Sướng bình thường
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của mình, bên ngoài vẫn còn đọng lại chút hơi ấm, cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc độc một chiếc váy ngủ bằng lụa.
Nghe có tiếng thái dao đều đặn, nhìn đồng hồ thì đã gần đến trưa.
Xoay cổ vai gáy, tôi đỡ thắt eo, chầm chậm đi ra phòng khách.
Ngôi nhà được thiết kế theo không gian mở, phòng khách và phòng bếp chung nhau, Satoru chỉ mặc một chiếc quần ở nhà, thân trên để trần, đang lúi húi nấu cái gì đó.
Tôi dựa vào cửa, tỉ mỉ quan sát. Tự nhiên trong nhà lại có thêm một mỹ nam biết nấu nướng, thân thể gợi cảm, cơ bắp tốt đẹp, phải chụp lại mới được.
Nhìn bức ảnh, tôi xoay xoay điện thoại thầm cảm thán, nếu như Toji cũng nấu ăn được thì tốt, vậy thì mỗi ngày tôi đều có thể nằm ườn trên sô pha, tận hưởng xúc cảm thần tiên rồi.
- Dậy rồi?
- Chắc tôi ngủ mở mắt.
Nói xong, tôi cất điện thoại, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Satoru cũng không đôi co với tôi, bê lên ba món mặn, một món canh.
- Uống chút nước ấm rồi hãy ăn.
Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện mình, khuôn mặt hắn như bức tượng và đôi mắt thì xanh hơn nước biển. Người đẹp thế này mà chỉ ngủ được có một lần. Đảo mắt, tôi thầm nghĩ, hay ăn xong rủ hắn làm hiệp nữa, dù sao thì chuyện cũng đã rồi.
Satoru không ăn, một tay đỡ cằm, chăm chú nhìn tôi ăn từng miếng cơm lớn.
- Đói thế sao?
Tôi gật gật đầu. Satoru đúng là một người hoàn hảo về mọi mặt, trừ tính cách, nấu một vài món đơn giản mà cũng ngon chảy nước miếng.
- Anh nhìn gì nhìn ghê vậy?
Tôi hơi nheo mắt, hỏi Satoru. Hắn ngồi bất động, chăm chú nhìn tôi ăn, miệng thì tủm tỉm cười.
- Hôm qua thấy sao?
Đôi mắt xanh khóa chặt từng động tác của tôi, vài sợi tóc trắng như cước rủ xuống trước trán, nắng chiếu lên sườn mặt hắn nhẹ nhàng phát sáng.
- Sướng bình thường.
Nhướn mày, tôi gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.
Ý cười trên khuôn mặt Satoru tắt ngấm, hắn bỏ cái tay đang chống cằm mình ra, ngón tay chuyển lên mặt bàn, gõ nhẹ vài tiếng.
Miếng sườn nuốt đến ngang họng thì tắc, tôi vội vàng vỡ cốc nước uống một ngụm, thì lại bị nghẹn nước.
- Ức...
Vỗ ngực thùm thụp, mặt mũi đỏ bừng, tôi như con cá mắc cạn, miệng há ra, mắt trợn tròn.
Satoru đứng dậy, đi vòng qua sau tôi, tay to vỗ mạnh hai cái mới giúp tôi thoát khỏi kiếp nạn.
Đúng là cái miệng hại cái thân! Tôi thầm chửi rủa, có lẽ là do hai năm sống trong bệnh viện tâm thần, đã khiến tôi lúc nói chuyện không cần dùng đến não nữa, dù sao ở trong đó, chẳng ai đi chấp mấy đứa điên cả.
- Cô đã bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Toji có được linh hồn nguyên vẹn chưa?
Satoru kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, múc cho tôi một bát canh, thong thả nghịch mấy cái tóc được búi không hết, rơi trên gáy tôi.
- Khi linh hồn được hoàn thiện, khả năng cao Toji sẽ dần lấy lại được ký ức.
- Anh có để yên cho tôi ăn không?
- Đằng nào cô ăn cũng không xuôi được đâu.
Tôi đặt bát cơm vừa mới cầm lên xuống, quay qua nhìn Satoru.
- Anh nói đi, anh muốn cái gì?
- Tôi chỉ đơn giản tò mò, cô ấp ủ kế hoạch suốt nhiều năm, thì cô có thể đi xa đến đâu.
- Đến tận đũng quần anh.
Tôi cười khẩy, quyết định không đấu khẩu với Satoru. Nếu là chục năm trước chắc chắn tôi với hắn sẽ kẻ nói một câu kẻ trả một câu, không đứa nào chịu thua đứa nào, thẳng cho đến khi bố mẹ cười cười nói hai đứa tôi như trẻ con tranh đồ chơi thì mới dừng lại. Bố mẹ đi xa đã lâu, hiện tại thói quen của tôi cũng thay đổi phần nào, nhưng hình như thằng cha này không lớn nổi thì phải.
Điện thoại thông báo có tin nhắn, là từ Fushiguro.
Liếc mắt nhìn Satoru, tôi để đũa xuống ý nói mình đã ăn xong, hắn có thể dọn được rồi.
- Nhắn gì cho tôi đọc với.
- Không.
Nói xong tôi phủi mông đứng lên.
"Thông tin về Hũ linh hồn đã có. Chiều nay gặp nhau tại Bệnh viện Chú thuật."
"Mấy giờ?", tôi nhanh chóng trả lời.
"16h30."
Tắt điện thoại, híp mắt nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
- Là lá la la...
Vừa ngân nga một giai điệu, tôi vừa tung tăng chuẩn bị quần áo đi tắm.
- Đi đâu?
- Đi chơi.
Lướt qua Satoru, tôi chui vào trong nhà tắm, vui vẻ xát xà bông lên trên cơ thể mình. Dù sao thì cũng là ra ngoài gặp trai đẹp, không thể để bị coi thường là một bà cô già quê mùa như lần trước được.
Lúc tôi tắm xong thì bên ngoài trống trơn, chắc có lẽ Satoru đã về rồi.
Tranh thủ thời gian ngó qua tình hình Tojo bên dưới tầng hầm, mọi thông số vẫn hiển thị ở mức bình thường. Ngón tay miết nhẹ lên trên mặt kính dày, tôi bắt đầu suy nghĩ về những điều mà Satoru nói. Không phải tôi chưa từng tính đến, chỉ là nếu như Toji nhớ ra được quá khứ, chắc chắn sẽ không còn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của tôi như trước, càng chắc chắn hơn việc hắn sẽ bỏ tôi đi không do dự.
Khớp hàm nghiến lại, tôi mưu tính nhiều năm, bằng mọi giá phải trả thù cho bố mẹ.
Bệnh viện Chú thuật rất to, nằm ngay gần Trường Chú thuật, bác sĩ ở đây trong việc chữa bệnh đều là thiên tài được ông trời ưu ái. Chế độ đãi ngộ vô cùng tốt, thậm chí những ca cấp cứu nguy hiểm nếu thành công còn được thưởng một khoản lớn. Số tôi không biết là may hay là hèn, lần nào vào đây cũng lành lặn.
Tôi ngồi ngoài khuôn viên bệnh viện, khép hờ hai mắt, nhớ lại hình ảnh ngày bố còn làm ở đây, dáng người tầm thước và cặp kính dày, nụ cười của ông hiền lành hơn bất kỳ ai và bàn tay dịu dàng như nước. Một người đàn ông cố gắng bảo vệ gia đình mình, cho đến tận giây phút cuối cùng, bố vẫn thủ thỉ nói rằng bố vô cùng yêu tôi, yêu mẹ.
- Này!
Vai tôi bị lay, giọng nói mang theo chút khó chịu kéo tôi ra khỏi hoài niệm xưa cũ.
- Chờ cậu mãi.
Tôi nhoẻn miệng cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy nhìn Fushiguro.
- Bên dưới Bảo tàng Chú thuật Tokyo có một tầng hầm, Hũ linh hồn đang được giữ ở đó.
- Tin chuẩn chưa?
- Chuẩn.
- Ai bảo?
- Thầy tôi.
Tôi nhìn chằm chằm Fushiguro. Nhớ tới hôm qua mình sống dở chết dở với Satoru, tự nhiên tôi thấy mình ngu thực sự, nếu như tận dụng cơ hội, có phải tôi đã đỡ đeo thêm gông vào cổ. Cơ mà nghĩ lại cũng không phải lỗi tại tôi, ai mà biết được tên đó lại tự mình trèo lên giường tôi chứ.
- Lối vào tầng hầm ở đâu?
- Tôi không biết.
- Thầy cậu không bảo gì sao?
- Lão già đó có biết cũng không nói đâu.
Bảo tàng Chú thuật Tokyo to và kiến trúc lằng nhằng như một mê cung, tìm được cửa vào tầng hầm là mò kim đáy bể, thời gian lại không còn nhiều. Tôi cúi đầu, cắn cắn móng tay.
- Tôi có lấy được bản đồ tổng thể của Bảo tàng cho chị, trong này bao gồm cả những khu không được tham quan.
Tôi nhận lấy bản đồ, liếc mắt nhìn đến cái tên kiến trúc sư thiết kế Bảo tàng ở góc trái. Bảo tàng được tiến hành đại trùng tu vào khoảng 9 năm trước, ngay sau khi kế hoạch hồi sinh Toji bị thất bại, có lẽ tầng hầm bí mật đã được xây dựng thêm vào lần trùng tu khi đó. Có một điều trùng hợp, kiến trúc sư chính lại là tình địch một sống một còn với bố tôi. Người kiến trúc sư say mê mẹ tôi đến nỗi hàng ngày thành tâm cầu nguyện hai bố mẹ tôi ly hôn để còn làm chồng hai của mẹ.
- Cậu Fushiguro.
- Chị nói đi.
- Cậu nghĩ sao nếu tự nhiên có một đứa to tồng ngồng gọi mình là bố?
- Chị bị điên à?
Cất bản đồ vào trong túi xách, tôi viết vội địa chỉ nhà vào giấy nhớ, ấn cho Fushiguro.
- Đưa chị cậu đến nhà tôi.
Nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy đi mất, bỏ mặc Fushiguro đứng như trời trồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip