Một chút sinh hoạt hằng ngày
Tôi bước đi với một chút nhăn nhó. Bầu trời hôm nay trong veo đầy nắng đậm một màu hè, từng tiếng ve kêu vào một buổi sớm khi ánh nắng mới chiếu chạm qua các kẽ lá dịu dàng táp lên lề đường
Tôi và hắn vui vẻ cùng nhau ăn một loại bánh kem trông rất hài hòa, nhưng cũng lại vì hắn chân dài mấy bước đi trước, bất giác lại làm không khí thêm vài phần khoảng cách
Nhìn hắn chân dài chân dài bước đi, tôi chỉ có thể cố gắng lết theo sau thật nhanh, mà hắn lại vô tư cắn miếng bánh kem thơm ngon, thỉnh thoảng còn ngâm nga yêu đời vô cùng
Hắn bước đi thong thả ung dung, chỉ chăm chú cái miệng to liên tục cắn, không ngoảnh đầu cũng không thèm nhìn lại tôi đang gắng bước theo sau, thi thoảng rảnh rỗi réo tên tôi
-"Yoru, đi nhanh lên, chúng ta sắp muộn học"
Tôi âm thầm cắn răng, hắn là tên chết tiệt sao? Rõ ràng người chủ động mở miệng muốn tôi đi cùng là hắn, bắt tôi xách một đống bánh kẹo theo cũng là hắn, không chờ tôi cũng là hắn, vậy mà hắn còn dám giục tôi
Hắn đột nhiên dừng lại, ngoảnh mặt nhìn tôi, miệng còn dính một lớp kem mỏng trông xấu kinh
Tôi giật mình, gấp gáp phanh lại, rất sợ mặt bị đâm vào ngực hắn
Hắn đẩy gọng kính lên, song lại với tay về phía tôi, lấy từ túi ra thêm cái bánh nữa cho lên miệng
-"ngon đó, lâu lắm mới ăn được một bữa chất lượng vậy"
Tôi hắc tuyến nhìn hắn, cả tuần qua tôi đã theo dõi, hắn lúc nào cũng có món này món kia trên tay, không lúc nào miệng rảnh rỗi, mà đồ ăn vừa ngon ngọt lại xa xỉ, khắp những món đều được dát vàng, thơm ngon tuyệt đối trăm phần trăm thắng mấy chiếc bánh quèn này của tôi
Hai chúng tôi bước đến lớp, Geto Suguru và leiri Shoko đã ngồi sẵn ở đó, hai người đoan trang mà ngồi lại gọn gàng. Người thiếu niên tóc đen toát ra một khí chất ôn nhu hài hòa, mí mắt lúc nào cũng cong cong càng làm cho hắn thêm phần thành thục. Người thiếu nữ còn lại lại mang một phong thái hờ hững đôi chút, dù là thiếu nữ tuổi còn xuân xanh nhưng xét theo phần nào đó giống như có một nét quyến rũ bí ẩn lạ thường
Nghe thấy tiếng động họ đồng thời quay lại nhìn chúng tôi, người thiếu niên tóc đen cười cười chào hỏi
-"Satoru, nay phá kỉ lục đó, lần đầu cậu đến sớm như này"
Gojou Satoru một tay đút túi quần, tay còn lại dang ra khoác lấy vai tôi, người cúi cúi, chậm rãi kéo tôi đi theo hắn
Thân thể thiếu niên cao lớn rắn chắc do hằng năm luyện tập võ thuật, mà lạ kì lại cao cao gầy gầy có phần non nớt của tuổi trẻ. Nhiệt độ hắn ấm áp cảm tưởng như có thể bao phủ lấy người tôi, mang theo cái hương ngòn ngọt nhẹ nhàng thoang thoảng vờn quanh cánh mũi, tức khắc trở nên vi diệu hẳn, đó là mùi hương bánh ngọt, nước xả vải và mùi hương độc hữu của hắn
Tôi trầm mặc nương theo, hắn gần sát vậy có ổn không?
Hắn kéo tôi bước qua, càng đến gần bạn hắn, cả biểu cảm của hắn từ lạnh ngắt chuyển qua nụ cười phởn trông vừa ngả ngớn vừa đểu cáng, ngữ khí tự hào giống như đứa trẻ đang khoe khoang
-"nhìn đi Suguru, thấy người bạn mới quen của tớ thế nào? Làm bánh siêu ngon, tính lại tốt bụng dễ mến, quan trọng là tặng tớ rất nhiều bánh, sau này còn có thể hàng giờ cấp cho tớ ăn"
Geto Suguru bình thản tiếp thu thông tin, mặt không quá nhiều biểu tình dư thừa, chất giọng trầm ấm nhu hòa vang lên
-"chào buổi sáng, Rayaga-san"
Ngón tay tôi co lại nắm nhẹ lấy vạt áo, lịch sự cúi chào
-"chúc cậu ngày mới tốt lành, Geto-san"
Gojou Satoru đứng bên cạnh nhìn tôi, mắt kính đen thui tẩm thêm một lớp ánh sáng từ đèn trần, nó làm tôi không thấy được đôi mắt hắn
Hắn kéo lên khóe môi, cười cợt mang theo một chút chế giễu
-"nhát ghê"
Xiên cho tôi một nhát, hắn lại tri kỉ vỗ vai tôi như bạn thân lâu năm
-"Yoru ngoan, không phải sợ, nhìn tên đần này có vẻ hơi gian tà, nhưng cậu ta không phải người xấu"
Tôi nhìn hắn, sửng sốt một chút, hắn có thể dễ dàng nhận biết tâm trạng của tôi hiện giờ rất siêu, tôi vốn dĩ không hề nhớ mình đã biểu lộ ra cái gì rõ ràng
Vẫn là nói, bây giờ mọi người đều có khả năng quan sát tốt sao? Hơn cả, giọng điệu vỗ về trẻ nhỏ đó là thế nào?
Tôi gật nhẹ đầu với hắn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngồi về chỗ, chỗ ngồi của tôi là ở sau Geto Suguru, là ở chính giữa, mọi người ngồi thành hàng phía trên, chỉ có mình tôi ngồi dưới
Tôi với tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo ngọt ngào có lớp vỏ màu nâu, ngón tay khẩy nhẹ lớp bên ngoài lộ ra cục kẹo hình tròn trắng tinh bên trong. Tôi vui vẻ, đưa tay định ném vào trong miệng
Cập một tiếng, hai hàm răng tôi va phải nhau, đau điếng, tôi liếc mắt xuống, tay trống trơn, lại liếc sang bên cạnh, chỉ thấy hai ngón tay to thô ráp cầm viên kẹo của tôi, chủ nhân của ngón tay lại là Gojou Satoru
Hắn há miệng, nhét viên kẹo vào, là vị bạc hà cay cay, cắn vào trong sẽ là một lớp chocolate chảy ngọt ngào, nhai sâu hơn là một miếng dâu tươi nhỏ
Tôi nhìn hắn, chỉ thấy viên kẹo yêu thích bị hắn nhét vào một bên má phồng lên, má đung đưa lắc lư cùng tiếng nhai rôm rối giòn tan, hắn ăn thập phần ngon miệng
Lòng ứa nước mắt, đó là viên duy nhất tôi mang. Nhìn hành vi tàn nhẫn hiện tại của hắn, tôi liền nhớ lại những ngày vừa qua học ở trường
Lần gần đây nhất là hắn đánh tôi một cái rất đau, mắng chửi tôi, dọa tôi, sai vặt tôi, vào ngày đầu tiên gặp mặt lại hù dọa tôi, đặt biệt danh vớ vẩn, còn cười khằng khặc khi thấy tôi ngã, mặc dù lần đó có thể là tôi còn mơ màng nói thích hắn trong thâm tâm, chưa hoàn toàn để ý sự xấu xa của hắn
Tôi che mặt, ngón tay nhẹ day day mái tóc
Thiếu niên, cậu là kẻ ác liệt nhất trần gian
Cảm xúc của tôi vừa lạ lẫm, vừa mới mẻ lại càng kì quái, rõ ràng có cảm giác thích hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn là cảm giác tim đập thình thịch liên hồi hay mặt đỏ bừng ngại ngùng mà người ta thường nói
Thích hắn, càng giống như thích một món ăn ngon hay một bức tranh nghệ thuật được triển lãm trong bảo tàng
Nguyên lai, cái thích mà người ta nói không phải là hồi hộp phấn khích khi ở cùng người đó
Tôi thẳng lưng lên nghiêm túc, thầy Yaga đã vào, tiết đầu tiên là toán học, là môn tôi kém nhất, tôi ấm thầm nghĩ ngợi, phải nghiêm túc
Liếc sang lại phía Gojou Satoru, dáng ngồi hắn kì quặc, hai chân dài vắt chéo đặt lên bàn, hai tay vòng ra sau gáy để gối, cả người dựa lên lưng ghế trông vừa biếng nhác lại có phần côn đồ
Khóe mắt nhìn lướt xuống phía dưới, hai chân ghế đằng trước bị nhấc lên đung đưa lên xuống, rất nguy hiểm, ấy vậy mà người thiếu niên vẫn thản nhiên cười cợt thư giãn
Tôi muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng rồi lại lui về
Tuy dáng ngồi nguy hiểm, nhưng nụ cười hiện giờ của hắn đẹp vô cùng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip