Trai tân sao?
Tôi chưa từng nghĩ rằng việc bào mòn linh hồn lại gây cho cơ thể nhiểu tổn thương như vậy. Đầu tiên là khả năng nói chuyện, tôi đã bắt đầu trở nên khó phát ra âm thanh, mỗi lần muốn nói thứ gì đó, đều có cảm giác như một hòn đá lớn đang đè lên lồng ngực khiến cho tôi cảm thấy khó thở.
"Ngôn ngữ là cách thức giao tiếp của linh hồn, là hiện thân của cảm xúc, chứ không phải là của thân xác con người", quyển sách mặt người đã nói như vậy. Nhưng có một điều, chỉ có loại tình cảm sâu đậm mới có thể gây ảnh hưởng đến ngôn ngữ. Điều này không nằm ngoài tầm dự đoán, tôi âm thầm yêu thương Okkotsu trong suốt nhiều năm như vậy, tình cảm tuyệt vọng ấy đã sớm nhấn chìm tôi từ lâu rồi.
- Ngày mai...không thể thi thuật được nữa...
Tôi cố giữ cho giọng mình không bị run, nhìn Okkotsu. Tình trạng của Orimoto đã khá lên nhiều rồi, việc chữa trị mang lại hiệu quả ngoài mong đợi, như vậy càng khẳng định giả thuyết rằng, loại tình cảm của tôi và Okkotsu thật sự tương đồng.
- Tại sao?
- Cơ thể tôi không tốt...cần được nghỉ ngơi...
Đi làm, chữa trị, rồi tìm cách đối phó với Hội đồng Phù thủy thật sự khiến cho tôi mệt đến hao mòn thân xác, còn chưa kể đến việc tôi phải tìm cách giấu diếm bà mình về việc mình đã dùng một loại ma thuật nguy hiểm. Nếu như để bà tôi biết, bà thà liều chết với Okkotsu chứ cũng không để tôi làm thứ chuyện ngu ngốc này.
Hiện tại, sau khi tỉnh khỏi thứ tình cảm mù quáng ấy, tôi đã nhận thức được trước kia mình ngu ngốc đến mức nào. Trong lòng thầm nhủ, một lần này nữa thôi, tôi chỉ cố một lần này nữa thôi. Sau chuyện này, tôi một chút cũng sẽ không dính líu tới Okkotsu nữa. Từ nay mỗi người một ngả, lấy khác biệt của cuộc sống làm biên giới, chim rừng và cá biển chẳng thể gặp được nhau.
- Tình trạng...hiện tại của cô Orimoto...đã khá hơn rất nhiều...không còn gì đáng ngại...
Tôi hắng giọng lấy hơi.
- Việc chữa trị...không cần quá vội vàng...
Okkotsu hình như muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại bị Orimoto từ đằng sau cọ lên lưng, cô nàng phát ra nhưng âm thanh nho nhỏ, như một thiếu nữ bị bệnh cần người yêu chăm sóc.
Tôi không liếc mắt nhìn khuôn mặt Okkotsu, tình cảm với dần theo mỗi lần chữa trị, thái độ của tôi với cậu cũng ngày một xa cách, lạnh lùng. Bây giờ trong lòng tôi chỉ còn lại những hồi ức về cậu đã đối xử với tôi như thế nào. Trong tình cảm, đôi khi phũ phàng, độc ác lại là một loại thiện lương, còn mập mờ, không rõ ràng, cân đong đo đếm khoảng cách mối quan hệ cả hai mới là tàn nhẫn. Biết rõ không thể cùng tôi tiến thêm, không thể cùng tôi nói đến chuyện ở bên nhau, nhưng lại gieo và trong lòng tôi loại mộng tưởng xa vời.
Mỗi đêm, tôi đều theo Satoru đi khảo sát, trình độ sử dụng phép thuật của tôi càng ngày càng được tăng cao, những câu thần chú với sức công phá lớn cũng được sử dụng, nhưng tôi không dám dùng loại thần chú tất sát. Tôi không hề muốn giết người.
Đêm nay lại có sự thay đổi, người đi cùng tôi là Itadori.
Cậu trai hiền lành, tốt bụng, ngượng ngùng nhìn tôi mặc chiếc váy ngủ, mọi lần đều là Satoru đi cùng tôi, mà tôi và hắn đã làm loại chuyện thân mật nhất, tôi chẳng còn gì mà ngại cả. Tôi cũng nghĩ đến việc vào nhà thay đồ, nhưng lại sợ đánh thức bố mẹ, như vậy thì không hay. Dù sao chuyện này chỉ có bà và tôi biết, mẹ tôi thật sự thương tôi hơn cả bản thân mình, nếu như biết tôi hàng đêm đều ra ngoài, lao đầu với mớ rắc rối, thì mẹ nhất định khóc ngất rồi khóa tôi lại.
- Chị có muốn dùng áo em không?
Cậu nhìn đi chỗ khác, gãi gãi đầu mà đưa cho tôi áo khoác ngoài của cậu.
- Cám ơn cậu.
Chiếc áo to lớn, đẫm thứ mùi dễ ngửi của cậu, ấm áp hệt như người thanh niên trước mặt tôi.
- Bình thường chị và thày Gojo đi khảo sát thế nào?
- Thì thầy cậ... sẽ tìm những nơi được thông báo là có sự xuất hiện của Thuật thức Sáng tạo, rồi trực tiếp ôm tôi...bay đến đó.
- Ôm?
- Đúng, tay để dưới mông, tay vòng qua eo...bay vù vù trên trời đó, bay như chim vậy!
Tôi không khách khí mà miêu tả lại cách Satoru ôm tôi như thế nào.
Itadori nghe đến đâu mặt mũi đỏ gay đến đó. Trai tân sao? Trong đầu tôi lóe lên một thứ suy nghĩ. Có thể là do tiếp xúc với đám sách ma thuật lâu ngày, gặp qua không ít loại ma thuật biến thái, công với việc đã từng hoan ái với nam nhân, làm cho cái tính cách hướng nội ban đầu của tôi bay biến tận đâu không thấy bóng dáng.
- Không sao, cậu cứ ôm tôi thế này này...
Tôi kéo kéo tay Itadori, vòng qua eo tôi, chủ động quàng qua cổ cậu. Nhiệt độ trên người cậu cũng thật dễ chịu, áp vào một chút đã cảm thấy những thớ cơ săn chắc ẩn hiện, phập phùng dưới lớp áo. Đột nhiên, tôi thật tò mò muốn kiểm chứng màu lông mu của cậu! Con mẹ nó, đầu óc tôi có vấn đề rồi!
- Chị! Thế này gần quá rồi!
Khuôn mặt này đáng yêu thật, tôi quyết định rồi, tôi phải cho cậu ấy vào tròng!
Tôi như tìm thấy mục đích mới của mình, hai mắt híp lại, môi cong lên một độ cong nho nhỏ.
- Cậu...ôm không chặt...tôi sẽ bị rơi đó...
Cuối cùng Itadori quyết định sẽ cõng tôi, nhưng cõng như vậy cũng tốt nha. Tấm lưng rộng lớn thế này, tôi tha hồ cọ tới cọ lui ngực. Mẹ tôi tính cách gì cũng không di truyền được cho tôi, duy chỉ có thân hình tốt đẹp của mẹ tôi lại thừa hưởng hoàn toàn, thật chí, tôi còn có phần trắng mềm hơn mẹ. Hai cặp đùi đặt hai bên mông cậu, thi thoảng lại cọ qua cọ lại nhẹ nhàng.
Khảo sát thì có gì khó khăn đâu cơ chứ? Mục tiêu của tôi là Tổng lãnh Phù thủy, mà nghĩ xem, Thượng tầng truy lùng người lâu như vậy cũng không tìm được thì một đứa mới vào đời, non choẹt như tôi có thể tìm được sao? Đơn giản thôi, mình không thể tìm được, vậy thì để người ta tự đến tìm mình đi.
Thái độ của tên phù thủy tóc đỏ hôm trước đã nói rất rõ rằng, Dị bẩm là cá không cần đũa thần cũng thi triển được ma thuật, nếu không là đồng minh, nhất định là mối nguy hiểm, cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt. Bằng chứng là những tên Phù thủy tôi tìm được đang càng ngày càng nguy hiểm, địa bản càng ngày càng gần Trường Chú thuật. Tôi chỉ cố gắng học tập, đối phó được với tất cả bọn chúng, đứa bắt, đứa thả về, kiểu gì cũng có một ngày những kẻ chủ chốt đến tìm tôi.
Tôi đang càng ngày càng tiến gần đến mục tiêu của mình.
- Cánh rừng...đáp xuống...
Nhạy cảm với ma thuật, tôi chẳng khác nào một máy dò Phù thủy cả.
Itadori lập tức ngeh theo tôi, đáp xuống giữa cánh rừng sau trường học.
- Triển!
Tôi dùng ma thuật hiện hình, đánh tan lớp sương dày đặc trong rừng, loại bỏ toàn bộ ma thuật tàng hình.
- Thắp!
Ma thuật thắp sáng là loại ma thuật đơn giản mà phổ biến nhất của Phù thủy nhưng dùng nó với ma thuật đánh tan thì lại chuyện khác, ma thuật đánh tan và ma thuật thắp sáng nôm na cần có nguyên liệu giống nhau. Nên đẻ dùng được chúng cùng một chỗ trên một phạm vi không gian không quá lớn, người dùng cần tận dụng triệt để nguồn vật chất xung quanh mình.
- Tổng lãnh lo lắng về ngươi quả thật là không sai!
Tôi nghĩ rồi, giờ nói chuyện cũng thấy khó, nên để cho người cần, chứ tên này thì chút nữa xách về cho Gojo, nói nhiều với hắn cũng chẳng để làm gì.
Hắn thi triển ma thuật bay bắt đầu lơ lửng trên không trung.
Tôi nhanh nhẹn leo lên lưng Itadori.
- Mày làm trò gì vậy?
- Tôi không bay được...
Cuối cùng cũng phải nói. Tôi vỗ vỗ lên lưng Itadori, ý bảo cậu phải chú ý đến tránh được đón tấn công của hắn.
- Chị...
- Thầy cậu...làm việc này rất tốt!
Tôi giơ một ngón cả ra. Trong một câu nói, tôi đem Chú thuật sư mạnh nhất thành ngựa cho mình cưỡi, bây giờ lại cưỡi cả vật chứa của Sukuna. Tôi đột nhiên cảm thấy mình sống cũng đủ rồi đi!
Itadori trong việc làm ngựa hình như có thiên phú thì phải, chạy rất tốt, tránh rất chuẩn, chỉ có điều, tên này khó ăn quá!
Di chuyển của hắn không hề giống với những tên khác, đòn nào đánh ra cũng đều muốn lấy mạng tôi và Itadori.
- Itadori...cậu chịu khó một chút!
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.
- Ta sẽ mang tim mày về cho Tổng lãnh, chắc chắn Ngài ấy sẽ trọng thưởng tao!
- Nghịch thiên giới luật!
Tôi búng tay cái tách, không gian xung quanh tên Phù thủy bị xé rách bởi vô số những bàn tay khô gầy đen ngòm, hắn không kịp phòng bị, lập tức bị chúng túm được.
- Con điên! Con đàn bà thối tha! Sao mày có thể? Mày...Mày là cái thứ gì?
Nghịch thiên giới luật là loại ma thuật mở ra đường thông giữa hai thế giới âm và dương, đem người chết về với trần thế. Hay nói cách khác, nó là loại ma thuật cho phép người dùng tạo ra Quỷ môn quan không chính thức, sử dụng người chết như một công cụ, nó là một ma thuật tất sát.
Tôi thở hổn hển, vẫn là không kiểm soát được lượng mà thuật của mình phóng ra, đã mở ra nhiều hơn một Quỷ môn quan giả, điều này đã hút đi lượng lớn ma thuật của tôi.
- Cậu Itadori, tôi cần bổ sung Chú lực của cậu...
- Bằng cách nào? Chị nói đi, em nhất định sẽ giúp chị!
Tôi thoát đi áo ngoài, cả váy ngủ cũng cởi ra, đẩy cậu nằm trên thảm cỏ mềm.
- Quan hệ với tôi.
- Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip