6B. Niềm tin vô điều kiện

[Dunk]


"Anh biết là anh không cần phải đi bệnh viện với em đúng không?"

Một tuần sau kỳ phát tình, Dunk mới liên lạc với bác sĩ Tong. Anh cứ chần chừ không đặt lịch khám vì thấy bản thân không có chỗ nào không khỏe cả, ngược lại, anh chưa bao giờ thấy ổn như lúc này. Hơn nữa, anh vẫn chưa nói với bác về kỳ phát tình vừa rồi, không muốn ầm ĩ trước khi mọi việc phức tạp hơn đâu. Hôm nay thì không trốn thêm được nữa rồi.

"Không sao. Đằng nào lát nữa mình cũng có hẹn với PondPhuwin mà." Joong trả lời, vẫn tập trung vào việc lái xe.

À, chuyện với Pond.

Joong và anh vẫn chưa biết phải xử lý chuyện đó như thế nào. Cả hai vẫn chưa liên lạc với Pond từ ngày đó và Dunk cảm thấy anh cần phải gặp trực tiếp Pond để giải thích tất cả mọi thứ cho nó nghe. Thật lòng mà nói thì anh cũng hơi sợ phải đối diện với thằng bạn thân. Chắc nó giận anh lắm, đã nói dối nó suốt bao lâu vậy mà. Nhưng anh thà đối diện với cơn giận của Pond còn hơn mất bạn, nên anh đã gọi nhờ Phuwin hẹn tất cả mọi người lúc tối nay. May là Pond vẫn đồng ý gặp.

Mà trước tiên thì cứ phải lo chuyện ở bệnh viện đã.

"Dunk."

Anh ngơ ngác quay sang khi nghe Joong gọi. "Hm?"

"Sau này nếu em thấy đau ở đâu hay không khỏe thì phải nói anh nhé. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ cho em, nên em đừng ngại mà hãy để anh đi cùng em tới bệnh viện, hoặc mua thuốc cho em, hoặc bất kỳ chuyện gì, được không?"

Dunk tò mò đấy, tại sao nhỉ?

"Vì em đã giúp anh thật nhiều, và vì..." Joong nhìn vào mắt anh. "... anh quan tâm em."

Anh nhìn khuôn mặt hắn rồi bật cười.

Anh không muốn đẩy mọi chuyện đi quá nhanh bằng cách xác nhận với Joong khi bản thân vẫn chưa rõ ràng. Mớ cảm xúc hỗn độn của anh cần thêm thời gian. Dù Joong cũng chưa nói gì với anh đâu, nhưng cái cách hắn nhìn anh, cách hắn nói chuyện với anh, nó... Anh không muốn võ đoán, nhưng anh không ngốc nhé. Thấy hết mà không nói gì thôi đấy.

Cuộc sống với Joong thật tuyệt vời.

Khoảnh khắc yêu thích trong ngày của Dunk là mỗi khi họ cùng dùng bữa, cả hai có thể nói về tất cả mọi thứ trong lúc ăn. Joong thích nói còn anh thì thích nghe. Thật dễ dàng để hòa hợp với Joong, dễ như việc hít thở vậy.

Hắn là kiểu người như vậy đó, dịu dàng, tốt bụng và vui tính.

Hắn cũng rất tôn trọng anh, sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn mà Dunk đã đặt ra. Hắn thích skinship với anh, và bất ngờ thay, anh cũng vậy. Nhưng đôi khi, skinship và những việc khác chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh mà thôi.

Hắn còn có khiếu hài hước mà anh rất thích, mỗi tội thường xuyên overthinking. Nhưng may thay, Dunk đọc vị hắn như một đứa trẻ. À thì, dựa vào cách hắn hành xử thì cũng không khác một đứa nhóc ranh lắm, anh chỉ cần liếc thôi là biết nhóc Joong đang nghĩ gì liền. Ở cạnh Joong, anh được tự do trở thành bất kỳ ai.

Bạn bè, tiền bối, anh trai, người yê...

Dunk nhận ra hắn ghét cô đơn, ghét nhất là ăn một mình. Hắn bị mất ngủ mỗi khi Dunk không ở gần bên, hay khi hắn không nghe thấy mùi của anh quanh mình. Anh tự hỏi, lỡ một ngày nếu anh không còn bên hắn...

Không, mới nghĩ đến thôi đã thấy không hay ho gì rồi.

"Joong."

"Sao em?"

"Mình mới biết nhau gần đây thôi nhỉ, nhưng mà em có cảm giác như là mình đã biết nhau từ đời nào rồi ấy." Dunk luôn nói ra những suy nghĩ trong lòng mỗi khi thấy thoải mái với Joong.

"Để xem nào..." Joong vẫn không rời mắt khỏi con đường trước mặt. "Có khi mình gặp nhau từ kiếp trước không? Anh tò mò không biết là kiếp trước anh có thích em nhiều như kiếp này không đấy."

Dunk vẫn ngồi im lặng, tay nắm chặt dây anh toàn, có lẽ là hơi chặt quá. Bí mật đã được bật mí rồi, sao tim anh đập mạnh quá đi mất.

Anh nên nói gì bây giờ?

"Anh luôn tránh nhắc đến chuyện này vì không muốn dọa em chết khiếp. Dù gì thì mình cũng mới biết nhau chưa được một tháng."

Joong tấp xe vào lề đường, hắn muốn được nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ánh sao ấy. Dunk bối rối, ngại điên lên được khi cái nhìn của người kia chiếu trực diện về phía mình.

"Nhưng anh không kiểm soát được cảm xúc của anh, Dunk à." Joong dịu dàng đưa tay chạm vào má anh, nơi tiếp xúc bỗng bỏng rát. Không còn nữa rồi, không còn đường nào để anh chạy trốn nữa rồi. Đôi mắt ấy, sự hiện diện của người ấy, khóa chặt Dunk trên ghế phụ.

"Cảm xúc của anh dành cho em quá lớn, nó cứ cuồn cuộn trong lòng anh. Anh cũng bối rối lắm, anh không biết phải làm gì với nó cả. Nhưng anh nghĩ là anh không thể kìm nén nữa em à. Anh đã nghĩ đến nhiều cách hoành tráng hơn để tỏ tình, chắc chắn không phải trên đường chở em tới bệnh viện rồi, nhưng... cuối cùng thì anh cũng chỉ muốn em biết anh cảm thấy thế nào về em."

Nếu bắt Dunk thành thật với cảm xúc của bản thân, anh sẽ trả lời rằng anh cũng cảm thấy như vậy về Joong. Tình cảm của anh dành cho Joong cũng thật mạnh mẽ, đến mức khó hiểu. Làm sao anh lại có thể dành nhiều tình cảm như vậy cho một người đàn ông quen biết chưa tới một tháng nhỉ. Nhưng anh không phải là Joong, và bây giờ chưa phải là lúc để nói ra điều đó.

Rằng anh cũng thích đối phương.

Thích nhiều lắm.

Ở cạnh hắn, anh luôn cảm thấy thoải mái và an toàn. Joong cho anh quyền tự do quyết định những gì anh muốn - thứ mà từ đó đến giờ, chưa ai buồn trao cho anh một lần.

"Anh thích em nhất, Dunk Natachai."

Là nụ cười dịu dàng mà anh luôn thích.

"Anh sẽ không ép em phải làm gì hết, chỉ là anh muốn xin một cơ hội, được không em? Một cơ hội để được ở bên em thôi."

Em có thể cho anh tất cả mọi thứ, Joong.

Nhưng giờ chưa phải lúc em nói ra điều ấy.

"Nếu không cho cơ hội thì ai thèm ở với anh chứ. Anh biết thừa cửa nhà em sửa lâu lắm rồi."

Phải đến lúc Dunk bật cười, oxy mới trở về với phổi hắn. Hắn lo lắng tới mức nín thở khi tỏ tình với anh cơ mà.

"Giờ thì lái xe đi, không là em trễ hẹn thật đó."

Mặt Joong sáng bừng, hắn bật cười giòn tan. Cuối cùng cũng chịu nhấc mắt ra khỏi anh rồi đấy.

"Tuân lệnh sếp!"


***


[Từ góc nhìn của tác giả]


Trời Paris lồng lộng gió.

Một người phụ nữ khoảng chừng hơn bốn mươi đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ khó chịu lồ lộ trên khuôn mặt bà. Những ngón tay lướt như bay trên màn hình, có vẻ là đang gọi cho chồng.

"Anh à, em phải về Thái trước đây."

Đầu óc bà rối bời trước thông tin vừa được nhận, nó làm bà bồn chồn như thể có hàng ngàn con bọ chạy dọc sống lưng.

"Kỳ phát tình đầu tiên của Dunk tới rồi, có vẻ như là nó trải qua với một tên alpha nào đó. Là người lạ, chúng tôi cũng không biết đó là ai."

Dunk là con trai của bà, không giống đứa kia, Dunk là omega, và omega thì thường gặp nhiều bất lợi hơn. Bà muốn chắc chắn rằng con trai bà vẫn ổn, và bà nhất định phải có được thông tin về thằng nhóc alpha đang thân thiết với anh. Việc con trai gần gũi với một alpha mà bà không biết rõ khiến bà cực kỳ khó chịu.

Bà cần phải biết.

Bà nhất định phải biết tất cả mọi thứ xảy ra trong cuộc sống của con trai bà. Từ khi Dunk học nói dối ở đâu đó, bà biết mình phải mạnh tay hơn với thằng con trai duy nhất này.

Tất cả mọi thứ đều có lý do của nó, kể cả sự bảo bọc đến quá đáng này của người mẹ. Có quá nhiều thứ trên đời này có thể làm hại Dunk, đặc biệt là quá khứ của anh.

Dunk không được nhớ lại bất cứ điều gì từ quá khứ.

Hãy để những thứ ấy chôn chặt dưới nấm mồ.

Cùng với cái chết của anh trai anh.

Và cả thằng nhóc alpha mà anh đã chọn thay vì mạng sống của chính anh trai mình.

Thế giới rộng lớn thế này, bà mong rằng Dunk sẽ không bao giờ gặp lại thằng nhóc đó nữa.





To be continued

Helloooooo, chap sau sẽ là special chapter, toàn là hường phấn tim bay bay nè. Mừng series mới của JoongDunk cháy vcl, tui sẽ để mọi người chọn đọc chap special trước, hay đọc chapter tiếp theo trong mạch truyện chính trước. Níu hong có ai nói gì thì tui sẽ theo thứ tự bình thường nghennnnn.

Summary Chương 7: Chương đặc biệt 1 - No More Empty Nights ท้องฟ้ากับแสงดาวและสองเรา

Đây là chap đặc biệt dành cho khán giả tò mò về những việc xảy ra trong bảy ngày đầu tiên sống chung của JoongDunk. Spoiler alert: tràn ngập thấu hiểu, yêu thương, dịu dàng (trong mức Joong kiềm chế được), động chạm (tui muốn ghi là sờ soạng nhao nhưng nó thô quá, hê hê), hôn hít cuồng nhiệt và... ghen tuông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip