Ông trời không thương em mất rồi(2)

Anh có mặt tại nhà lúc 2h sáng , căn nhà không một bóng người , giúp việc đã về nhà sau nghỉ ngơi chỉ để lại một căn nhà rộng lớn không một tiếng động . Anh nhìn xung quanh , cậu nhóc thấp hơn anh một cái đầu hay thức đợi anh về nay đã không còn thấy nữa , nhưng anh không hề quan tâm mà đi thẳng lên phòng ngủ một giấc đến sáng .

Nếu giúp việc không gọi anh dậy thì anh có thể ngủ bao lâu nữa , đã 11h trưa rồi , anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của bác quản gia , bác kêu anh dậy ăn trưa , và sau đó sẽ đến bệnh viện , anh thắc mắc là đến bệnh viện làm gì thì chợt nhớ dòng tin nhắn mẹ gửi hôm qua .

"Bác Korn nè , thằng Dunk nó mất trí nhớ thật à ?"

"Vâng...bác sĩ đã nói não của cậu Dunk bị va đập rất mạnh , suýt thì vỡ động mạch , may mà cứu kịp"

Anh lạnh nhạt gật đầu sau đó nhờ bác Korn chuẩn bị cho anh một bộ đồ , anh thì đi vscn , mẹ nó thằng tồi này đã làm người ta bị như vậy rồi mà nó còn vừa đánh răng vừa hát nữa chứ , may mà cậu hiền chứ mà gặp mấy đứa khác có mà tát anh vêu mồm .

Anh sửa soạn xong xuôi sau 20' trong nhà tắm . Bước xuống nhà với một tâm trạng thoải mái không vướng bận bất cứ điều gì , ừ...thứ vô tâm như anh thì vướng bận mẹ gì trên cái trần đời này ngoài mấy con điếm trong bar tối qua làm anh vui vẻ .

"Mình đi luôn nha cậu chủ"

"Ừm , đi lẹ tôi còn đi chơi nữa , mai là thứ hai rồi"

"Vâng"

Anh khoác áo sau đó đeo giày và ra xe ngồi đợi quản gia khóa cửa nhà , ngồi trong xe anh có nhắn tin với Neo bảo là tối nay anh đến muộn , vì anh biết ở bệnh viện chắc chắn ba mẹ sẽ chửi anh nên anh báo trước cho nó khỏi đợi . Sau gần nữa tiếng ngồi xe thì anh đã dừng trước một bệnh viện lớn nhất thành phố , quản gia mở cửa cho anh xuống , mặt vẫn không chút biểu cảm mà đi theo quản gia đến phòng của cậu .

Vừa thấy mặt anh thì ba anh đã tặng cho anh một câu chửi thân thương trìu mến hết sức có thể "thằng trời đánh này , em mày như vậy rồi mà còn có tâm trạng để đi chơi à ?" . Ông còn đập bàn một cái làm y tá và mẹ giật bắn mình , hắn thì vẫn giữ một nét mặt đó và đi lại nhìn cậu , hắn nói với ba là "còn sống là ngon rồi , không phải 100% lỗi do con đâu" sau đó đi lại sofa ngồi như không có chuyện gì xảy ra , mẹ có khuyên anh nên đối xử nhẹ nhàng với cậu thử xem , mẹ biết anh là một con người tình cảm , nhưng mẹ đâu biết anh không thích có em , nhất là cậu .

"Cầu trời cho thằng bé không sao , hôn mê từ qua đến giờ vẫn chưa tỉnh"

"Mẹ khéo lo quá , bệnh tình của nó sao thì bác sĩ biết rõ , cần gì mẹ lo cho tốn sức vậy"

"Thằng này nói năng không biết suy nghĩ , Dunk cũng là người trong nhà , ba quyết định từ nay để nó ngủ chung phòng với con , cấm cãi"

Ông dứt khoát chỉ tay vào mặt anh , mặt nghiêm túc khiến anh cũng rén , điều bây giờ anh muốn là cậu không bao giờ tỉnh dậy nữa , để anh có thể sống hạnh phúc như trước kia , một đống suy nghĩ cứ chạy quanh đầu anh , nào là rút ống thở của cậu , nào là tiêm chất độc vào bình nước biển của cậu . May mà lương tâm anh không cho phép anh giết người , thế là từ ngày hôm đó anh bị ba mẹ lôi lên bệnh viện chăm cậu cho đến khi cậu tỉnh dậy , nhiều lúc anh chửi thầm "hôn mê gì mà hơn cả tháng chưa tỉnh , có khi nào nó chết rồi không ?" . Nói là lên chăm sóc , nhưng toàn là bạn trai của Neo chăm cho cậu không à , anh và Neo ngồi chơi , khi ba mẹ đến thì lại giả vờ chăm sóc quan tâm , đúng là hết nói nổi .

"Ê...ê Dunk cử động , tay Dunk nhúc nhích nè , Neo mau đi gọi bác sĩ đi"

Louis là người yêu của Neo , cũng là bạn cùng lớp của cậu , nói đúng hơn là cùng lớp cùng bàn luôn , em ngồi bên cạnh nhìn bác sĩ khám cho cậu  , anh và Neo cũng đứng bên cạnh nhìn , anh không nói cho ba mẹ vì anh biết bây giờ ba mẹ đang bận việc trên công ty , khám xong thì bác sĩ nói một lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh dậy , nhưng mọi người thông cảm đừng đề cập bất cứ vấn đề gì với bệnh nhân , vì vốn dĩ bây giờ cậu như một tờ giấy trắng , không nhớ không vướng bận bất cứ điều gì .

Mọi người ngồi đợi cậu được khoảng gần nữa tiếng thì cậu cũng lờ đờ mở mắt . Louis thấy cậu tỉnh dậy liền vui mừng nắm tay hỏi han các thứ .

"Cậu là ai vậy ?"

Đến bây giờ em mới sực nhớ ra là cậu đã mất trí nhớ vĩnh viễn , em vẫn bình tĩnh hỏi thăm cậu , để cậu khỏi bị hoảng . Lúc này anh có gọi cho ba mẹ lên để thăm cậu , ba mẹ nghe anh nói cậu tỉnh dậy liền vội vàng chạy đến bệnh viện mặc cho công việc đang làm dang dở , khi ba mẹ tới cậu nhìn thấy quá nhiều người làm cậu sợ mà co rút người vào trong góc .

Ba mẹ phải ngồi dỗ cậu một lúc cậu mới mở lòng ra và nhận ba mẹ là gia đình của mình , còn anh thì cậu nhìn không quen và cậu cho anh là người xấu lên cậu bơ anh luôn . Sau đó cậu được ba mẹ đưa về nhà để tiện chăm sóc , nhưng cậu vẫn còn rất nhát , cứ khư khư ở trong phòng không chịu ra ngoài , nhiều ngày anh phải qua phòng tranh để ngủ tạm vì cậu không chịu mở cửa .

Thấy cứ như vậy thì cậu không thể nào hòa nhập được nên ba mẹ quyết định cho cậu đi học lại , nhưng từ khi cậu đi học lại thì cậu tính cách của cậu thay đổi 180° , cậu đanh đá hơn , bướng bỉnh hơn , nhưng đối với anh cậu lại có một cái gì rất sợ mà không dám đụng vào , anh thì được thế bắt nạt cậu . Đỉnh điểm là vào một hôm , ba mẹ nói phải đi công tác 2 tháng và kêu anh chăm sóc cậu thật tốt , anh cũng lạnh nhạt gật đầu sau đó nhìn cậu nhóc đang ngồi uống sữa kia mà chán nản bỏ lên phòng .

"Anh Joong...mở cửa cho em vào lấy đồ , anh Joong!!!"

Khi ba mẹ đi cậu liên tục bị anh nhốt ở ngoài và phải ngủ ở phòng khách , hôm nay cậu cần phải vào phòng lấy đồ để chuẩn bị cho bài kiểm tra ngày mai , nhưng anh cứ không mở là không mở , tay cậu cũng sưng đỏ lên vì đập cửa quá nhiều , đến lúc cậu bất lực đi xuống phòng khách thì anh mới ném cặp sách của cậu xuống nhà , một cái dao rọc giấy cứa rách tay cậu , cậu đau đớn ôm tay mà không dám khóc , chết thật chứ...cậu rất sợ máu , nhà thì hết băng cứu thương nên cậu phải vào nhà tắm rửa cho khi nào hết máu thì thôi .

Nhưng càng rửa thì máu lại chảy càng nhiều , bỗng nhiên lúc này sau đầu cậu ập đến một cơn đau như có ai đó lấy búa đập vào đầu cậu vậy , cậu ôm đầu đau đớn mà khụy xuống sàn , cậu ngất đi vì quá đau , lúc sau anh xuống nhà uống nước thì thấy sách vở cậu vẫn nằm rải rác trên sàn , còn kèm cả vết máu nữa , anh không thấy cậu đâu nên cũng không quan tâm , cứ ngồi ở phòng khách và xem ti vi . Nhưng đã 11h30' tối rồi , sao cậu vẫn chưa xuất hiện vậy , anh hoang mang tưởng cậu chỉ đi mua chút đồ rồi về thôi , nhưng giờ này cậu vẫn chưa về thì anh bắt đầu nghi ngờ và đi tìm cậu . Cậu mà mất tích thì ba mẹ luộc thịt anh mất .

Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm thì anh nghĩ cậu đang tắm nên không gọi , nhưng tiếng nước này chảy rất đều , giống như bên trong không có ai tắm hết , anh thấy cứ bật nước như vậy thì tốn tiền nước nên anh mở cửa bước vào...định tắt nước thì anh giẫm phải một thứ gì , nhìn xuống anh hoảng hồn khi thấy cậu đang nằm trong vũng nước màu đỏ , anh bế cậu ra ngoài , sau đó chạy lên phòng lấy băng cá nhân xuống sơ cứu vết thương cho cậu .

"Hết chỗ ngủ hay sao mà lại vào nhà tắm ngủ vậy , cậu hành tôi hơi nhiều rồi đấy , tỉnh dậy đi , mau lên"

Anh vỗ vỗ mặt cậu , thấy cậu không động tĩnh thì định bỏ đi , nhưng đột nhiên lúc này cậu giật mình bật dậy , anh quay qua nhìn , cả hai nhìn nhau , nhìn vẻ mặt cậu có vẻ đang sợ điều gì đó , nhưng một lúc lại bình tĩnh trở lại và cảm ơn anh đã cứu mình , cậu hứa sẽ nói tốt anh với ba mẹ .

"Tao thấy dạo này mày thay đổi nhiều lắm đó Dunk , mày mất trí nhớ thật hay chỉ là đang diễn để kiếm chuyện với tao vậy ?"

Anh nhíu mày bóp cằm cậu hỏi , cậu sợ hãi nắm tay anh nhăn nhó vì anh làm đau cậu , cậu cũng chỉ trả lời là ba mẹ nói anh là anh trai của cậu thôi chứ cậu thật sự không nhớ gì về anh cả , sau đó đẩy anh ra . Anh bị cậu đẩy không kìm chế được mà tát cậu một cái , cái tát này rất mạnh , khóe môi cậu bật máu vì bị một lực mạnh tác động lên , cậu không khóc , mặt cậu đỏ ửng , đôi mắt rưng rưng nhìn anh sau đó nhỏ nhẹ nói xin lỗi .

"Em xin lỗi..."

Giọng nói nhỏ nhẹ đang nghẹn ứ trong họng cậu , cậu cố kìm chế cảm xúc và đi lên phòng , thấy có một phòng còn trống nên cậu quyết định sẽ ngủ ở phòng này , vì phòng này vốn là của cậu mà . Cậu nhìn căn phòng có chút quen thuộc , nhưng cũng không để ý nhiều cho đến khi sự chú ý của cậu va phải hộp quà màu cam trên bàn , còn có một lời chúc "Dunk Natachai sinh nhật 16 vui vẻ , ký tên Joong Archen" . Thì ra đây là quà anh tặng cho cậu , cậu tò mò mở ra xem , hóa ra là một sợi dậy chuyền bạc , rất đẹp , cậu lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ mình và ngắm nghía nó một cách vui vẻ , cậu quên hết những gì anh vừa làm với cậu , cậu nghĩ là...chắc do anh không vui nên mới đánh cậu , anh còn tặng quà đẹp cho cậu cơ mà .

Nhưng cậu đâu biết đây mới là khởi đầu cho cơn ác mộng của cậu về sau .

Ngây thơ ghê luôn á , bị bắt nạt vậy mà không chịu méc mẹ , thôi thì series này cho cỡ 8 chap . Pp mấy ní nghen ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #joongdunk