Chương 12: Nói dối
Chương 12: Nối dối
Hôm nay sương mù dày đặc, mưa nhỏ lạnh giá. Tôi rất vừa lòng với chiếc xe mới của mình, hiển nhiên đây không phải lần đầu sau khi đến đây, tôi vừa lòng với thứ gì đó. Cảm xúc của tôi thay đổi rất thất thường, khác với nơi trước kia từng sống, chốn ẩm ướt hoang vu, nơi nơi đều là rừng cây tốt tươi phủ đầy như lồng giam. Tokyo cho dù đổ mưa vẫn mang theo một cỗ khí thái trong lành, đấy là cảm nhận của riêng tôi.
Đương nhiên tôi vẫn thích bầu trời xanh ngát hơn, nhưng thả lỏng mình để tận hưởng sự khát biệt vùng miền rất không tệ.
Bởi nếu quá nhớ nền mây xanh xanh kia, tôi có thể ngắm đôi mắt của ai đó cho đỡ buồn.
Quạt trần trên đỉnh đầu vẫn đều đều quay, tạo ra những làn gió khẽ lướt qua mái tóc trắng mềm mại của hắn. Phòng học không lớn cũng không nhỏ, chiều ngang vừa vặn đủ kê bốn cái bàn. Bước vào cửa theo thứ tự sẽ là Gojo Satoru, Geto Suguru, tôi và Shoko.
Đã trôi qua 10 phút nhưng giáo viên đứng lớp vẫn chưa đến, chúng tôi bắt đầu ngồi đoán già đoán non, tệ nhất vẫn là Gojo, hắn lại nói những thứ dị hợm. Cuối cùng câu chuyện kết thúc bằng một cuốc điện thoại của hiệu trưởng, bảo rằng cô giáo của chúng tôi bận sinh nở rồi.
"..."
Tôi không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống này.
Cao chuyên chú thuật có rất nhiều hoạt động đáng để trông đợi, những giáo viên hướng dẫn chúng tôi đều là những người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, điểm chung duy nhất của họ chính là lập dị.
Điển hình là thầy Yaga Masamichi- người được tiến cử cho chức vị hiệu trưởng, có một niềm đam mê đặc biệt với chú thi. Thú thật là trông nó cũng đáng yêu, nhưng làm ơn đừng dọa tôi bằng việc vừa hát ru nó vừa trưng ra vẻ mặt như táo bón vậy.
"Miya, chiếc xe đạp êm chứ?"
Suguru chống cằm hỏi, có vẻ hắn ta đang cố hạ hỏa bằng cách bắt chuyện với tôi sau khi có một trận đấu võ mồm với Gojo Satoru.
Thật lòng cảm ơn vì đã đền cho tôi chiếc xe đạp, tôi chân thành viết xuống, gắn thêm một bông hoa giấy mới xếp được đưa cho hắn.
Dùng rất tốt, thật sự cảm ơn cậu.
Hắn nhận lấy tờ nháp gắn đóa hoa của tôi, nhìn hồi lâu rồi mỉm cười: "Chắc hẳn gia đình cậu đã giáo dục cậu rất tốt, chẳng bù cho ai đó, miệng phun ra toàn đất mà thôi".
Không cần nói, đây hoàn toàn là nhát dao chí mạng găm vào màng nhĩ Gojo Satoru.
Hắn cắm tay vào túi quần, chân thon dài bắt chéo trên bàn học. Khó chịu lườm Geto Suguru, hắn đảo mắt sang tôi, mỉa mai nói: "Cậu ta gặp gia đình mình còn chưa tới mười lần, giáo dục cái lông".
Hiện trường một mảnh im lặng.
Satoru vẫn chưa ý thức được ánh mắt giết người của tôi, tiếp tục đẩy mắt kính: "Nếu như bàn về vấn đề quét tước đền thờ hay đỉnh cao của sự nhàm chán, hoặc là thất học mười mấy năm thì cậu ấy ăn đứt cả cậu đấy".
Tôi dứng dậy, nâng ghế lên, tiến về phía hắn
Hắn nhìn thấy động tác của tôi, cười tươi rói: "Ồ, tôi biết cậu cảm kích nhưng không cần nhiệt tình thế đâu, tôi chỉ nói đúng sự thật".
Shoko tặc lưỡi: "Ngu ngốc".
Geto Suguru nụ cười sắp không giữ được.
Ầm!
Chiếc ghế gỗ vỡ thành nhiều mảnh khi tôi dùng lực đập xuống, vụn gỗ xẹt qua mắt kính đen của hắn, Gojo Satoru hơi cúi đầu, Lục Nhãn bại lộ hoàn toàn trong mắt tôi. Hắn thu tay lại, kéo cổ tay tôi về phía mình, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Cậu cô đơn à?".
Ngay khi đỉnh đầu tôi chạm vào cằm hắn, tôi dùng tay trái tóm lấy cổ áo Satoru, quật ngược hắn ra phía sau. Động tác nhanh gọn lại chuẩn xác, nhưng vì người hắn quá cao, tôi sâu sắc cảm thấy cột sống của mình đang gào thét.
Nhưng trái tim tôi cũng đang gào thét đây này!
Nhanh chóng ngồi lên người hắn, trán chúng tôi va đập vang dội. Hắn đau đến mức ngả ngửa về sau, hét thất thanh: "aaaaa, Miya, đồ điên này, cậu lại lên cơn gì đấy..."
Satori chống khuỷu tay xuống đất, trợn mắt nhìn tôi, cả gương mặt đều là kinh ngạc cùng không thể tin được.
Mái tóc trắng khiến hắn xinh đẹp hơn không ít, tôi chưa bao giờ thấy ai tuấn tú như hắn, tuấn tú đến mức ẻo lả.
Đây không phải là lời châm biếm đâu, thật mà.
"Gojo Satoru ghét đồ ngọt nhất trên cuộc đời này, đúng không?". Tôi vẫn giữ nguyên khuôn mặt ôn hòa tuyệt đối của mình, môi cong lên thành độ cong nhất định, vừa vặn để lộ hai cái má lúm, thanh âm phiêu bổng nhẹ nhàng, "Mùi hương của bơ thật đáng buồn nôn, chỉ ăn vào một ngụm liền muốn phun ra, ngọt đến mức ho khan, không nhịn được uống liền mấy ly nước. Bánh xốp ăn vào không hề cảm nhận được vị gì, cậu vẫn luôn luôn cầu xin tớ đừng ăn đồ ngọt trước mặt mình".
Hắn cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó bất ổn, bàn tay trên vai tôi dùng sức, trực tiếp hô lên: "Nói dối, thần kinh cậu có vấn đề gì à...".
"Cậu phải tin tưởng lời nói của tớ, cậu cực kì ghét đồ ngọt, Gojo Satoru mỗi lần nhìn thấy đồ ngọt đều buồn nôn vô cùng".
Tôi nhỏ giọng thì thầm:
"Cậu phải nghe lời tớ, tớ không bao giờ nói dối cậu, Gojo Satoru, cậu nói có phải không?".
Đôi mắt hắn khẽ híp lại, môi mấp mấy, nhưng chưa thốt ra từ nào. Tôi nghiêng đầu, mồ hôi dần túa ra, hai tay ôm mặt hắn dán sát lại mặt tôi, hơi thở hòa quyện, để giọng nói của tôi nghe dịu dàng hơn cả: "Trả lời nào, Satoru".
"..ừm"
Tôi hài lòng bước xuống từ người hắn, ung dung trở về chỗ người. Geto Suguru không biết từ đâu lấy ra một cái ghế, nhún vai: "Tôi định giúp cậu giáo huấn cậu ta một chút, mà chắc không cần rồi nhỉ".
Thật ra thì đây là lần đầu tôi áp dụng thuật thức [Nói dối] lên một chú thuật sư, lại là chú thuật sư sở hữu cả lục nhãn và vô hạ hạn như Satoru nên có chút hồi hộp. Tôi dám làm thế một là vì tức giận, hai là vì có Geto và Shoko ở đây, lỡ như Satoru phát điên vì biết tôi dùng thuật thức lên hắn rồi đánh tôi thì cũng có người can ngăn, tôi hối lộ sẵn cả rồi.
Nhưng thật lạ vì cả Shoko và Geto đều không hỏi về điều tôi vừa nói.
Hai cậu không tò mò về thuật thức của tớ hả?
Shoko xoa đầu tôi: "Yep, vì không biết sẽ có lợi cho thuật thức của cậu hơn, nhưng mong là cậu không tẩy não hay bắt bọn này nhảy múa với chiếc quần in hình Satoru vào giữa đêm".
Geto Suguru: "Đồng quan điểm".
Tôi cười ha ha.
Tớ có bảo thế bao giờ à?
Shoko và Geto cũng cười ha ha, đáp chắc nịch: "Có".
Và một tháng sau đó thì Gojo Satoru thật sự chán ghét đồ ngọt, hắn không hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi thuật thức của tôi. Chỉ là vô cùng bực bội vì cảm giác thèm thuồng nhưng ăn vào lại nôn ra.
"Thôi rồi điên hết rồi, không ăn được đồ ngọt thì sống để làm gì nữa"
Geto đi song song hắn, bình tĩnh nói: "Vậy thì chết đi".
"Cậu im đi đồ đàn ông phụ bạc. Đừng tưởng tớ không biết cậu cố ý bảo Miya làm thế với tớ"
"...ầu, nghĩa là đến bây giờ cậu vẫn không nghĩ cậu ấy cố tình làm vậy?"
Gojo Satoru như cái xác không hồn, phản bác: "Cậu ấy đâu có lí do gì để ghét một người hoàn hảo như tớ".
Tôi đi phía sau cả hai, giả vờ như không nghe gì.
....
Miya chính là Toge phiên bản nữ, tôi không có năng khiếu vẽ cũng như mắt thẩm mĩ nhưng đã cố hết sức rồi *chấm nước mắt*.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip