Chương 7

Người ngoài phòng khách ngủ đến quên trời quên đất, người trong phòng ngủ trằn trọc không yên. Archen nghĩ từ Shakespeare tới Trương Ái Linh, rốt cuộc cũng tìm được một hình dung xác thực. Nếu không phải bạn gái, thì phải là ánh trăng sáng, hoa hồng đỏ, nốt chu sa khắc sâu trong lòng, ranh giới không thể vượt qua. Archen thở ngắn than dài đến tận nửa đêm, cuối cùng không biết đã ngủ như thế nào. Lúc mơ màng tỉnh lại là do bị tiếng nổ rung trời trong phòng bếp đánh thức.

Rầm!

Natachai chỉ rán trừng mà thôi, cũng không biết làm thế nào lại có được hiệu quả như bom nguyên tử. Archen đội ổ gà lao tới, một bên hùng hùng hổ hổ thu dọn, một bên oán trời trách đất làm bữa sáng. Natachai không hiểu sao có cảm giác vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, Archen có chút giống oán phụ.

Sau đó Archen liền trở nên vô cùng ủ rũ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Mỗi ngày đều trưng vẻ mặt như bị quỵt nợ, đối với ai cũng không quá nhiệt tình. Natachai cùng anh đi chạy bộ như thường lệ. Mỗi lần quay đầu đều thấy Archen như một cỗ máy vô cảm chạy theo phía sau.

"Cứ thế này không được, tốc độ vẫn không tiến bộ."

"Tăng không nổi, tôi mặc kệ." Archen trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.

Natachai vẫn không hiểu phong tình như mọi khi, không để ý tới anh tiếp tục chạy về phía trước. Ngày hè sau cơn mưa, không khí oi bức vẫn quẩn quanh không xua tan được, mái tóc của thanh niên đã dài, bồng bềnh theo nhịp bước chân của hắn dưới ánh tà dương. Archen nhìn đến ngây người, giận dỗi ngắt một ngọn cỏ ngậm trong miệng, sau đó bỏ đi.

Ngày duyệt binh, Natachai cùng Archen bị phân đến hai tổ khác nhau, hạng mục thi đấu cũng không cùng một chỗ. Nhưng cứ việc không cùng cục, chỉ cần một góc thao trường truyền đến tiếng cổ vũ ồn ào náo động, Archen có thể đoán được Natachai lại đạt được thành tích tốt nào đó. Vận may không tồi, chia tổ rút thăm chạy mười nghìn mét xếp cuối cùng, Archen dốc hết toàn lực, liều mạng thi đấu các hạng mục vượt vật cản, cũng không biết lấy sức đâu ra còn phá vỡ được mấy kỷ lục trước đó.

Ngay cả cục trưởng đến tuần tra cũng không nhịn được tới vỗ vai nói anh kiềm chế chút: "Phía sau còn có vài hạng mục khó nhằn, đủ qua là được, giữ thể lực đi."

Đến tổ Archen chạy mười nghìn mét, thao trường đã đông nghịt người, những tổ khác chạy xong cùng những người hoàn thành kiểm tra đều tới xem, các nữ đồng chí hậu cần càng bận rộn, xếp thành một hàng làm cổ động viên: "Joong Joong , cố lên!cố lên!"

Natachai nhanh chóng vượt qua rào thép gai, lấy được thành tích dẫn đầu kết thúc kiểm tra. Có đồng nghiệp nữ chạy tới đưa nước, Natachai nói cảm ơn xong lấy nước uống, đã rất lâu rồi hắn không được trải nghiệm cảm giác mệt mỏi rơi mồ hôi như thế này, rất sảng khoái. Giọng nữ cổ vũ phía trước quá mạnh, từng đợt từng đợt không khác gì dời non lấp biển.

"Joong Joong , không ngừng cố gắng!"

Cái quỷ gì vậy, Natachai cũng nhịn không được chạy tới xem, so với khi tập luyện, tốc độ của Archen nhanh hơn nhiều, đồng thời cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của anh trở nên trắng bệch. Giữa trưa phơi nắng càng tiêu hao thể lực, chạy được một nửa, những người chạy trên đường băng bắt đầu xuất hiện khoảng cách, Archen đương nhiên thuộc nhóm phía sau. Hô hấp của anh bắt đầu hỗn loạn, nhưng sau khi nhìn thấy Natachai liền bất chấp tiến lên.

"Làm gì vậy, tăng tốc sớm quá, lãng phí thể lực."

"Xong rồi, lần này coi chừng xỉu cho mà coi."

"Joong Joong đáng thương của chế tuột huyết áp mất rồi."

Đến cục trưởng cũng không nhịn được giơ tay thành loa hô: "Từ từ thôi, còn chưa đến lúc! Archen cậu kiên trì cho tôi, đi cũng được, bò cũng không sao, nhất định phải về đích!"

Nghe được tuột huyết áp, Natachai liền rời đi, hắn chạy tới cửa hàng tiện lợi một chuyến, lúc về liền đứng nghiêm chào cục trưởng: "Báo cáo! Xin cho tôi chạy cùng cộng sự!"

Cục trưởng phất tay coi như phê chuẩn.

Archen thật ra chỉ vì tranh chút sĩ diện, còn khoảng hai nghìn mét hai chân đã nặng như đeo chì sắp không nhấc nổi. Anh há miệng thở không ra hơi, càng không hay nữa là tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Có người chạy đến bên cạnh, Natachai đưa sang một viên kẹo chocolate đã bóc sẵn.

Lại tới nữa, đầu tiên là băng dán vết thương, giờ lại là kẹo chocolate. Chỉ biết chọc ghẹo người khác xong không thèm giải quyết hậu quả, Archen khẽ cắn môi, giả vờ không phát hiện.

"Há miệng." Tuy rằng không biết Archen làm sao nhưng Natachai có thể cảm giác được bước chân của anh hơi loạn. Lúc phát chỉ lệnh hắn trực tiếp nhét kẹo vào miệng Archen.

"! @#¥%. . ."

Giống với trước đây, một người chạy chéo phía trước nửa mét, một người chạy theo bóng người kia, nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Trong miệng Archen là ngọt nhưng trong lòng thì phát đắng, bước chân nặng nề, đầu óc hỗn loạn. Trước mắt mà nói trong lòng anh chỉ có một mục tiêu, chính là vạch đích, còn có một vòng, tám trăm mét cuối cùng.

"Uầy, hai người bọn họ thân thiết ghê."

"Đây mới là cộng sự lý tưởng, Natachai nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ là người ấm áp lắm."

"Joong Joong, kiên trì tới đích, vượt qua núi băng, chính là thắng lợi!"

Bịch, Archen ngã xuống.

Phòng y tế tường trắng giường cũng trắng nốt, Archen vừa tỉnh lập tức tìm người, xung quanh là một vòng nữ cảnh sát, kích động kêu lên: "Joong, em tỉnh rồi ."

Ai, kẹo chocolate mà không có tình yêu thì cũng vô dụng( =)))))) ), Archen ngồi dậy: "Tiếc ghê, năm nay chỉ còn mấy trăm mét."

"Không phải đâu! Joong , cưng qua rồi, mấy trăm mét cuối cùng, cộng sự núi băng cõng cưng qua rồi, cục trưởng nói đi cũng được, bò cũng không sao, đều tính hết, cho nên cõng cũng coi như qua."

"Thật ạ?" Archen nhìn xung quanh nhưng không tìm được Natachai.

"Cậu ấy đi pha nước đường cho cậu. Tốt ghê á, hỗ trợ lẫn nhau, tình cảm của hai người tốt thật đấy."

"Có sao?"

Cạch, cửa mở, Natachai cầm một ly trà đi vào, thấy nhiều người hắn tự động lùi về phía sau, Archen vội vàng đẩy các chị em ra.

Tiếp nhận ly trà, không khí im lặng có điểm xấu hổ. Natachai mở miệng trước, hắn cho rằng lúc trước Archen khó chịu là do tâm trạng lo lắng căng thẳng về chuyện duyệt binh, bây giờ kiểm tra xong rồi, đương nhiên sẽ khôi phục bình thường.

"Nghe nói cậu cõng tôi?"

"Ừ, chỉ còn một đoạn nữa, rất đáng tiếc. Cũng may cục trưởng cho thông qua, anh có thể yên tâm rồi, thành tích cuối năm sẽ không bị ảnh hưởng."

Quả nhiên, cõng mà không có tình yêu thì cũng vô dụng, Archen đã sớm vứt thành tích lên tận chín tầng mây.

Natachai còn tiếp tục tự quyết định: "Hơn nữa thành tích hai hạng mục trước đó của anh cực kỳ tốt, thế này đi, tôi mời khách, coi như chúc mừng anh được không?"

Archen phụng phịu, mời cơm mà không có tình yêu thì cũng vô dụng. Anh lăn một vòng đứng dậy xỏ giày: "Đi! Có lương rồi chứ gì, tôi phải ăn một bữa thật đắt mới được!"

Vẫn là quán vỉa hè quen thuộc, xiên nướng, bia, đồ nhắm. Ban ngày vận động chảy mồ hôi, tiêu hao thể lực, bây giờ cảm nhận được gió đêm cùng mùi thơm của đồ ăn càng khiến người ta thèm ăn. Natachai ở bên cạnh Archen có được cảm giác an toàn cùng thả lỏng, hòa mình vào đám người vui vẻ náo nhiệt, giống như cũng dung nhập trong đó, trở thành một phần của nơi này mà không phải lo lắng sẽ thu hút những ánh mắt hoài nghi.

Cuộc sống trước mắt coi như đã trở về quỹ đạo bình thường lúc ban đầu, mỗi ngày đi làm, có bạn bè đồng nghiệp, tham gia kiểm tra đánh giá, nâng cao nghiệp vụ. Archen hoạt bát sáng sủa, đôi lúc hơi khó hiểu, lại hay dỗi, nhiệt tình lải nhải, thuận lợi trở thành một phần trong cuộc sống của hắn, áp lực đẫm máu chôn sâu trong đoạn thời gian ở sông Mê Kong cũng được giảm bớt.

Sau khi nhận được tháng lương quang minh chính đại đầu tiên, việc đầu tiên Natachai nghĩ đến chính là mời Archen ăn cơm.

Lúc thanh toán, ông chủ chỉ vào hai mã QR trên bảng hiệu: "Nhóc đep trai, thanh toán qua cái nào  cũng được."

"Tiền mặt được không?" Natachai vẫn chưa quen được phương thức thanh toán này, sau khi phát lương hắn tới ngân hàng rút một phần tiền mặt.

Natachai rút tiền, ảnh chụp chói mắt trong ví lại xuất hiện. Nhận lại tiền thừa bóng mỡ từ ông chủ, Archen vẫn chưa chết tâm nói một câu chua lè: "Còn nói không có bạn gái, crush à?"

"Đây là em gái tôi."

"Gì!"

Archen hô một tiếng bên tai khiến Natachai suýt rách màng nhĩ: "Thần kinh à, anh kích động cái gì!"

Natachai cất ví tiền, cẩn thận tránh xa Archen, mặt người này vẫn vặn vẹo run rẩy như tâm thần, trông có vẻ sắp không khống chế nổi rớt nước miếng tới nơi, dùng ánh mắt cười như không cười nhìn chằm chằm lại đây, sau đó lại bày ra dáng vẻ táo bón nghẹn khuất quay đi.

Có khi nào tụt huyết áp ngất xỉu xong lưu lại di chứng hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #joongdunk