CHƯƠNG 25

Buổi tối khi Thái Sơn đi vào, Phong Hào đã chuẩn bị ngủ rồi. Nghe thấy cửa phòng mở, cậu dụi mắt ngồi dậy, thấy một bóng người què đi tới, gằn giọng dạy dỗ hạ nhân bên ngoài: “…các người còn dám quản tôi ngủ ở đâu, cút!”

Nói xong anh nhẹ nhàng chốt cửa, rón rén đi vào phòng, anh cởi áo khoác vắt lên ghế, sau đó đến bên cạnh chậu rửa mặt, phủi đi hương phấn trên người.

Phong Hào vội vàng nằm xuống, giả vờ ngủ. Chỉ một lát sau, Thái Sơn trèo lên giường, mỗi người đắp một cái chăn, trên người anh mang một mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Anh không nói gì, Phong Hào cũng không dám nói, mở mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường tối om, nhìn một lúc mắt cậu lại ướt rồi. Cậu len lén đưa tay lau đi, sau đó vùi mặt vào chăn.

Không gian vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu bên ngoài. Nước mắt theo cằm chảy xuống cổ áo, từng giọt từng giọt ngấm vào chăn nệm khô ráo. Thái Sơn đột ngột trở mình, một bàn tay vừa nóng vừa rộng mò vào trong tấm chăn của Phong Hào.

Phong Hào ngây người, không động đậy, bàn tay kia tìm kiếm, tìm được bàn tay nhỏ bé dính đầy nước mắt trước ngực cậu, anh nắm chặt lấy.

Trước đây, Phong Hào cũng nắm lấy tay anh như vậy, nhưng không dùng sức thế này, lúc đó bọn họ một người là nam, một người là nữ, bây giờ không thể, cậu không còn mặt mũi nào để anh cầm tay nữa. Phong Hào sợ sệt rút bàn tay ra, thu về.

Trong nháy mắt, ván giường rung lên, tiếp theo chăn bị lật ra, Phong Hào còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đè lên. Người đàn ông của cậu khóa ngồi lên người cậu như cưỡi ngựa vậy, tấm lưng cao lớn đùn chăn ra thành một đống.

“Nha đầu!” Thái Sơn thì thầm gọi, rất khẽ, dường như sợ người ta nghe thấy. Phong Hào ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, ngoan ngoãn đáp lời anh: “Dạ.”

Chuyện xảy ra sau đó có chút không thể nói, Thái Sơn lột quần cậu ra, hai bàn tay dán lên người cậu, vén cái áo đã bị nước mắt thấm ướt của cậu lên trên, còn chưa đợi cởi ra anh đã nhanh nhẹn xoa nắn hai điểm đỏ trên bộ ngực bằng phẳng.

Xoa nắn rất lâu, rất mạnh làm cho Phong Hào không thể không ngăn chặn bàn tay anh, cọ vào giường kêu: “Lão đại… đừng nắn em nữa,” cậu tưởng rằng anh coi cậu là cô gái mà xoa nắn, “Em không có, có xoa nữa cũng không mọc ra được…”

Thái Sơn thở hổn hển buông Phong Hào ra, hai tay đưa lên trước ngực, hình như đang cởi áo. Phong Hào không thể nói rõ hai người bọn họ đang làm gì, dù sao cũng là chuyện xấu hổ, nhưng mà cậu nguyện ý, tự mình cởi chiếc áo đã bị vò nhăn nheo ra vứt qua một bên, yếu đuối nằm xuống, đợi anh đến.

Anh không làm mà cúi người ôm lấy cậu, hai cặp đùi trơn nhẵn quấn lấy nhau, cánh tay ôm lấy cánh tay. Phong Hào cảm thấy bản thân như sắp tan ra rồi, nhắm mắt run rẩy. Cậu giả làm con gái gả cho anh, không ai biết hai người họ trốn trong chăn làm chuyện này, bọn họ là đang làm bậy.

“A!” Phong Hào nhỏ giọng kêu, là Thái Sơn đưa bàn tay xuống dưới, dùng đầu ngón tay kẹp lấy vật nhỏ không hiểu chuyện, “Cậu nắm tiểu kê kê của em làm gì,” cậu bị dọa sợ, đạp chân lung tung, “cậu đừng nắm nó!”

“Em lừa tôi,” Thái Sơn nói chuyện rồi, anh cúi đầu nói vào tai cậu, “Em mọc cái này còn dám ôm tôi, hôn tôi.”

Phong Hào muốn giải thích, nhưng Thái Sơn không cho, biết thừa rằng cậu có vật này, còn giống chư chim ưng tha con thỏ, anh nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi cậu.

“Hai chúng ta…” cậu co chân lại, bàn tay trắng mịn bám lên cổ Thái Sơn, “Hai chúng ta có phải…đang làm chuyện bẩn thỉu không?”

Thái Sơn không đáp lời, nâng cái mông Phong Hào lên, kéo hai chân cậu quấn lấy eo mình. Dường như ra quá nhiều mồ hôi làm cho chân cậu trơn trượt, anh liền cầm lấy cái mông cậu, đưa đầu ngón tay vào trong, đưa cùng lúc ba ngón tay, vừa chạm tới, cậu đã kêu lên: “Sao cậu cũng chọc mông em, làm em ngứa…”

Từ “cũng” này làm Thái Sơn vô cùng để ý, càng để ý, càng nhẫn tâm xuống tay. Anh đưa tay lên đầu giường lấy ra một thứ gì đó trơn trơn bôi vào mông Phong Hào. Lúc này ngón tay lại chọc vào một lần nữa, không phải ngứa mà giống như côn trùng chui vào trong hoa vậy, nhớp nháp vào ra.

Hai thím hạ nhân đứng ngoài cửa theo dõi, đang trong lúc buồn ngủ ngã trái ngã phải, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng kêu của mợ Cả. Hai bà vội vàng ngồi thẳng dây, nghe thấy tiếng thút tha thút thít cầu xin tha: “Lão Đại, không được, em đau quá,…mông em đau!”

Hai người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau: “Có phải bọn họ…đang làm không?”

“Làm sao bây giờ?” Một trong hai người hoảng hốt, “Nếu như Lão phu nhân biết được….”

Người còn lại bảo bà nói nhỏ thôi, bà ta dựng thẳng lỗ tai áp vào tường nghe ngóng bên trong. Trong phòng yên ắng, tiếng khóc thút thít nhỏ dần, có tiếng thì thầm, hình như cậu Cả đang thở hổn hển dỗ dành người ta.

“Tôi nói này, hình như có gì đó không đúng,” một người túm tay áo người kia, “Mợ Cả không phải đã bị cả đám thổ phỉ thay nhau chà đạp sao, sao có thể như…” bà ta hoài nghi nói thầm, “…lần đầu phá thân?”

“Làm sao có thể là lần đầu được, mợ Cả lên núi mười mấy ngày rồi, đã sớm bị đám thổ phỉ kia làm hư rồi!”

“Ban nãy không phải là kêu đau sao,” người kia lại nói, “Nghe giống như vẫn không biết cái gì cả…”

Lúc này tiếng ván giường lại vang lên, kẽo kẹt rất mạnh, mợ Cả lại nghẹn ngào khóc lóc, đáng thương kêu đau, vừa kêu vừa lấy nắm tay đấm vào vai cậu Cả.

“Bà nghe xem” hai bà thím lại che miệng, cười hi hi nghe góc tường người khác, “Đánh rồi!” Hai người họ ra vẻ là người từng trải, “Đây chắc là bị làm đau rồi, ôi chao, cậu Cả xấu tính quá, càng là lần đầu thì càng xuống tay tàn ác!”

Phong Hào cũng biết Thái Sơn xấu tính, lấy đồ vật to lớn đâm vào chỗ đó của cậu, đâm tới đâm lui, đâm tới nỗi cậu không thể duỗi thẳng đầu ngón chân, khóc hu hu: “Đừng đâm em nữa….em biết sai rồi, Lão Đại…tha cho em đi!”

Thái Sơn nhìn thấy Phong Hào bị đau, trong lòng muốn tha cho cậu, nhưng phía dưới lại không chịu tha, không những buông tha mà còn vô cùng có tinh thần làm những chuyện xấu. Anh cầm lấy tiểu kê kê của cậu, hôn hôn nốt ruồi bên má cậu: “Xoa xoa cái này, xoa rồi sẽ không đau nữa…”

Hai bà thím bên ngoài nghe thấy, nín cười, nhịn không được mắng chửi cậu Cả: “Những gã đàn ông xấu xa, cởi quần rồi thì không nói nổi một lời nói thật.”

Hai người nghe một lúc, mới nhớ ra phải gọi Lão phu nhân. Lúc này tiếng khóc của Phong Hào trở nên khác hơn, mới đầu là tủi thân, oan ức, như bị ai bắt nạt, hiện tại là tiếng rên khe khẽ, tiếng khóc nỉ non, khóc nhiều như thế, giọng cậu vừa khô vừa khàn, làm cho người ta thương tiếc.

“Nha đầu!” Thái Sơn làm đến nỗi khung giường muốn rời ra rồi, nắm chặt lấy eo Phong Hào kêu lên không dứt. Muốn cậu đáp lại một tiếng, cũng không biết là do giận dỗi hay là thẹn thùng, Phong Hào cắng chặt ngón tay không đáp lời. Anh bị cậu làm cho nóng nảy, cong ưng ômg chặt lấy cậu, liều mạng đâm chọc cậu. Khuôn mặt Phong Hào sưng đỏ, toát mồ hôi, run rẩy mãnh liệt, mê man gọi người mẹ ruột đã qua đời lâu rồi của cậu: “Mẹ…con bị người ta ức hiếp, mẹ!”

Đúng lúc Lão phu nhân hoang mang rối loạn đi tới, vừa đi vào sân, chợt nghe thấy Phong Hào kêu, âm thanh non nớt, đáng thương như vậy. Lúc này bà cũng chẳng quan tâm đứa con dâu này còn nguyên vẹn hay đã bị phá thân nữa, khuôn mặt già nua nhăn lại, chạy đến khung cửa số gọi vào: “Thái Sơn…” bà hạ thấp giọng, “Vợ của con nhỏ như thế, nhẹ nhàng thôi!”

Phong Hào ở trên giường nghe thấy, bị dọa sợ rồi, vội vàng cầm lấy cánh tay Thái Sơn cầu khẩn: “Em không muốn cho mẹ nghe thấy, Lão Đại, em không muốn…”

Nguyễn Thái Sơn nhanh chóng kêu lên: “Mẹ, người đi về đi!”

Lão phu nhân không muốn đi, ôm chân lo lắng, trước khi đến hạ nhân nói với bà, Phong Hào kêu xấu hổ, kêu đau, giống như cô gái mới lần đầu làm chuyện đó. Bà không tin, phải tận mắt nhìn thấy mới tin được, nhưng đợi mãi đến nửa đêm, nhóm hạ nhân đều không đợi được nữa rồi, con trai bà vẫn ở trong phòng chưa chịu đi ra.

Sáng sớm hôm sau gà vừa gáy, mấy bà thím đã đến xem, cửa phòng chưa mở. Đợi đến khi mặt trời ló ra chim khách kêu rồi lại tới xem lần nữa, cửa phòng vẫn chưa mở. Đến tận khi mặt trời lên cao tới giờ cơm trưa rồi, cửa phòng mới “cạch” mở ra.

Mấy bà thím vào phòng, nhìn thấy Thái Sơn mặc quần áo đứng ở giữa phòng, ôm một bọc chăn, ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, bảo bọn họ đi dọn dẹp giường. Bọn họ nhìn lên trên giường nhưng không thấy người nằm đó mới nhận ra người đang ở trong chăn Thái Sơn ôm.

Đệm giường lộn xộn, đầy những thứ ô uế, quả thật không thể nhìn, ở giữa có một vết máu, không tính là bé, rất dễ dàng nhận thấy. Hai người liếc nhìn nhau, mím môi cười trộm, nhanh chóng dọn dẹp.

Khăn trải giường mới được thay, khăn cũ xếp thành đống mang đi. Cửa phòng được bên ngoài đóng lại, Thái Sơn đặt Phong Hào nằm xuống giường, cậu bị bọc thành đống không chịu nhúc nhích, anh ngồi xuống cạnh cậu, tò mò vạch chăn nhìn vào bên trong, nhưng bên trong túm quá chặt, chỉ nghe thấy một giọng nói nho nhỏ: “Không biết xấu hổ..”

Thái Sơn nhíu mày, nở nụ cười, nhưng lại giả vờ như không vui nói: “Em nói tôi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip