Chương mười ba
"Còn tưởng hai đứa bây không tới."
Pa đứng ở quầy pha chế, mặc sơ mi đen, tóc vuốt keo trông vô cùng chau chuốt, Phuwin vừa thấy đã ngứa miệng khai chiến
"Làm bartender ăn diện như chú rể vậy."
"Chứ không lẽ chú hề."
Joong không nói lời nào, chỉ giơ tay ra hiệu chào rồi ngồi vào quầy bar cùng Pond và Phuwin. Tối qua lúc hẹn thì không có cảm giác gì, bây giờ ngồi ở đây, mặt đối mặt với Pa lại khiến không khí trong anh vô cùng ngột ngạt. Pa đặt bốn ly rượu với bốn màu khác nhau lên bàn, lấy một ly cho mình, uống một ngụm, nói thẳng
"Chuyện năm đó tao xin lỗi mày, Joong. Khi đó là tao nặng lời."
"Ừ."
Phuwin và Pond ngồi bên cạnh tự biết im lặng nhìn hai người kia giải quyết ân oán, ngay khi nghe một tiếng "Ừ" từ Joong, không khí như nhẹ nhàng hơn. Pa giơ ly rượu lên trước mặt, cụng ly với Pond và Phuwin rồi đến lượt Joong, nhưng anh vẫn không hề động đến ly rượu
"Không tiếp tục làm bạn được sao?"
"Lời xin lỗi thì tao chấp nhận, nhưng tao sẽ không tha thứ."
Hai bàn tay nắm chặt kiềm nén lấy xúc cảm trong lòng mỗi khi nhớ đến chuyện năm đó. Nhìn thấy Pa chỉ khiến anh thêm đau lòng, lời nói năm đó cay nghiệt thế nào, ánh mắt ghét bỏ ra sao, ám ảnh anh đến trong mơ cũng không buông tha.
"Nếu lúc đó mày đừng bật đèn xanh với tao, đừng có cử chỉ mập mờ như thế, thì tao đã không bày tỏ. Tình cảm của tao là thứ để mày đùa cợt sao? Rốt cuộc mày đã từng thích tao chưa Pa?"
Bắt gặp ánh mắt Phuwin kinh hãi, Joong nói thêm
"Lúc đó tao như thằng ngốc, bóng ma tâm lý ám ảnh rất lâu. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi. Nên tao chỉ muốn có được câu trả lời, tuyệt đối không có cảm xúc nào khác."
Pa dửng dưng không bị chút cảm xúc nào của Joong tác động, chậm rãi uống hết ly rượu trong tay, thờ ơ đáp
"Tao vốn dĩ là như thế này, chưa từng thích mày, chưa từng bật đèn xanh với mày, càng không có cử chỉ mập mờ với mày."
Lời nói là thờ ơ, nhưng đến nửa chữ cũng không giả dối. Joong không hiểu, những chuyện năm đó anh vẫn nhớ như in, thậm chí đã từng xem như báu vật để cất giữ, nhưng bây giờ chỉ một câu của Pa liền khiến mọi thứ trở thành đồ bỏ đi.
"Chưa từng?" Joong khẩy cười, ngón tay càng nắm chặt hơn khiến lòng bàn tay in rõ những vết hằn, "Vậy bản chép phạt của tao, bài tập về nhà của tao, tại sao mày lại làm giúp? Sở thích của tao mày ghi nhớ làm gì? Trong rạp phim, mày không thích tại sao vẫn nắm tay tao!? Nếu như mày không thích tao, nếu như mày ghét gay, tại sao còn làm những chuyện như thế?!"
Pa không có biểu cảm gì, im lặng lắng nghe, vốn dĩ những thứ này không hề có trong ký ức thì làm sao có thể nhớ được.
"Tao chép phạt còn chưa xong, sao phải chép phạt cho mày? Bài tập của tao còn quên làm, tại sao phải làm cho mày?"
Pond ngồi bên cạnh mạnh dạn gật đầu lia lịa, khi đó Pond học cùng lớp với Pa, hiểu rất rõ số lần chép phạt của Pa còn nhiều hơn bài học cả năm của người ta, làm gì có thời gian chép phạt thay cho Joong.
"Sở thích của Joong." Phuwin trầm mặc lên tiếng như đưa ra gợi ý. Ánh nhìn mọi người lại đổ về phía Pa, Pa nhún vai nói bản thân không biết sở thích của Joong là gì, khi đó chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi, bản thân thích gì còn không biết, làm sao có thể biết người khác thích gì mà ghi nhớ.
"Bởi vì tao không làm những chuyện đó."
Ly rượu trong tay Pa gõ nhẹ vào ly rượu của Joong ở trên bàn. Đối với những chuyện được nghe hôm nay thật thú vị, chỉ nghĩ đến gương mặt Dunk và hàng loạt biểu cảm si mê đối với người đàn ông đang ngồi ở đây lại khiến cậu cảm thán. Pa phì cười, nói
"Bắp vị caramel, Iced Americano 25% đường, và"
Phuwin như đã ngộ ra điều gì đó, quay sang nhìn Joong, vẻ mặt trầm tư của anh buông ra ba chữ, "Tửu lượng kém."
Pa rót tiếp một ly rượu, nhăm nhi, nói
"Tao không chỉ xin lỗi về những lời năm đó đã làm tổn thương mày, vì bây giờ tao cũng nhận ra tình yêu nào cũng đáng quý. Tao còn muốn xin lỗi một chuyện nữa."
Pa xoa thái dương, cười khổ khi nói ra câu xin lỗi mà chính bản thân cũng không hiểu lý do tại sao từ khi nào nó lại trở thành lỗi lầm.
"Xin lỗi vì tao có em trai sinh đôi.
Nói đúng hơn thì là em trai nhỏ hơn 4 tuổi giống hệt tao. Nhà tao có 3 anh em, tao là anh cả, em út là em gái. Còn về đứa em trai thì chắc là tao không cần nói gì thêm, vì mày hiểu nó nhất rồi Joong."
Quá nhiều thông tin khiến Joong nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, anh như rơi vào trầm tư. Anh đã nghĩ về Dunk, và chỉ nghĩ về Dunk, kể từ khi bắt đầu đã như thế. Vốn dĩ không hề có Pa nào ở trong tim anh, ngay từ đầu anh đã đổ gục trước Dunk chứ không phải Pa. Nhưng Dunk đến một lời giải thích cũng không có, cậu thậm chí còn nói gia đình không hề có anh trai nào.
"Dunk vẫn chưa biết tao sẽ nói chuyện này với mày."
"Tại sao? Nhưng mà Dunk, tại sao...tại sao không nói với tao?"
"Ai cũng có lý do của riêng mình. Nhưng tao không muốn liên quan đến tình cảm của hai đứa mày nữa, Dunk là em trai của tao, còn tao với mày thì từng là bạn thân."
Phuwin và Pond đã hiểu, đứng ở ngoài cuộc vẫn dễ chấp nhận hơn người trong cuộc. Nâng ly cùng Pa, Pond chợt nhớ ra một chuyện, hỏi nhỏ
"Người chỉ Joong chơi game cũng là Dunk đúng không?"
"Ừ."
"Hèn chi tao nhớ rõ ràng mày chê nó chơi dở, không muốn dạy nó, lúc sau lại bảo muốn chỉ nó chơi game."
Phuwin cũng nhớ ra chuyện có lần chơi bóng rổ bị rách quần sợ bị mẹ mắng nên không dám về nhà, khi đó cứ nghĩ người giúp cậu may quần là Pa, nhưng bây giờ chuyện đã sáng tỏ, thì Dunk vẫn hợp lý hơn. Uống rượu, hút thuốc, đánh nhau thì Pa có thể, còn may vá, chuyện quan tâm đến người khác thì Dunk vẫn hợp hơn.
Joong cũng chầm chậm nhớ đến một lần chai sữa chua trong balo bị đổ làm ướt hết quyển bài tập toán, cuối tuần phải nộp cho thầy để kiểm tra, anh không thể tìm ra quyển thứ hai để nộp kịp, nhưng đến ngày nộp thì trong hộc bàn xuất hiện một quyển bài tập toán với nửa phần đầu bị thấm sữa chua, còn nửa phần sau được chép bằng nét chữ rất ngay ngắn. Bây giờ nghĩ lại, với học lực năm đó của Pa thì không thể nào.
Từng chi tiết một cứ dần sáng tỏ, chỉ có thể trách bản thân đã quá ngu muội không nhận ra sớm hơn, khư khư ôm lấy vết thương lòng, nghĩ đến những tổn thương lòng ngày hôm đó đã nhận mà không nhận ra Dunk sớm hơn. Những gì cậu làm, vẫn chưa từng thay đổi, giống như tình cảm của cậu vẫn một lòng một dạ dành cho anh.
"Lúc trước tao còn ganh với Dunk vì Dunk được bố ủng hộ học mỹ thuật học kiến trúc, còn tao thì không. Nhưng mà nghĩ lại thì Dunk học giỏi nên dù có học thêm mỹ thuật hay âm nhạc hay vũ đạo thì bố mẹ tao cũng đồng ý thôi.
Nhưng sau khi học kiến trúc được 2 năm thì Dunk đổi ngành, chuyển sang học marketing. Hôm biết kết quả, Dunk gọi cho tao, vừa khóc lóc vừa nói đỗ đại học rồi, còn là thủ khoa. Thấy em tao giỏi không?
Nhưng khi tao hỏi tại sao đổi ngành, nó chỉ nói là phải lo cho công ty gia đình, tao còn tưởng là vì tao mà nó mới phải gánh lấy trách nhiệm đó. Sau này, có lần nó say thì hỏi lại mới biết chuyện đổi ngành hoàn toàn là ý của nó, có biết tại sao nó làm vậy không?"
Pond và Phuwin đồng loạt chỉ vào Joong, Pa gật đầu, lại rót đầy ly rượu, nói
"Học kiến trúc thì làm sao có cơ hội gặp Joong nhiều bằng học ngành kinh tế."
Phuwin tính toán sơ sơ một chút về mốc thời gian thì gật gù nói
"Khi đó chắc cũng là lúc Joong mới vào công ty làm việc."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip