2.

Dunk đang trên đường lái xe về sau khi đi ăn khuya, điện thoại đang kết nối với bảng điện tử trên xe để mở bài hát cậu ưa thích, thì nhận được một cuộc gọi, là số của Phuwin, cậu do dự một lúc rồi liền nhấn nghe, vừa lên tiếng chào theo thói quen thì đầu dây bên kia phát ra gọi nói của Phuwin, có vẻ hơi gấp gáp.

"Xin chào Dunk Natachai nghe đây."

"Là Phuwin đây, Dunk có đang rảnh không? Có thể giúp anh một chút không?"

"Được, em cũng đang rảnh rỗi ạ"

"Đến quán bar gần công ty em và đón ngài chủ tịch của em về đi nè."

"Joong say ạ? Sao lại nhờ em?"

"Joong và Pond say rồi, anh chỉ có thể đưa Pond về thôi."

"Được rồi, đợi một lát nhé."

Kết thúc cuộc gọi, Dunk nhăn mặt, hắn vẫn là không để tâm lời cậu nói, vẫn là tự làm theo ý mình, vẫn là uống đến say mèm quên cả đường về. Nhưng chợt nhận ra gì đó, cậu cười khẩy một cái tự chế giễu chính mình. Cậu và hắn là gì của nhau mà hắn phải để tâm lời cậu nói... phải không?

Chạy về phía quán bar mà Phuwin nói thì đã thấy Phuwin đỡ hai người con trai lực lưỡng đứng phía trước cửa quán. Nhìn Joong cả người chếnh choáng, quần áo xộc xệch, người toàn mùi rượu nồng nặc, mặt mày hắn đỏ như tôm luộc, hơi thở có vẻ hơi nặng nề, cậu liền bắt đầu lo lắng.

"Anh đưa Joong cho em rồi đem Pond về đi, nhìn anh ấy còn đang ói không ngừng kìa."

"Được, em về thì giúp Joong một chút nhé, cả ngày rồi nó chưa ăn gì mà chỉ uống rượu nên không có ói ra xe đâu, em yên tâm nhé."

Dunk trong lòng dâng lên một khối chua xót, cả ngày không có gì trong bụng còn uống say đến mức này. Nên lo hắn ói vào xe cậu hay lo hắn không có gì để ói đây? Vác hắn lên xe rồi chạy về nhà hắn. Dunk đưa tay bấm ngày sinh nhật của em gái hắn nhưng không được, mật khẩu sai rồi? Sao tên này lại đổi mật khẩu? Thật sự sợ cậu đến bám lấy hắn sao? Khoé mắt cậu thoáng đượm buồn, cũng đâu nhất thiết phải tuyệt tình như vậy đâu Joong?.

"Dunk"

"Dunk nghe đây."

"Của Dunk"

"Hửm? Của em cái gì?"

Joong cố mở to mắt nhìn cậu con trai trước mặt. Hắn biết mùi hương này, giọng nói này là của cậu nhưng lại không biết đây là mơ hay thật. Đưa tay về phía khoá cửa, hắn nhập ngày sinh của Dunk, tiếng ting ting vang lên làm Dunk không khỏi bất ngờ, hắn vậy mà cài mật khẩu là ngày sinh của cậu. Cậu đang nhìn hắn không khỏi ngạc nhiên thì bắt gặp một ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu thương nhìn mình.

"Mật khẩu nhà anh là sinh nhật người anh thương."

"Say rồi, vào nhà thôi Joong."

Tim Dunk hẫng đi một nhịp, cậu chính là không thoát được khỏi tên này. Hắn là người cậu thương, hắn làm cậu buồn có, đau có, vui vẻ có, hạnh phúc có. Cậu muốn hắn thoải mái nhất, sống hạnh phúc và an bình nhất. Thế nên khi hắn muốn đẩy cậu ra khỏi thế giới của hắn, cậu liền rời đi, liền làm theo lời hắn nói. Buổi tối hôm đó cả bầu trời như sụp đổ, cậu như là ánh sáng của mặt trời đi tìm kiếm hoa cúc nhỏ để mong muốn chiếu sáng bông hoa ấy bằng tình yêu của cậu, nhưng bông hoa ấy lại mọc dưới một cây đại thụ, xung quanh có biết bao nhiêu người, biết bao nhiêu cành lá muốn che chở cho nó. Ánh sáng chật vật mãi vẫn không chạm được vào hoa, muốn tiếp tục cố gắng nhưng trời đã tối mất rồi, cậu cũng hết cơ hội rồi, phải không?

Dunk dìu Joong vào giường, cả cơ thể hắn dường như không ổn. Có lẽ vì không ăn gì mà uống rượu nên hiện tại có hơi sốt. Cậu rời đi lấy chút nước uống và khăn ấm đem đến bên giường. Lau sơ người Joong rồi thay cho hắn bộ đồ thoải mái, cậu sợ tối hắn có thể sốt cao nên định đem gối và mền trải ra đất mà nằm thì hắn lên tiếng, tay vỗ vào phần giường bên cạnh

"Dunk nằm với anh."

"Muốn em bị sốt theo anh hả?"

Joong im lặng một lúc rồi thốt ra hai từ "không muốn" sau đó quay mặt về phía đối diện cậu đang đứng, chỉ để lại một tấm lưng to lớn, kéo lấy mền trùm kín người, cả thân co lại. Hắn muốn ôm cậu ngủ như lúc trước, hắn sợ sau hôm nay sẽ không còn cơ hội gặp lại cậu. Nhưng không muốn cậu bị lây bệnh, huống hồ câu nói của cậu mang đầy ý định từ chối. Joong nhắm chặt mắt, cố gắng nghĩ đây chỉ là mơ, giấc mơ này hắn vừa muốn tỉnh dậy vừa muốn nó kéo dài mãi mãi.

Được một lúc không thấy hắn nhúc nhích gì, Dunk lại kiềm lòng không đặn mà leo lên giường. Cậu nằm xuống ôm lấy thân thể đang run rẩy bên trong chăn bông. Joong thấy cậu vòng tay ôm lấy mình thì từ từ ló đầu ra khỏi chăn, xoay người lại nhìn thẳng vào ánh mắt cậu. Dunk bị Joong nhìn như muốn xuyên qua da thịt, cậu chỉ muốn ôm hắn một chút, không khí im lặng làm Dunk dần dần nhắm mắt.

Vừa chợp mắt, cậu đã cảm nhận bờ môi mình bị hắn chạm vào. Bất ngờ mở to mắt, hình ảnh phóng đại gương mặt của Joong đưa xát vào mắt cậu. Bờ môi mọng bị hắn mút lấy từ từ hé ra, Joong Archen luồng lưỡi vào bên trong khoang miệng, nếm lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho bên trong. Dunk trong một khoảng khắc đã bị cuốn vào nụ hôn sâu. Cả hai dây dưa không dứt, nhẹ nhàng thưởng thức hương vị rối bời của tình yêu.

Nụ hôn dừng lại, Joong chăm chú nhìn nét mặt đỏ ửng của người trong lòng. Dunk xinh đẹp yêu kiều hít lấy từng ngụm sinh khí, đưa mắt nhìn hắn. Joong đặt nhẹ lên vầng trán cậu một nụ hôn triều mến. Hắn dùng cơ thể nóng bừng ôm lấy cậu, đôi tay to lớn siết chặt lấy người Dunk, như sợ cậu sẽ đi mất, sẽ bỏ hắn lại một mình.

"Có đói không? Hôm này không ăn gì đúng không?"

Joong chỉ im lặng, cậu luôn nhắc nhở hắn ăn uống đàng hoàng, không được uống rượu quá nhiều, không được để bản thân bị bệnh... Vậy mà trong một ngày hắn làm trái ý cậu những ba lần, điều cấm kỵ nào cũng phạm phải. Cánh tay ôm lấy người cậu lại chặt hơn, khảm cậu vào trong lòng hắn. Miệng Joong mở ra nói lí nhí "xin lỗi anh lại không nghe lời rồi", thanh âm mang theo làn hơi nóng hổi của người bị bệnh.

"Em nấu gì đó cho anh nhé? "

"Được, anh giúp em."

"Không cần đâu, Joong mệt thì nghỉ ngơi một chút đi."

" Xin em đó, Dunk."

Dunk chuyển người ra khỏi vòng tay của hắn, ngồi dậy định đi làm chút cháo cho "bệnh nhân" bên cạnh. Vừa định rời đi lại bị bàn tay to lớn nắm lấy. Joong có hơi hoảng hốt, hắn không muốn cậu rời đi nên cũng gấp gáp ngồi dậy theo cậu.

Dunk nghi hoặc nhìn Joong, hắn nói muốn giúp cậu, trong tình trạng đó sao? Dunk Natachai đương nhiên không muốn người trước mắt phải mệt nhọc. Nhưng lần đầu tiên hắn buông lời cầu xin, ánh mắt nhìn cậu chứa đầy vẻ sợ hãi và lo lắng, cậu vô thức gật đầu đồng ý, kéo hắn ngồi dậy cùng đi vào bếp.

Dunk rang qua ít gạo để nấu cháo, phía sau cậu bị một vật bám người đang nóng bừng bừng ôm lấy. Cậu thì cũng không biết đang vui hay buồn mà chuyên tâm nấu cháo cho hắn. Đến khi cho thịt bò đã băm nhỏ vào nồi, Dunk liền mang theo Joong đang ôm lấy eo của mình đi đến bàn ăn ngồi xuống. Đúng vậy, là cậu ngồi trong lòng hắn, tên kì lạ này một hai đòi ngồi cùng cậu.

Dunk ngồi trên đùi Joong, để hắn gác cằm lên vai mình, chốc chốc cậu lại đưa tay lên trán hắn xem tình hình. Cứ như vậy qua được vài phút, hắn liền mở miệng nói chuyện. Joong Archen muốn dùng cơ hội có thể được xem là cuối cùng này nói rõ với cậu.

"Dunk"

"Hửm?"

"Chuyện đêm đó... Anh thật sự không cố ý."

"Không sao đâu, anh nói cũng đúng mà."

"Không, anh nói sai rồi, em đừng rời đi có được không?"

Dunk chìm vào suy nghĩ của mình, cậu vẫn còn yêu hắn, tình cảm đơn phương 3 năm nói bỏ liền bỏ sao? Hơn nữa là ăn chung, ngủ chung, làm việc chung. Cậu lần này cho phép bản thân ngu ngốc, đâm đầu vào tiếp tục yêu hắn thêm một lần nữa. Làm bạn cũng tốt, cậu ít nhất cũng có quyền nhắc nhở hắn ăn uống đúng bữa. Dunk nhè nhẹ gật đầu.

"Ừm, chúng ta tiếp tục làm bạn nhé."

"Không được."

Dunk nghe hắn nói liền quay đầu nhìn lại người phía sau, hắn lại làm sao? Không phải ý tứ của hắn là muốn cậu và hắn quay lại như trước sao? Joong Archen đừng làm Dunk Natachai phải đau lòng nữa.

"Dunk có yêu anh không? "

Joong vùi đầu vào vai cậu, hai tay ôm chặt lấy Dunk như thật sự sợ cậu sẽ chạy mất nếu hắn nói lời yêu cậu. Joong chờ đợi câu trả lời nhưng đáp lại là sự im lặng.

"Anh nhận ra anh yêu Dunk rồi, phải làm sao đây? "

___________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip