đặc quyền của người ốm (và người yêu)
Nể tình Joss Way-ar hôm nay ốm, nhõng nhẽo đòi em chăm mãi, nên em mới thương tình dẫn anh đến căn cứ bí mật - xe mì đêm yêu thích của em.
Chỗ này không phải ai cũng được em dẫn đến đâu nhé, đây là soft spot của em, comfort food của em, chỉ cho một mình anh biết thôi. Sớm khoẻ lại nhé, safe zone của em.
—
"Đây là nơi em thường đến ăn mỗi khi stress," Gawin nói, giọng nhỏ xíu như thể sợ quán mì biết được mình đang tiết lộ bí mật quốc gia.
Joss quay sang nhìn em, dù đang sụt sịt hắt hơi vẫn nở một nụ cười đắc thắng: "Vậy là anh được diện kiến căn cứ bí mật của em rồi á?"
"Chỉ hôm nay thôi," em trả lời, mắt không nhìn anh, tay đảo đũa trong tô mì như đang giấu đi chút thẹn thùng, không thèm đếm xỉa tới cái mặt dù bệnh nhưng vẫn lạnh như tiền kia.
Đêm Bangkok không quá lạnh, nhưng đủ để lòng người ấm lại khi được ngồi dưới mái hiên vỉa hè, nghe tiếng chảo xào xèo từ trong xe đẩy, và thấy người bên cạnh mình cười dù vẫn đang sụt sịt như cún con mới dính mưa.
Joss cúi đầu, húp một ngụm nước lèo nóng. "Mì ngon quá."
"Thấy không, em bảo rồi mà," Gawin gật đầu tự mãn, rồi nghiêng nhẹ đầu nhìn anh.
Không ai nói nữa.
Vì thật ra cái ngon nhất đâu phải mì. Mà là người bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip