26
"Tới rồi nè con."
Bác Tài gọi tôi khi chiếc xe taxi dừng trước quán nước nhỏ nằm khuất sau một tán cây lớn. Một vài tán lá đã vươn dài ra, che đi một nửa biển hiệu của quán. Lần trước tôi đến đây, những cành lá này cũng chỉ vừa chạm mép biển. Có lẽ cũng đã lâu rồi tôi mới trở lại nơi này.
Thanh toán tiền xong, tôi đi vào chiếc quán nhỏ mà tôi đã đến đây đôi lần với người con gái mà đã từng là của tôi. Cô ấy thích nơi này vì cái bình lặng của nó. Tôi còn nhớ lần đầu tiên cả hai chúng tôi đến đây, cô ấy đã vui như thế nào. Cô ấy cứ tíu tít nói về việc nơi này yên tĩnh và xinh xắn như thế nào. Và có lần cô ấy còn nói, nơi này nhẹ nhàng và tĩnh lặng như cách chúng tôi yêu nhau vậy.
Sau cái ngày mà cô ấy bỗng dưng im lặng và tránh mặt tôi thì tôi cũng không đến đây nữa.
Ấy vậy mà tôi và cô ấy lại hẹn gặp nhau ở một nơi bình lặng đầy kỉ niệm này vào một ngày lòng không yên.
Cô ấy_người yêu cũ của tôi_đã ngồi sẵn ở đó, ngồi nơi góc quán quen thuộc mà chúng tôi đã từng. Mái tóc nâu rũ dài xuống bở vài nhỏ nhắn, che đi một nửa góc mặt của cô ấy.
"Cậu đến lâu chưa?"_Tôi hỏi sau khi ngồi xuống phía đối diện cô ấy.
Sau hôm chúng tôi chia tay, tôi đã không còn gọi cô ấy là 'em' nữa.
"Em vừa mới đến."_Cô ấy nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục hỏi. "Chị vẫn còn nhớ nơi này chứ?"
"Nhớ."_Tôi nhớ chứ, nhớ rất nhiều nữa kìa.
Chúng tôi từng ngồi nơi này kể cho nhau nghe đôi ba câu chuyện nhỏ nhặt. Chúng tôi cũng đã từng ngồi nơi này hứa hẹn sẽ bên nhau lâu dài. Và chúng tôi đã đặt một ít kỉ niệm nơi quán quen này.
"Vậy chị còn nhớ chúng ta đã hứa gì với nhau không?"
"Mình không muốn nhắc lại."_Tôi lãng đi. Giữa chúng tôi đã không còn gì với nhau nữa, tình cảm cũng chẳng còn, có chăng nhắc lại cũng chỉ là những điều sáo rỗng. "Cậu với cậu nam khôi đó đã chia tay rồi sao?"
"Phải..."_Cô ấy nghẹn lại một chút. "Cậu ấy theo đuổi hoa khôi trường, cô gái Tây tây khoa Kỹ thuật đó."
"Vậy sao?"_Tôi lạnh nhạt đáp. Tôi chẳng biết phải nói như thế nào với cô ấy ngay lúc này. Tôi cũng đã từng như vậy, và cô gái đối diện cũng chính là người đã làm như vậy với tôi.
"Em không có yêu cậu ấy đâu."_Cô ấy đột nhiên xua tay vội vã. "Thật ra em vẫn còn tình cảm với Minju đó."_Rồi cô ấy nắm lấy hai bàn tay tôi.
"Cậu nói như vậy là sao?"
"Chúng mình có thể như trước không."_Cô ấy nắm lấy bàn tay tôi chặt hơn nữa.
Tôi bối rối với chính mình sau khi cô ấy nói như vậy. Tôi đã từng nghĩ tôi vẫn còn tình cảm với người con gái trước mặt, nhưng khi cô ấy đề nghị với tôi về việc quay lại thì tôi lại không muốn. Hình ảnh của Wonyoung cứ xuất hiện xung quanh tôi, hình ảnh của em ấy giống như vật cản vô hình trong lòng tôi vậy. Cái hôn vào tối đêm hôn đó liền trở lại, cái hôn vội vã đó như đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi.
Những ngày sau đó, tôi đã cố nhốt mình trong phòng, loay hoay với mớ hỗn độn trong lòng về cái hôn đó. Tôi đã cũng đã cố trốn tránh em ấy, nhưng việc nhớ về em ấy tôi không thể nào ngưng được. Cũng như lúc tay cô gái trước mặt siết lấy tay tôi, Wonyoung lại đâu đó thì thầm với tôi rằng em ấy thích tôi. Tôi không muốn buông bỏ Wonyoung tôi cũng không muốn đồng ý với lời đề nghị gắn bó với người con gái này nữa. Tôi gần như đã rõ ràng rằng người tôi muốn ở cạnh là em ấy.
"Mình xin lỗi nhé. Mình không còn tình cảm với cậu nữa."_Tôi rút tay ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy.
"Tại sao vậy?"_Cô ấy hỏi bằng giọng run run.
"Mình nghĩ là mình đã thích người khác."
Và cô ấy khóc, đôi vai nhỏ run run, mắt cũng đã ngấn lệ. Tuy là không còn yêu nữa, nhưng tôi vẫn không thể vui vẻ khi thấy cô ấy khóc, tôi đổi chỗ sang ngồi cạnh cô ấy, vỗ vai vài nhịp an ủi.
"Chị đừng bỏ rơi em được không?"_Cô ấy hỏi trong khi hai hàng nước mắt chảy dài.
"Chúng ta vẫn có thể làm bạn cùng nhau."
"Em không muốn..."_Cô ấy lại nức nở nhiều hơn. "Tại sao không ai muốn ở cạnh em vậy hả Minju? Tên Nam khôi đó bỏ rơi em theo người khác, chị thích người khác rồi, chị cũng không muốn ở cạnh em nữa."
Tôi không trả lời cô ấy, tôi cũng chẳng biết rằng mình nên nói gì với cô ấy cho đúng nữa. Cho nên tôi cứ ngồi đó đợi cô ấy khóc thật lâu.
Tôi gọi taxi cho cô ấy sau khi cô ấy đã bình tĩnh hơn và cũng chắc chắn rằng cô ấy sẽ không tự làm tổn thương chính mình.
Tôi đưa tay định gọi tiếp taxi cho mình thì chiếc xe buýt với biển hiệu quen thuộc cũng tình cờ đến. Thế là tôi vội vàng lên tuyến xe buýt ấy để trở về nhà, để trở về với những điều mà tôi đã gắn bó lâu đến nỗi hóa vô tâm.
Tôi đã vô tâm đến sự xuất hiện của Wonyoung, tôi vô tâm đến mức cho rằng việc em ấy luôn luôn ở bên cạnh tôi là điều hiển nhiên. Rồi đến lúc không gặp em ấy nữa thì mới nhớ nhung khôn nguôi.
Tôi cũng đã cố gắng có vài cuộc hẹn với một vài cô bạn xinh xinh chỉ để chứng minh rằng tôi không có ý gì khác với Wonyoung. Cũng như cuộc gặp hôm nay, tôi đã đồng ý gặp người yêu cũ của mình chỉ để kiếm ra được câu trả lời rằng tim tôi đang thật sự gửi cho ai.
Và lúc này tôi đã tỏ tường và dám khẳng định với chính mình rằng tôi cũng thích em ấy. Tôi cũng có tình cảm với Wonyoung.
[Còn Tiếp]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip