"Bae Joohyun! Bae Joohyun!!"
Trên sân khấu, có một cô gái mang vẻ ngoài nhiệt huyết đến bốc lửa đang mồ hôi nhễ nhại mà nở nụ cười trước hàng nghìn khán giả. Ngay cái cách nàng cầm micro cũng đã thấy nàng bừng bừng ngọn đam mê của mình rồi. Mặc dù màn trình diễn tốn sức vừa rồi khiến cho nàng rất mệt, không thể nào ngưng thở dốc, nhưng ai cũng thấy nàng vẫn cười rất tươi, có lẽ là vì nàng đang đứng trên sân khấu của riêng mình, đứng trước hàng nghìn người hâm mộ của riêng mình.
Joohyun nghe tất cả bọn họ hò reo tên của nàng, dù đã rất quen với điều này, nhưng nàng lúc nào cũng cảm thấy rung động như lần đầu tiên gặp tình yêu vậy.
Sau khi cúi chào khán giả, nàng lui về cánh gà và kết thúc buổi concert trước nhiều sự tiếc nuối xen lẫn thỏa mãn.
Joohyun ngồi ở phòng chờ, lúc này trong phòng không có quản lí, không có nhân viên nào cả, chỉ có mỗi mình nàng. Nàng thở hắt ra, bây giờ nàng mới thật sự được nghỉ ngơi ? Suốt hơn một tuần qua nàng đã tập luyện rất rất nhiều cho buổi biểu diễn đáng mong chờ này. Nàng không cảm thấy mệt, vì nàng biết phía sau luôn có rất nhiều người dõi theo nàng. Người hâm mộ từ lâu đã là nguồn động lực rất lớn đối với nàng.
Joohyun chợp mắt một tí, cơ thể như theo phản ứng với sự mệt mỏi là nàng có thể ngủ đi bất cứ lúc nào vậy. Nhưng dù sao thì nàng cũng cần phải về nhà đã. . .
Được mười lăm phút chợp mắt, Joohyun mới toang ra về. Như mọi buổi tan làm khác, nàng chỉ vừa bước tới cánh cửa kính đã có thể thấy rất đông người hâm mộ, nhà báo và phóng viên đứng chờ sẵn, đèn flash cũng tiên tục dội vào mắt nàng. Joohyun bước ra bên ngoài, xung quanh nàng đã có hẳn mười vệ sĩ cao to và một quản lí. Hôm nay bên ngoài đông không tưởng nên ba của nàng vừa cấp thêm chứ bình thường cũng không tới nỗi mười vệ sĩ phải đi theo như vậy.
Gọi là vệ sĩ cho sang nhỉ? Phải rồi, nghe oai lắm. Nhưng ai nào có biết bọn họ 'ẻo lả' ra sao, có lẽ trong mắt của Joohyun là vậy. Joohyun sẽ không tự nhiên gọi họ ẻo lả, mà là gần đây thôi, cái vòng vây này đã để cho nàng phải ngã đến bong gân chân và phải hoãn biểu diễn, khi đó người cũng không quá đông, nhưng vì sự thiếu chuyện nghiệp nên mới sảy ra chuyện như vậy. Chủ tịch, hay nói cách khác là ba của Joohyun đã rất lo lắng và nói sẽ tìm một vệ sĩ riêng cho nàng. Nhưng sao lâu rồi vẫn chưa thấy gì nhỉ, ba nàng lại quên rồi ?
Khi nàng an toàn trở về nhà thì đã là tối muộn, Joohyun đi tắm sau đó đã ngủ quên khi còn mặc áo choàng tắm, thời gian qua có lẽ nàng đã rất kiệt sức.
Tiếng chuông điện thoại reo làm cắt đứt giấc mơ của Joohyun. Nàng vẫn chưa tỉnh hẵn, vô thức với tay tới tủ đầu giường cầm lấy điện thoại. Trong lòng cảm thấy mệt mỏi, bản thân chỉ mới ngủ được có 7 tiếng, còn một tiếng kia của nàng đâu !?
"Hyunie ah~ trưa nay đến văn phòng của ba nhé! Ba tìm thấy rồi, rất tuyệt vời"
Joohyun thở hắt ra, một lúc sau mới nói.
"Ba này"
"Con gái ba làm sao nè?"
"Joohyun không biết ba đang nói và định nói về chuyện gì nhưng Joohyun tối hôm qua đã thiếu ngủ và đang ngủ bù đây"
"ah... ba không biết mà, nhưng con nhớ phải đến đấy, con gái ngủ tiếp đi"
Sau đó là tiếng tút ngân dài....
Làm sao vậy? Ai nói với nàng là chuyện gì vừa xảy ra đi. . . bây giờ kêu ngủ thì làm sao ngủ tiếp được chứ.
Joohyun nuốt cục tức vào mà hậm hực đi làm vệ sinh, nàng sau đó đã tự nấu cho mình một bữa sáng đơn giản. Đối với Joohyun việc này cũng không phải khó khăn gì, nàng cũng không phải tiểu thư đài cát, nàng cũng chỉ cày bừa rất vất vả mới có tiền mà thôi, cho dù ba nàng có là chủ tịch đi chăng nữa.
Nàng vừa nhàn nhã thưởng thức đồ ăn của mình vừa lướt lướt mạng xã hội, bỗng chợt nhớ ra lời của ba mình lúc nãy. Tìm thấy rồi? Là tìm thấy cái gì cơ?
"Chủ tịch, cô Bae đến rồi"
"Ba, ba tìm thấy cái gì thế ?"
Joohyun vẫn chưa nguôi bực bội vì ông ấy đã phá hỏng giấc ngủ của nàng đâu.
"Đến rồi à, con ngồi xuống đi"
Joohyun cũng nghe lời ông, nàng ngồi xuống sô pha, tự tay rót cho mình ly trà. Cứ như vậy nàng ngồi đợi xem ba nàng muốn cho nàng xem cái gì. Nhưng đồng hồ cứ tích tắc trôi qua, ông ấy vẫn cứ cắm đầu vào công việc mà thôi, nếu nàng không nhầm thì lâu lâu ông còn nhở nụ cười mỉm mỉm khó hiểu.
"Ba!? Đừng nói là ba gọi con tới để nhìn ngắm ba làm việc rồi cười tủm tỉm nhé!?"
Nàng không biết điều hòa trong phòng có được bật hay không mà sao lại nóng thế này.
Đúng lúc đó, trợ lí của ba nàng bước vào.
"Chủ tịch, cô ấy tới rồi"
Ba của nàng lúc này mới rời mắt khỏi máy tính, ông cho trợ lí gọi người kia vào. Joohyun cau mày vẫn chưa hiểu gì, cái 'cô ấy' đó là ai mà khiến ba còn vui vẻ hơn mình vậy.
Từ cửa bước vào là một thân ảnh cao kều, tóc đen dài đến ngang lưng, mặc bộ Âu phục đen, đến đôi giày cũng đen nốt. Joohyun nghĩ nếu như cô ấy không có nước da trắng nổi bậc thì chắc thành một cục đen sì mất. Nàng âm thầm đánh giá cô gái này, đột nhiên cái ánh mắt sắc lẻm đó lia thẳng tới nàng làm cho nàng một trận hú hồn mà quay sang hướng khác.
"Joohyun, từ nay cô ấy là vệ sĩ riêng của con"
.
.
.
Joohyun nhếch nhếch miệng, cười như không cười.
"Ba đang đùa phải không?"
"Là thật đấy"
.
.
"Appa!!??"
"Có chuyện gì sao Joohyun?"- Ông Bae hỏi nàng, dáng vẻ như chuyện ông đang làm rất đỗi bình thường.
Nàng cần thời gian để suy ngẫm rồi. Đầu tiên nàng đã bị ba mình phá hỏng giấc ngủ thật đẹp, ông ấy nói đã tìm thấy rồi, phải, là tìm thấy vệ sĩ cho nàng. Xem ra ông ấy không quên như nàng đã nghĩ, tiếp tục. Bây giờ trước mắt nàng là một nữ nhân, chưa kể vừa cao, dáng vẻ còn trắng trẻo như công chúa thế kia, còn có... có chút khó ưa. Việc này còn có vẻ nghiêm trọng hơn việc ba tìm được cho nàng vệ sĩ đấy.
"Ba nghiêm túc đấy à?! Vòng vây 'ẻo lả' kia còn chưa đủ hay sao? Bây giờ ba còn thuê phụ nữ làm vệ sĩ riêng cho con?"
"Không cần nghi ngờ năng lực của tôi"
Đến giờ mới lên tiếng, mà lời thốt ra một phần cộc lốc chín phần là đáng ghét. Người gì đâu vừa tự cao vừa đáng đáng đáng ghét mà! Nhìn là không thể lọt vào mắt của nàng rồi.
"Con không chấp nhận!"
Joohyun vừa ngắn gọn vừa dứt khoát. Đương nhiên là không chấp nhận rồi. Cô ta mà hằng ngày cứ kè kè theo mình, rồi phun ra mấy lời cộc lốc khó nghe ngứa đòn thì chắc nàng tức ói máu mất. Nàng đương nhiên chỉ là thầm nghĩ thôi.
Ông Bae định nói gì đó nhưng 'cây đen' kia đã lên tiếng trước.
"Cô nghĩ tôi không đủ khả năng?"
"Tất nhiên rồi!"
Joohyun gật gật đầu bày tỏ thêm tính kiên quyết trong lời nói, không nhận là không nhận.
Chợt người đó im lặng không nói gì nữa, cô ta dùng đôi mắt của mình xoáy sâu vào mắt của Joohyun, cứ như vậy xoáy sâu vào nàng. Joohyun giật mình vội liếc mắt ra chỗ khác cầu cứu ba mình, cô ta vẫn đang tiến gần đến nàng rồi. Ngày càng gần nàng, hai khuôn mặt cứ như vậy sát lại gần nhau. Chả hiểu vì lí do gì, nhưng lúc này Joohyun không thể nào di chuyển được, toàn thân nàng như hóa đá rồi. Cơ mặt cũng đơ ra cả, cô ta ngày càng tiến gần mà Joohyun chỉ biết nhắm mắt run rẩy mà thôi.
Phù ~
Cô ta thổi nhẹ vào tóc của nàng, nhếch mép cười.
"Chỉ mới dùng ánh mắt, chị đã sợ như vậy rồi, tôi đã đủ tư cách chưa ?"
Nàng chợt bừng tỉnh, là nàng bị lừa à ?
"Park Sooyoung, hân hạnh hợp tác"
---
Xingg
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip