Chap 16
Hôm nay là cuối tuần, tôi hay ngủ nướng đến khét lẹt vẫn chưa dậy. Mặt trời chói chang thật chứ, chắc bây giờ đã trưa luôn rồi. Tôi xoay người vào trong bóng tối để tiếp tục ngủ, vì mắt tôi mở cỡ nào cũng không lên.
- Tb à? Mẹ vào nhé?_Giọng mẹ tôi từ ngoài cửa vọng vào
- Dạ_Giọng tôi vẫn ngái ngủ
Dứt lời, tôi chùm chăn lại mà tiếp tục vào cõi mộng đẹp đẽ của mình. Thường ngày mẹ tôi không thèm ngó ngàng đến cái phòng của tôi, rất ít khi vào, mà nói đúng hơn số lần vào phòng tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chắc mẹ muốn mượn gì đó thôi, nên tôi cũng không quan tâm cho lắm. Trong khi tôi chùm chăn kín mít để ngủ còn mẹ tôi thì hết thở dài đến lắc đầu chịu thua.
- Tb à, trưa trời trưa trật rồi mà vẫn còn ngủ hả con? Thầy Jeon đến nhà rồi đây này mà sao con vẫn ngủ ngon lành thế hả?
Nghe xong tôi mở banh 2 con mắt ra hết cỡ còn mồm thì há hốc, tai thì không thể nghe lọt những từ mẹ tôi vừa phát ra, trong lòng thì không thể nào tin được là thật hay giả, não bộ thì như chết cứng còn tay chân coi như liệt luôn. Vì tôi trốn dưới chăn nên mẹ tôi cứ nghĩ là tôi không nghe chứ tôi đang vò đầu bức tóc không biết nên làm như thế nào
Bây giờ mà còn tâm trạng học hành cái gì? Hôm qua hắn bị thương như thế kia sao không ở nhà dưỡng thương đi mà lết xác đến đây chỉ để dạy cho tôi, đúng là sức trâu bò. Với lại giờ tôi chả muốn gặp hắn chút nào, học cũng không vô mà nói chuyện thì lại có cảm giác ngại ngùng và khó chịu. Chẳng hiểu sao nhưng nếu gặp mặt hắn tôi chắc chắn sẽ có cảm giác đó, khó hiểu thật
- Tb?_Giọng mẹ tôi cất lên giữa không gian im lặng từ nãy giờ
- Mẹ đuổi th... À nhầm, mẹ nói với thầy là hôm nay con mệt lắm, không học nổi đâu nên tuần sau thầy hãy tới
Không nhận được câu trả lời từ mẹ tôi, tim tôi như muốn rớt ra ngoài. Tôi vẫn nằm yên bất động ở trong chăn cho đến khi tôi nghe tiếng đóng cửa. Vậy là mẹ tôi đã đồng ý ư? Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi vui mừng như đi hội, chỉ muốn nhảy tung ra khỏi giường mà quẩy. Nhưng tôi vẫn cố nằm thêm vài phút và lắng nghe tiếng bước chân của mẹ tôi xa dần rồi đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Tôi mở bung chăn ra và hít lấy không khí trong lành, chứ nãy giờ chùm chăn nóng muốn tắt thở. Tôi ngồi bật dậy vươn vai nhưng hồn tôi lại bay mất tăm biệt tích. Cái bóng người mặc đồ đen ở phía góc bàn học của tôi là ai? Ma hả? Chết rồi chết thật rồi, phải diệt nó cho bằng được nếu không thì chỉ còn cách bán nhà
Còn về phía cái con người mặc áo đen kia, đang lay hoay làm vài thứ ở phía bàn học thì nghe tiếng động ở phía sau lưng. Có lẽ là do tiếng ồn ào phát ra từ phía các dụng cụ nên vô tình khiến con bé ở trên giường tỉnh giấc rồi. Hắn xoay người lại thì thấy tôi đang giơ cái gối lên cao và chuẩn bị ném về phía hắn đang đứng
- Th....Thầy Jeon?_Tôi giật mình không nói nên lời khi đã nhận diện được cái bóng đen đó là ai
- Em đang làm cái trò gì vậy? Tính ám sát tôi à?_Hắn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu
- À ừm.... ý em là sao thầy lại ở đây vậy?_Tôi nhanh chóng giấu cái gối ra sau lưng
- Mấy bữa nay em nghỉ học nên tôi mang bài vở qua cho em
Tôi cạn lời, không biết nên nói gì nữa. Hắn lúc nào cũng chỉ biết học với học thôi sao? Thật nhàm chán. Đang chìm vào dòng suy nghĩ thì hắn đột nhiên tiến gần đến tôi. Tôi đang hoang mang không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo thì tay hắn đã nhanh chóng đặt lên trán tôi. Mắt tôi và mắt hắn lúc này chạm nhau, mặt tôi đỏ bừng lên rồi nhanh chóng xoay đi chỗ khác. Hắn cũng chỉ cười khẩy 1 cái rồi quay lưng bỏ đi
Lợi dụng cơ hội, tôi đứng dậy tính trốn đi nhưng chưa kịp ra đến cửa phòng thì lại nghe tiếng bước chân đang tiến đến. Tôi đành ngậm ngùi quay về cái giường của mình rồi giả vờ ngủ. Tôi mở mắt he hé nhìn cánh cửa mở ra nhưng khi ánh mắt tôi thấy hắn bước vào thì tôi lập tức nhắm tịt mắt lại. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được thứ gì đó ẩm ướt trên trán. Tôi mở mắt ra thì thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm
- Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, ăn uống đầy đủ để mau khoẻ, còn nếu để bệnh nặng hơi thì tôi phạt đấy
Gì chứ? Hết nói nổi, bộ tên này hết lí do để bắt bẻ rồi hay sao mà lấy cái lí do xàm không thể tả. Ơ mà khoan, hắn tin là tôi bị mệt thiệt á? Há há, tin người vcl. Tôi lấy tay thử chọt chọt vô trán thì thấy hơi ấm ấm, chắc có lẽ tại lúc nãy chùm trăn nóng quá ấy mà. Nhưng cái khăn đang đắp trên trán tôi lạ lắm, hình như nó chưa hề tồn tại trong nhà tôi luôn thì phải. Hắn lượm ở đâu ra thế nhỉ?
- Khăn tay của tôi đấy, tôi không tìm thấy miếng dán giảm nhiệt ở đâu cả
Cứ như JungKook đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Mà tên này cũng ngốc thật, sao không lấy khăn của tôi mà lấy khăn của hắn làm gì? Hay là lại không thấy? Rõ ràng là nó nằm sờ sờ ở trong phòng tắm cơ mà? Nãy giờ mới để ý, hắn đã ngồi xuống ở 1 cái ghế gần đó và cứ nhìn tôi chằm chằm từ nãy đến giờ. Cảm giác cứ không được thoải mái cho lắm
- Thầy Jeon? Áo của thầy em đã giặt sạch rồi và em để trong tủ đó ạ_Tôi cất tiếng để tránh ánh của hắn
- À ừ, để tôi lấy
- Cũng đã chiều rồi, thầy về cẩn thận. Tạm biệt thầy
Đó là cách mà tôi đuổi hắn về mà vẫn ăn nói lịch sự, người ta gọi là nói khéo đó. JungKook đã nhận ra được rằng tôi muốn đuổi hắn về, dù nói khéo tới cỡ nào hắn cũng phát hiện ra. Trong lòng hắn giờ đang đặt ra 1 câu hỏi là tại sao sự quan tâm của hắn dành cho tôi lúc nào cũng bị chối bỏ? Từ hôm qua đến giờ mà hắn cứ rầu rĩ không hiểu lí do tại sao. Ra đến cửa hắn vẫn không quên dặn dò tôi
- Nhớ lời tôi dặn đó, đừng để tôi phải lo lắng cho em
Ơ, ý của hắn là sao nhỉ? Thôi thôi, tôi suy nghĩ quá nhiều rồi nên tôi quyết định không quan tâm nữa. Tôi đi lại cái bàn học xem hắn đã đưa bài gì cho tôi, có cần phải làm hay không. Nhưng tôi lại không thấy sách vở gì cả, thay vào đó là cuốn truyện đam mỹ và cái điện thoại của tôi mà hắn đã tịch thu ở lần trước, bênh cạnh nó là 1 cây kẹo và mảnh giấy có 2 chữ "Xin Lỗi". Trời ạ, hắn lại có ý đồ gì đây?
Không quan tâm nữa, tôi nhanh chóng đi thay đồ rồi lén ba mẹ chạy đến bệnh viện thăm Jimin. Đến phòng cậu, tôi đẩy cửa vào thì thấy cậu đang nằm chơi game còn bênh cạnh là 1 giỏ trái cây kèm hoa rất lớn
- Jimin?
- Sủa?
- Cái giỏ này đâu ra vậy mày?
- À nãy thầy Jeon có tới, thầy nói là thầy với 1 người bạn của thầy tặng
- Ủa bạn của ổng thì liên quan gì đến mày?
- Ai biết? Nãy thấy ông bạn của thầy cũng tới luôn mà thấy núp núp ngoài cửa á, sợ tao thấy mặt hay gì?
- Dẹp dẹp qua 1 bên, tao có mua cháo cho mày nè
- Giỏi, mau lại đây đút trẫm ăn
- Miễn
- Tao tại ai mà bị ra như thế này hả? Mà mày còn không thương tao nữa
Miệng tôi co giật, nói không nổi. Jimin đang nhõng nhẽo với tôi, lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này. Không đỡ nổi, tôi đành ngồi xuống đút cậu ăn còn cậu thì ngồi chơi game. Công bằng ở đâu? Tôi có cảm giác như mình là 1 người má vậy đó, y chang luôn
- Ê, tao hỏi cái này nè?_Jimin nói nhưng vẫn nhìn vào điện thoại
- Gì?
- Mày với TaeHyung đang hẹn hò à?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip