39. Eo nhỏ
"Giống như giờ phút này đây, tuy rằng cậu đang ở trước mắt mình nhưng anh vẫn như cũ cảm thấy cậu cách mình thật xa."
__________
Ánh mặt trời thành phố K tươi sáng, Nhật Đăng ôm một chậu quần áo đem ra sân phơi nắng. Bà ngoại cậu lau tay lên tạp dề, vội vàng nói:
"Để bà, lão già kia cũng thật là, sao lại để cho con làm việc này chứ."
Nhật Đăng cười cười đáp:
"Ông ngoại đi câu cá cùng với ông Lý rồi ạ."
Bà ngoại lầu bầu:
"Lớn tuổi vậy rồi mà cả ngày chỉ biết long nhong ngoài đường."
Nhà ông bà ngoại cậu là một căn gác nhỏ ở vùng nông thôn, ở nơi đây ông bà luôn được người khác kính trọng. Hai ngày trước Nhật Đăng mang theo hành lý lớn nhỏ đến đây cứ cho rằng mình sẽ giống với kết cục đời trước là bị bà ngoại cầm chổi đuổi đánh.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, lúc cậu đeo ba lô hành lý màu xanh xuất hiện trước cửa căn gác cũ, bà ngoại chỉ nhìn cậu một lát rồi sau đó bụm mặt nước mắt tuôn rơi liên tục.
Ngay cả hốc mắt của ông ngoại cũng đỏ ửng lên.
Dung mạo của Nhật Đăng chỉ giống 3 phần so với mẹ mình là Trần Bảo An. Tuy chỉ được 3 phần, nhưng cũng đủ khiến cho hai ông bà cụ phải nước mắt tuôn rơi. Bà ngoại không nói gì, yên lặng đi dọn dẹp phòng ở, cho Nhật Đăng ở trong căn phòng mà trước đây khi mẹ cậu còn sống từng ở.
Gian phòng ấy rất sạch sẽ, bọn họ vẫn luôn quét dọn. Lúc dùng cơm tối, ông ngoại mới nghiêm mặt nói:
"Nếu đã về rồi thì ở đây chơi một thời gian đi, hãy xem nơi này như nhà của con."
Nhật Đăng hai tay bưng chén cơm, đôi mắt có chút chua xót.
Suy đoán của cậu chính xác vô cùng, đời trước lý do bà ngoại đuổi cậu đi chính bởi vì ông ngoại bị gãy chân, không thể nào trị khỏi được, cho dù đối với bất cứ ai bao gồm cả người nhà cũng đều là một gánh nặng rất lớn, chính vì vậy mà hai người bọn họ không muốn nhìn nhận cậu. Nhưng đời này Nhật Đăng đến đây sớm hơn thời điểm đó, thân thể ông ngoại bà ngoại đều khỏe mạnh, bọn họ đón nhận cậu, còn nói cậu hãy xem đây như nhà mình.
Rốt cuộc cũng là người nhà với nhau, hai ông bà cụ cũng rất đau lòng khi mất đi con gái của mình. Có điều chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể hoàn toàn tiếp nhận đứa bé thừa hưởng vài phần dung mạo của con gái mình.
Nhật Đăng so với Trần Bảo An lúc còn là thiếu nữ thì càng xinh đẹp hơn, vẻ ngoài của cậu không tồi chút nào, lại càng không giống với người cha cặn bã vô trách nhiệm kia.
Ông cụ dạy học ở nông thôn cả một đời, lúc nghe nói Nhật Đăng thi đứng nhất lớp, vẻ kiêu ngạo đắc ý trong mắt tràn ngập cả bầu không khí. Hôm nay nhân dịp thời tiết tốt lành đi câu cá, mục đích chính là để khoe khoang với ông bạn già Lý Hiển.
Nhật Đăng dở khóc dở cười, đem quần áo ra phơi rồi quyết định ra ngoài trông chừng ông ngoại.
Dù gì cũng sắp đến khoảng thời gian xảy ra chuyện, tuy rằng không biết ngày cụ thể vì Nhật Đăng chỉ biết là ông ngã từ trên sườn núi, trong lòng cậu luôn nhắc nhở mình phải cẩn thận, đã sớm dặn dò ông ngoại không được lên núi.
Nơi câu cá quanh đây không có sườn núi nhỏ nào, nhưng Nhật Đăng vẫn quyết định đi xem thử một chút. Sau khi phơi xong quần áo, cô nói một tiếng với bà ngoại:
"Con đi xem ông ngoại câu cá ạ."
Bà ngoại cười khanh khách:
"Ừ đi đi, nhớ về sớm ăn cơm nhé."
Nhật Đăng gật đầu một cái.
Những ngày tháng 4, cảnh vật xung quanh vùng nông thôn rất tươi tốt. Lúa mì trên cánh đồng vẫn chưa chín, vẫn còn non nớt. Hoa dại nở rực rỡ, xuyên suốt con đường là những bông hoa lê trắng rơi đầy trên mặt đất. Thành phố K nóng vô cùng, cậu mặc một bộ quần áo ngắn màu vàng nhạt, những bông hoa lê rơi rớt trên đầu vai cậu.
Trên đường đám con nít đang nô đùa đều luôn nhìn chằm chằm vào cậu.
Trên quần áo của bọn nhỏ đều dính bùn đất, trên tóc của một cô bé còn có cỏ cây vướng vào.
Bé gái nhỏ tuổi nhất là Nữu Nữu trầm trồ truy hỏi anh trai mình:
"Nhìn kìa! Anh trai kia thật là xinh đẹp, anh ấy có phải là thiên thần trong truyện cổ tích không?"
Gần đây cô bé hay được các cụ và cha mẹ kể cho nghe sự tích về thiên thần trên teoiwf, nghe nói các thiên thần đều cực kỳ cực kỳ xinh đẹp. Anh trai đỏ mặt ấp úng:
"Nữu Nữu ngốc, không có thiên thần đâu, mẹ gạt em đó."
Nữu Nữu không tin, bàn tay nhỏ xíu của cô bé hái được một nhánh hoa dại, chạy từng bước nhỏ nhắn đến bên người Nhật Đăng. Anh trai không giữ được cô bé, tức giận giậm chân một cái. Thật là mất mặt!
Cô bé chạy đến, lôi kéo vạt áo của Nhật Đăng không nói lời nào. Cặp mắt đen to long lanh nước quan sát Nhật Đăng.
Trong lòng Nhật Đăng mềm nhũn, mỉm cười sờ đầu cô bé, lấy ra từ trong túi hai viên kẹo đường đưa cho cô bé. Không biết cậu đã nói gì mà khiến cho Nữu Nữu rất vui vẻ, quay về chỗ anh trai mình.
Chậm trễ một hồi, Nhật Đăng còn chưa đến chỗ ông ngoại đang câu cá thì nghe thấy có tiếng hô có người rơi xuống nước!
"Nhanh cứu người, nhanh cứu người. Trời ơi Lão Trần!"
Lòng Nhật Đăng bất chợt trầm xuống, vội vàng chạy nhanh đến khu câu cá bên cạnh.
Hồ cá vùng nông thôn này nghe nói đã có từ thời Dân Quốc, ban đầu chỉ là một hồ nước bình thường, sau này mỗi năm nước đều rút dần, người trong thôn lại bắt đầu nuôi cá, hồ nước lại sâu thêm, mấy ngày trước còn có một đợt thủy triều.
Sắc mặt Nhật Đăng trắng bệch, tiết trời tháng 4 ấm áp như vậy, mà cậu giống như vừa rớt xuống hầm băng.
Lúc cậu chạy đến hồ cá bên đường, liếc mắt một cái liền thấy được người bên trong hồ.
Ông ngoại cậu đang giãy giụa dưới nước, đang dần dần chìm xuống dưới. Cậu chỉ biết bơi sơ sơ, những người còn lại trên bờ phần lớn là những ông cụ già 70 - 80 tuổi.
Mùa xuân nước trong hồ còn rất lạnh, bọn họ muốn cứu nhưng có lòng mà không có sức.
Nhật Đăng không dám do dự, định sẽ nhảy xuống nước ngay. Ông cụ Lý bên cạnh giữ chặt lấy cậu:
"Khoan khoan, cháu trai đừng nóng vội, đã có người nhảy xuống rồi."
Cậu bình ổn lại tâm trạng, nhìn sang, quả nhiên trên mặt nước lộ ra mái tóc đen của thiếu niên. Anh ta vớt người trong nước lên, biểu tình hết sức khó coi.
Ông ngoại bị sặc nước, liên tục ho khục khục. Ông vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo của anh ta không buông tay. Nước bọt văng lên mặt anh, lại thêm mặt nước vẩn đục xung quanh, càng khiến bộ mặt hung dữ kia thêm lạnh lẽo. Anh lau mặt:
"Mẹ nó!"
Anh không có chút lễ độ nào, thô lỗ kéo người từ trong nước ra, sau đó bản thân cũng nhảy lên.
Trước đó Chung A Thần không có chú ý, chờ khi anh leo lên bờ rồi, đập vào mắt đầu tiên chính là một đôi giày vải màu đen làm thủ công khéo léo. Bởi vì đôi chân của người này nhỏ xinh nên nhìn không hề có chút nào quê mùa.
Sau đó anh ngước mặt lên liền nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong kia.
Cặp mắt màu trà của cậu ẩn chứa nước mắt, lông mi vừa đen vừa dài run rẩy, những tán hoa lê mùa xuân rơi xuống đầy trên đầu cậu trai này.
Cậu nhỏ nhắn yếu ớt, cũng giống như những đóa hoa lê nở rộ ở vùng non xanh nước biếc này.
Cậu khụy xuống bên cạnh ông cụ mà anh vừa mới cứu, đang vỗ lưng cho ông ấy.
Sau khi ông cụ ho nước ra rồi, cậu mới giương mắt lên nhìn anh.
Toàn thân Chung A Thần đều dính nước, làm ướt một mảng lớn xung quanh.
Áo khoác mỏng dính sát vào người anh, mơ hồ có thể nhìn ra cơ bắp bên trong. Đôi chân anh thon dài rắn chắc, anh cũng đang rũ mắt nhìn cậu, mang theo vài ẩn ý mỉa mai. Nhật Đăng không biết vì sao nảy sinh ra một chút áy náy và xấu hổ. Lão Lý nói:
"Hù chết người rồi. May nhờ có thằng bé này. Ông không sao chứ Lão Trần?"
Ông cụ nằm trên đất trừng mắt nhìn, nghỉ ngơi được một lát liền có sức mắng người:
"Ai bảo ông giành cần câu với tôi làm gì, nếu tôi không cướp lại thì đâu có rơi xuống chứ."
Mắng xong ông ngoại mới phát giác được chân bị đau. Co lại đau nhức, sắc mặt ông trắng bệch:
"Tiểu Đăng vịn ông, chân ông bị trật khớp rồi."
Nhật Đăng vội vàng nói:
"Để con đưa ông đi bệnh viện xem một chút nhé?"
Ông cụ đổi sắc mặt:
"Không đi không đi! Chuyện có bao lớn đâu, về nhà bảo bà ngoại con lấy rượu thuốc xoa là được rồi."
Chung A Thần cúi đầu vắt khô nước trên quần áo, người bên cạnh nói gì anh cũng không lên tiếng đáp lại. Người khác nói cảm ơn với anh, anh trưng ra bộ mặt lạnh lùng không nghe vào.
Anh không nghĩ đến người mà mình tiện tay cứu lại là ông ngoại của Nhật Đăng
Một hồi lâu sau, anh nghe được một tiếng cảm ơn rất nhẹ nhàng.
Tựa như cơn gió trong lành của tháng 4.
Chung A Thần nhìn sang, cậu đang cố sức đỡ lấy ông cụ, dự định trước tiên về nhà xem xét vết thương ở chân.
Trong lòng Chung A Thần xuất hiện một ngọn lửa vô danh, nhìn thấy cậu lập tức bùng nổ. Người xung quanh chạy đến xem náo nhiệt, giễu cợt lão sư Trần trở về chắc chắn sẽ bị bạn già mắng. Chung A Thần cũng không có nói chuyện với cậu, nửa quỳ xuống trước mặt ông cụ.
"Lên đi."
Ông cụ đương nhiên vẫn nhớ kỹ thằng bé này đã cứu mình, sức lực rất lớn, cũng quá thô lỗ, nắm đến nỗi bộ xương già này của ông bây giờ đau vô cùng. Nhưng vì lo lắng cho cháu ngoại của mình, đành phải tựa vào trên lưng thằng nhóc này,
"Cảm ơn chàng trai, vô cùng cảm ơn."
Chung A Thần chỉ nhàn nhạt đáp: "Ừm."
Chung A Thần mím môi, mắt nhìn Nhật Đăng bên cạnh. Đến bây giờ Nhật Đăng vẫn còn đang kinh ngạc và chấn động vì sao Chung A Thần xuất hiện ở chỗ này, lại còn cứu ông ngoại của cậu nữa. Bắt gặp ánh nhìn của anh, cậu vừa đi theo vừa lúng túng nói:
"Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."
Đường về nhà khá xa, nếu để cậi đỡ ông về nhà thật không dễ dàng gì.
Trong mắt Chung A Thần lạnh như băng, không thèm liếc mắt đáp trả lại cânu. Đối với ông ngoại anh còn lên tiếng, còn đối với cậu đến cả một lời anh cũng không thèm đáp lại.
Nhật Đăng nhìn ra cảm xúc của anh không ổn, nhưng mà cậu trêu chọc anh lúc nào đâu chứ?
Mặt đất đầy hoa rơi, cậu đi theo sau lưng Chung A Thần.
Bước chân thiếu niên ổn định.
Hoa lê rơi vào đỉnh đầu anh, lại không khiến anh nhã nhặn hơn chút nào, ngược lại càng khiến lòng anh thêm buồn bực. Anh quay đầu lại, hướng về phía cậu nói:
"Lên trước dẫn đường đi!"
Nhật Đăng không so đo với giọng điệu dữ dằn của anh, đi phía trước anh dẫn đường.
Rốt cuộc anh đã có thể ngắm nhìn kỹ càng.
Những nhánh hoa lê xinh đẹp, không biết cậu tìm đâu ra cách ăn mặc như thế. Khuy cài áo màu vàng nhạt nhỏ nhắn, bên dưới là một chiếc quần dài kẻ sọc.
Xuống chút nữa, chính là đôi giày vải thêu màu đen. Không hề quê mùa chút nào mà còn rất xinh xắn. Dường như mang hương vị ôn nhu dịu dàng của tiểu thiếu niên vừa mới lớn.
Vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần anh bấm một cái liền có thể gãy ngay. Mái tóc ngắn của cậu cuốn bay theo làn gió máy, xung quanh người cậu, hoa lê nở rộ rực rỡ.
Tuổi còn non trẻ, nhưng lại mỹ lệ tận trong xương cốt.
Anh không cần nghĩ cũng biết bộ dạng hiện giờ của mình chật vật vô cùng. Áo sơ mi trắng nay đã biến thành màu đen, quần jean ướt, giày da bên trong tất cả đều là bùn đất của hồ nước kia.
Nước bùn đọng lại hồi lâu, tỏa ra một thứ mùi.
Anh thối hoắc chẳng khác gì ông cụ mình đang cõng trên lưng này.
Mặt mũi cũng mất sạch sành sanh.
Giống như giờ phút này đây, tuy rằng cậu đang ở trước mắt mình nhưng anh vẫn như cũ cảm thấy cậu cách mình thật xa.
"Này."
Nhật Đăng quay đầu: "Sao vậy?"
Anh cõng người trên lưng, nhìn cậu nói:
"Phủi giúp tôi vật trên đầu."
Nhật Đăng ngước mắt, hoa lê bay trong gió xuân quả thật cũng rơi xuống trên đầu anh. Cậu biết Chung A Thần là kẻ có tiền tính tình xấu xa, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến trước người anh, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
"Anh cúi đầu xuống."
Trên người cậu rất thơm, mềm mại yêu kiều, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Đôi mắt anh đen như mực, cúi đầu xuống.
Đỉnh đầu đột nhiên bị một cánh tay già nua thô ráp phủi qua một cái, ông cụ trên lưng vô cùng nhiệt tình hào phóng nói:
"Chàng trai à, hết rồi đấy, ông giúp con phủi đi hết rồi."
Nhật Đăng ngẩn người, sau đó thầm nghĩ xong đời rồi. Thiếu niên kia sắc mặt thối bị người ta sờ vuốt đỉnh đầu, lộ ra vẻ mặt hung ác nham hiểm muốn giết người.
Nhật Đăng cũng có chút luống cuống.
Ông ngoại sờ đầu người ta làm gì chứ! Cho tới bây giờ cậu vẫn nhớ rõ Chung A Thần rất để ý đến chuyện này!
Người này tính tình xấu xa, đem ông ngoại ném xuống rồi đánh một trận cũng có thể đấy chứ.
Cậu quýnh lên, trước khi anh phát cáu đã nhón chân lên, phủi hoa lê rơi trên mái tóc đen của anh. Đôi mắt trong suốt, giọng điệu dịu dàng của Nhật Đăng giống như khi nãy nói với bé Nữu Nữu:
"Bây giờ hết rồi đó, anh nhìn đi."
Cánh hoa trắng nõn nằm trong lòng bàn tay của cậu. Lần đầu tiên cậu nói với anh dịu dàng như vậy, tựa như người thân trong nhà.
Chung A Thần lúc đầu muốn nổi giận, cực kỳ điên tiết, người trên lưng xem mình là ai vậy, dám đụng vào anh! Nhưng cuối cùng khi anh nhìn cánh hoa lê trong lòng bàn tay cậu, nhịn xuống buồn bực nói:
"Ừm."
___________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip