhưng đối với người thân của mình mà cũng vậy thì thực không bình thường.
Ông Jeon cười lớn, hai tay hất mạnh con mèo xuống khiến nó kêu một tiếng meow nghe rất đau đớn. Sau đó nó liền chạy đến cạnh em.
"Trời ơi hai bố con sao thế, lâu lâu con nó mới về, dẫn theo cả bạn gái. Ông cứ làm khó là thế nào? Còn con nữa sao cứ trừng mắt với bố của mình?"
"Thôi thôi được rồi vào trong ăn cơm tối thôi nào." - Bà Jeon khua tay cố gắng xoá đi bầu không khi căng thẳng không mấy vui này tan biến đi, bà đứng dậy đi đến chỗ em và gã đẩy lưng cả hai đi vào trong, thuận tiện nói vọng lên.
"Quản gia Hong mau dọn thức ăn ra bàn nào."
Nhờ lực đẩy của bà Jeon nên em và gã tay trong tay một đà đi ngang ông Jeon. Ông Jeon cứ liếc nhìn em mãi, em tuy không nhìn ông ấy nhưng em biết tỏng ông ta đang nhìn em, nổi hết cả gai óc lên.
"Hai đứa ngồi đi, mẹ ra chỗ quản gia Hong giúp một tay."
"Bác có cần cháu giúp không? Cháu làm việc nhà rất... Giỏi." - Ami ngập ngừng nói, e thẹn đứng dậy, hai tay nắm lấy nhau đặt phía trước ngực.
Bà Jeon nhìn em chăm chăm, mắt chớp vài đợt rồi bật cười. Xem ra lần này JungKook tìm đúng gu con dâu của bà Jeon rồi.
"Thôi thôi con cứ ngồi, sau này vào Jeon gia rồi cùng bác làm cũng không muộn, vậy nhé." - Bà cầm tay em rồi vỗ vỗ vài cái, vừa nói vừa gật gật đầu như kiểu tự nói tự trả lời, nói xong liền buông tay em và đi vào sâu trong bếp.
Em đờ người ra cho đến khi gã lên tiếng đánh thức em.
"Em thích phủ nhận không? Tôi đâu có kêu em thành thật? Láo láo là ăn cháo nhé." - Gã kéo mạnh cổ tay em cho em ngồi xuống bên cạnh, em đối mắt với gã lúc lâu mỏi mắt rồi liếc hướng khác, còn chẳng màng đến chuyện trả lời gã nữa mà.
"Thái độ quái quỷ gì đó."
"Em chính là bị ông Jeon, người bố đáng kính của chú làm cho sợ đến phát khiếp."
Khí chất của cả hai người này thật ngang nhau, cứ đối mặt là em liền cảm thấy run, toát cả mồ hôi.
"Mà chú đã lớn tuổi rồi, không mau lấy vợ đi, xem bác Jeon hiểu lầm em và chú thật thấy áy náy."
"Hiểu lầm?"
"Chứ còn gì, bác ấy trông ngóng con dâu lắm rồi."
"Thi tôi hôm nay đưa em về ra mắt gia đình rồi đấy." - Gã ung dung tựa lưng vào ghế, chân này gác chân kia rồi nhịp nhịp, mắt nhìn xung quanh căn bếp, khẽ chẹp miệng, từ lúc lập nghiệp cũng khá lâu rồi gã không ăn cơm ở căn bếp này.
"Chú bị gì à? Chúng ta còn chưa hẹn hò, chú thậm chí còn không tỏ tình với em."
"Một phát làm vợ luôn chẳng phải tốt hơn sao? Cứ lằng nhằng mấy cái đấy làm gì?"
Ami bất mãn thở dài, sao Jeon JungKook có thể tuỳ tiện rút ngắn và làm gọn quá trình một cách trắng trợn như vậy?
"Wow, chú thật sự đúng là một ông chú."
"Em chê tôi già à?"
"Không có."
"Vậy tôi có già không?" - Không bỏ cuộc, JungKook áp sát em tra hỏi.
Em cúi mặt xuống đất, đầu liên tục lắc.
"Nói đi, tôi đẹp trai và trẻ 'khoẻ'."
"Chú!!! Ở đây có người lớn mà." - Ami giật mình nhìn xung quanh, may mà ông bà Jeon không ở gần.
"Thì sao chứ? Chúng ta trước sau gì chẳng cho họ cháu để bồng."
"Em không sinh con cho chú đâu, chú đừng hòng tự quyết định." - Ami đẩy gã ra xa mình, thẳng thắn từ chối việc duy trì giống nòi cho Jeon JungKook.
"Em nghĩ em thoát được à? Đưa em về đây rồi thì còn lâu em mới thoát được. Sinh con cho tôi thôi nào Min Ami!"
JungKook cố tình nói lớn, Ami giật thót đưa tay che miệng gã lại rồi trách gã sao lại tuỳ tiện nói mấy lời xấu hổ như vậy, ông Jeon vốn không có thiện cảm với em rồi, gã còn tuỳ hứng nói mấy chuyện nhạy cảm như vậy, chẳng phải đang làm khó em sao?
"Làm ơn đi, em xin chú đó!!"
JungKook cầm tay em kéo ra khỏi miệng của mình, gã bắt đầu mân mê đôi bàn tay nhỏ xíu ấy của em, chiếm hữu nói:
"Trước sau gì chẳng là của tôi mà em cứ làm giá."
Hôm nay gã đưa em đến đây, là vì hứa với bà Jeon sẽ đưa bạn gái về ra mắt, tiện thể em vừa mắt gã, gã nghĩ cũng sẽ vừa mắt bà, mà đúng y như vậy thật. Hôm nay gã rảnh nên gã muốn làm cho toại ý bà, bà cũng lớn tuổi già yếu, gã cũng không muốn bà mãi vì một vấn đề lấy vợ cho con trai mà phiền lòng. Hơn nữa gã nghe càm ràm mãi cũng mệt. Về ăn cơm một bữa, đưa em theo cứ thế nói là bạn gái cho bà Jeon khỏi phải lo là được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip