When the sky becomes bright
Idea: AU hiện đại, chủ trọ x sinh viên.
⚠️Warning⚠️ trầm cảm, quẫn bách, ý định tự tử.
Nhưng kết HE đừng lo mn, plot SE BE mình còn đang ngâm.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tầm bốn năm giờ sáng, Aesop Carl chán nản lê bước chân về nhà. Cuộc sống là những vòng lặp chán ngắt, giảng viên và bạn cùng khoa đều là những con người vô vị.
Aesop đã và đang chống chọi với trầm cảm, chẳng biết là được mấy năm rồi. Có lúc đến mức cậu phải nghỉ học vì chứng chống đối xã hội của cậu lại tái phát, chẳng muốn gặp mặt người nào cả.
Cậu hiện đang sống một mình trong căn trọ giản dị, có việc làm thêm để có thu nhập đóng trọ và chi trả phí sinh hoạt. "Gia đình" đã sớm là một từ xa lạ với Aesop, khi mà cậu mất người mẹ cậu yêu thương từ nhỏ, cha thì chẳng biết là ai. Cũng vì thế mà cậu hay bị bắt nạt thuở học sinh. Bằng một cách nào đó thì cậu đã vượt qua được hết, nhưng tổn thương thì vẫn là tổn thương, nó vẫn để lại sẹo, và di chứng nếu quá nặng nề. Hậu quả chính là căn bệnh tâm lý tai ác mà cậu đang chịu đựng đây.
Vì lịch học dày đặc nên Aesop phải làm thêm ca khuya. Ngay cả ông chủ chỗ làm của cậu cũng có một tính cách ẩm ương, nhưng vì mức lương ổn, và ông ta chưa từng làm gì quá đáng với cậu, còn có vẻ xem trọng cậu nên cậu vẫn mãi làm ở đây.
Rút chìa khoá ra khỏi ổ vừa được mở, Aesop nhìn bao quát phòng trọ của mình. Một gian bếp nhỏ, cái tủ lạnh mini, tủ đồ dùng treo trên tường, trên gác là giá sách be bé, tấm nệm và cái bàn thấp không ngồi kèm ghế được xếp gọn lại một góc, ở dưới nhà còn có phòng tắm nhỏ hẹp. Có thể nói là đầy đủ tiện nghi để sống qua ngày, mặc dù đối với vài người thì còn thiếu rất nhiều thứ.
Hôm qua và hôm nay của Aesop thật quá mệt mỏi. Cậu ghét làm việc nhóm, chẳng có ai chịu nghe ý kiến ai cả, thêm nữa là cậu không thân với bạn cùng khoa nào nên mọi nhóm cậu tham gia đều là mối quan hệ công việc.
Cậu không thích con người. Hằng ngày đều phải suy nghĩ họ nghĩ gì, cảm thấy ra sao, lúc nào cũng phải nhìn mặt họ mà sống, đặc biệt là người có "vai vế" lớn hơn.
Người "lớn" hơn duy nhất mà Aesop luôn muốn phải hài lòng và hạnh phúc là mẹ cậu, nhưng người đã qua đời từ lâu. Thế nên suy cho cùng cậu chẳng còn người thân quen nào nữa cả.
Bây giờ cậu chỉ ước gì mình có được một người, nhận ra cảm xúc không ổn của cậu, hỏi thăm, đưa lời khuyên, hay có người ở lại xoa dịu, dùng những hành động dịu dàng ôn nhu nhất có thể để bảo bọc, khiến cậu trấn an. Bởi từ nhỏ đến lớn cậu chưa hề được nghe câu "Làm sao vậy?", "Có ổn không?",...
Aesop còn nhớ có lần vì suy nghĩ quá nhiều, cậu đã không kiềm được khóc khi đang trên xe. Nhưng đường đến trường quá ngắn, cậu sợ khóc nhiều sẽ khiến mắt đỏ, bị sưng. Nên cậu đã cố an ủi bản thân, ngăn bản thân tiếp tục suy nghĩ nhiều về vấn đề đó, về những tổn thương đó. Cậu ghét cảm giác phải kiềm nước mắt, nhưng cậu càng ghét việc để người khác biết mình khóc.
Đó cũng là cách cậu lớn lên với một trái tim khép kín, chẳng để ai nhìn thấu hay chạm vào những nỗi đau. Chẳng ai an ủi cậu cả. Thật sự là từ bé đến lớn, không ai hoàn toàn xoa dịu được những khi cảm xúc cậu không ổn, nếu có gì, đều toàn là tự cậu vật lộn với mình. Cậu không tự vực dậy mình được, thì khi khóc đến mệt rồi cũng sẽ thiếp đi. Chẳng ai can thiệp vào những trận khóc của cậu cả, không ai làm được cả.
Hiện tại thì nước mắt Aesop cũng đã cạn khô rồi, suy nghĩ nhiều tới đâu cũng không làm cậu khóc được nữa, ít nhất là ngay lúc này.
Cậu đặt chiếc cặp táp xuống cạnh tủ đồ, nhìn nó trầm ngâm suy nghĩ.
Cậu thậm chí còn chẳng biết mình có thích thứ mình đang học hay không nữa. Cậu rất khó tiếp thu những gì giảng viên nói, mà loại người chỉ có ép buộc mới mở miệng như cậu thì còn lâu chịu hỏi. Lại khổ nỗi, cậu chẳng thân quen một bạn cùng khoa nào cả, nếu cái gì cũng hỏi thì trông sẽ như tên ngốc, mặc dù cậu thấy mình ngốc khi không hiểu một tí gì thật.
Nói tóm lại là, cậu cảm thấy một năm qua của cậu thật uổng phí. Nếu không học mà chỉ đi làm thì chắc chắn sẽ sống dư dả, vui vẻ hơn bây giờ nhiều.
Nếu có một điều ước, thay vì ước được làm lại từ một năm trước thì Aesop muốn mình chết quách tại đây cho xong. Đời là bể khổ, để qua được bể khổ thì phải qua đời.
Suy đi nghĩ lại thì Aesop vẫn quay về với phương án chết, chọn không tiếp tục chịu dày vò nữa. Hạn nộp bài giữa kỳ đang đến gần, mà cậu còn chẳng có một ý tưởng nào. Hiện tại cậu chỉ nhớ đến những thứ đau khổ nhất của cuộc đời, đứng ngây người ra đó, nhìn vào khoảng không vô định, đến cả mắt cũng không chớp.
Cậu có ý định ra cây cầu gần đây để nhảy xuống.
Đôi chân cậu vô thức xoay người rồi bước ra cửa, đi qua một loạt các phòng trọ trong khu. Rồi chẳng hiểu vì điều gì, cậu dừng chân lại ở căn nhà đầu khu.
Đây là nhà của chủ khu trọ, Joseph Desaulniers. Anh ấy là một người rất tốt, tốt với tất cả mọi người chứ không riêng gì Aesop. Mỗi khi đóng học phí xong anh đều cho cậu trả góp tiền nhà không lấy lãi, thỉnh thoảng còn tặng ít đồ ăn cho mọi người trong khu, hơn hết thì chất giọng ấm áp cùng đôi mắt xanh thẳm sáng như sao đêm được nổi bật bởi làn da và mái tóc trắng còn làm điêu đứng bao nhiêu con người, từ nam đến nữ, không phân biệt tuổi tác nữa.
Anh đã nâng đỡ cậu rất nhiều, trừ mẹ ra thì có thể nói anh là người tốt với cậu nhất trên thế giới này, dù cho đến cùng thì cả hai cũng chỉ là người dưng, là mối quan hệ chủ thuê và người cho thuê.
Cho nên bỗng nhiên, cậu muốn gặp Joseph lần cuối, và cậu đã đứng trước cửa nhà anh hồi lâu.
Lâu đến mức, cổ họng cậu khô khốc, đôi mắt vì nhìn trân trân không chớp vào cửa sổ đang mở mà rát đau.
Và rồi, cậu lại khóc. Cậu mệt. Cậu vừa dán chặt đôi mắt vô hồn vào cánh cửa, vừa nức nở rên rỉ thành tiếng. Cậu cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, hổ thẹn với lòng tốt mà anh và nhiều người khác đã dành cho cậu.
Đây là lần đầu cậu khóc đến thở hổn hển và nấc cả lên chỉ với khoảng thời gian ngắn trong vòng một năm qua. Chính cậu cũng cảm thấy những tiếng rên đau đớn này nghe thật yếu đuối, nhưng chúng làm cậu dễ chịu hơn.
Trong nhà Joseph, phía sau cửa sổ phát ra tiếng động. Anh ấy có lẽ bị âm thanh nức nở của cậu đánh thức, ngồi dậy nhìn ra từ đó.
Aesop giật mình, cậu không biết đó chính là cửa sổ phòng ngủ của anh, không biết nó lại sát cửa ra vào đến như vậy. Cơn bối rối làm cậu im bặt nuốt lại những tiếng nấc vào trong, trong khi cổ họng vẫn run rẩy, nước mắt còn chưa kịp ngừng vẫn lăn tròn rớt lộp độp xuống nền đất.
Người bên trong cũng hốt hoảng không kém, vội bước xuống giường chạy ra mở cửa nhà, đi đến bên cạnh, tay đặt lên vai cậu hỏi.
"Aesop? Có chuyện gì vậy?"
"..."
Aesop cúi đầu cắn môi, ngăn không cho mình bật ra tiếng khóc nữa. Cậu không biết phải nói gì với anh, mà nói rồi cũng chưa chắc là điều có nghĩa.
"Em làm sao vậy? Tại sao em ở đây giờ này?"
Joseph lại gặng hỏi. Nước mắt lại ứa ra từ khóe mắt nóng hổi của Aesop, cậu nức nở nói giữa những tiếng nấc.
"Anh... có thấy em... thật ngu ngốc không? Hức... Từng này... tuổi rồi... mà còn bật khóc... vì có người quan tâm... hỏi han mình... Hức..."
Joseph bàng hoàng, trông anh như suy nghĩ điều gì, hồi lâu sau mới phản ứng, vòng tay xuống nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Em không có, không có. Được rồi, dù là chuyện gì, nếu em không muốn thì anh không hỏi nữa. Nhưng nếu có việc cần giúp, và anh làm được thì anh chắc chắn sẽ cùng em giải quyết, nha?"
Vẫn không có câu trả lời. Đối phương vẫn rất kiên nhẫn, dịu dàng hỏi tiếp cậu.
"Em có đói không? Em muốn ăn gì, để anh làm cho em"
"Em... muốn ăn mì tôm"
Quả thật, đi làm từ khuya đến bây giờ, cậu vẫn chưa có gì bỏ vào bụng. Thường thì giờ này cậu về sẽ ăn một chút lót dạ rồi ngủ đến mười một giờ dậy đi học, nhưng hôm nay, cậu chẳng có tâm trạng gì cả, đến lúc để ý thì thật sự đã cồn cào rồi.
"Ừm... Nhưng có mỗi mì tôm thì vô vị quá"
Rồi Joseph không nói nữa, một đường kéo tay Aesop còn đang sụt sịt đi thẳng vào nhà.
"Hay là anh chiên cho em thêm một cái trứng với tôm thật? Anh mới mua cái bếp này đó, em sẽ là người đầu tiên được ăn đồ nấu từ nó"
Không đợi Aesop trả lời, anh ấy bắt tay vào làm luôn. Cậu như vậy mà nhìn Joseph loay hoay trong bếp, đến như ngây dại ra. Chàng trai này, quả thật rất đẹp, hơn nữa còn vô cùng ấm áp và dịu dàng.
Sau một lát, bát mì nóng hổi thơm phức được anh cẩn thận đặt xuống bàn ăn cùng đũa và thìa. Aesop ngồi nhìn một lát, rồi cúi đầu ăn mì.
Cậu lại không kiềm được nỗi xúc động đi kèm hổ thẹn, nước mắt thi nhau rơi vào bát, có cố dùng tay lau đi thế nào cũng không ngăn được.
Joseph ngồi đối diện nhìn cậu sinh viên nhỏ bé, mắt cũng đỏ hoe. Đứa trẻ này, thường ngày trông vô cùng lãnh đạm điềm tĩnh, hoá ra lại chất chứa nhiều đau khổ đến vậy. Một người để quan tâm cũng không có, khiến anh không khỏi nhớ đến em trai song sinh đã mất của mình, lúc em ấy mới đi anh cũng một mình chịu đựng như thế.
"Anh biết điều này nghe rất khó và sáo rỗng, nhưng em đừng suy nghĩ quá nhiều", sau khi thở nhẹ một hơi tự điều chỉnh lại cảm xúc, Joseph khẽ nói, "Sau khi ăn xong em hãy quay về, ngủ một giấc cho đỡ mệt"
Aesop gật đầu, cậu nghĩ đây là bữa ăn ngon nhất cuộc đời cậu. Nó chứa đựng tất cả những ước mơ mà cậu chưa hề dám nghĩ sẽ thành sự thật. Nếu được phép chọn quay về quá khứ, cậu sẽ đánh thẳng tay mình ở vài phút trước vì suy nghĩ quá nhiều, đến suýt bỏ cả mạng, thật sự trở thành nỗi hổ thẹn.
Ăn xong Aesop rửa bát đũa, cúi đầu cảm ơn Joseph rồi trở về phòng trọ.
Sau đó anh chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng khách, không làm gì cũng không biết nghĩ gì, đến khi bầu trời đã được ánh nắng ban phát trở nên bừng sáng mới đứng dậy, làm đồ ăn sáng cho bản thân mình.
Còn lúc đó, cậu đã đang ngủ say trên chiếc nệm quen thuộc của bản thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip