Chap 30

- Về nhà thôi em

Bàn tay ấm áp và từng tiếng nói trầm ấm vang đều bên tai tôi đến nỗi quen thuộc. Tôi nắm chặt bàn tay anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền như muốn ngủ thêm 1 chút nữa. Anh nhẹ nhàng và âu yếm xoa đầu tôi. Không để anh đợi lâu, tôi vươn vai ngồi dậy nhìn anh, anh đang cười. Tôi ngó nghiêng nhìn xung quanh thì cái lớp nó vắng tanh không 1 bóng người, nhìn lên đồng hồ thì thấy đã tan học hơn nửa tiếng rồi. Cái lớp mất dại, tôi ngủ quên là cho ngủ luôn không thèm kêu tôi dậy dù là 1 tiếng và tên cầm không ai khác đó chỉ có là Jimin thôi. Tôi đừng dậy vươn vai cho tỉnh ngủ cơ mà đi đứng cũng không xong, tôi loạn xoạ ngã vào lòng anh. Anh liền cười phì ôm tôi vào lòng, thế là tôi đi đằng trước còn anh đi sau cứ vừa đi vừa ôm vừa hít mùi tóc thơm thoang thoảng.

- Ngốc ạ, nếu anh không gọi em dậy thì có lẽ em ngủ ở đấy luôn nhỉ?

- Không có đâu, em sẽ giật mình tỉnh dậy thôi

- Em không sợ nếu em tỉnh dậy vào ban đêm và xung quanh chỉ là bóng tối rồi đèn đóm chớp tắt liên tục và.....

- Này, đừng đùa như vậy chứ

- Ahaha Tb của anh biết sợ kìa

TaeHyung cứ thế cười 1 trận như đúng rồi. Tôi không sợ ma, không sợ khi nghe chuyện ma hay coi phim ma nhưng anh kể chuyện đó làm tôi nhớ về tối hôm qua. Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu được cái hiện tượng tối qua là như thế nào. Nhà JungKook thật sự có ma sao? Tôi nổi hết da gà da óc lên, tự nhủ là quên chuyện đó đi. Cơ mà lạ lùng nhỉ? JungKook đang ở đâu ấy nhỉ? Hay là về nhà trước rồi? Không quan tâm gì về hắn nữa, vì tôi vừa nảy ra ý tưởng là trốn qua nhà TaeHyung lánh nạn vậy. Thế là tôi thể hiện tài năng diễn xuất của mình ngay tại chỗ

- TaeHyung à, ba mẹ em đi vắng rồi nên em phải ở đỡ nhà bà

- Ừ hợp lý_Anh giơ ngón cái ra

- Nhưng em không muốn, em muốn ở với anh cơ

- Ây chà, ca này khó à nha

-  Anh còn thương em không? Nếu còn thì anh hãy chiếu cố em đi anh _Tôi làm ánh mắt long lanh tội nghiệp

- Okay, anh thương em nhưng em đã xin phép bà chưa đấy?

- Rồi rồi rồi, ta đi thôi

Tôi nắm tay anh kéo đi nhưng anh đứng cứng ngắc ở đó lắc đầu rồi kéo tôi đi hướng ngược lại. Bày đặt xung xung kéo anh đi làm chi để sai đường để anh phải dắt đi lại còn nhục hơn. Dọc đường anh còn mua cho tôi cái xúc xích với mấy cục cơm nắm để chống đói vào buổi chiều. Đứng đón xe buýt ở tuyến xe mà tay anh vẫn siết chặt lấy tay tôi như sợ buông ra tôi sẽ chạy đi mất nhưng khi đã ngồi trên xe buýt rồi mà tay anh vẫn không rời. Hai đứa chia nhau nghe 1 bên tai nghe, được 1 lúc xe cũng đã dừng lại. Chúng tôi lại đi thêm 1 quãng đường nữa thì anh dừng lại trước 1căn nhà không khác gì biệt thự sang trọng và nó còn to hơn nhà của JungKook. TaeHyung nhấn nút vân tay cửa rồi nó tự động mở nếu không lầm thì nhà JungKook cũng có cái này. Sau khi vào trong, tôi đang trầm trồ khen ngợi ngôi nhà thì có người phụ nữ lớn tuổi đi đến

- TaeHyung con về rồi à? Còn đây là ai?

- Là Tb, bạn gái con

- À là Tb à? TaeHyung nó có kể về con rất nhiều

- À dạ vâng, thật phiền cô quá_Tôi cúi đầu lễ phép

- Không có gì, hai đứa lên phòng chơi đi nhé

- Vâng ạ

Anh liền kéo tôi lên phòng ngủ, phòng của anh cũng quá là hiện đại. Tôi nhảy lên chiếc giường của anh, nó thật mềm mại và điều quan trọng nhất là nó thoang thoảng có mùi của anh, nghe có vẻ biến thái nhưng mùi hương lại rất dễ chịu khiến cho tôi mê hoặc. Anh có nói là sẽ đi lấy bánh kẹo cho tôi nên tôi chỉ có việc là nằm ở đây mà đợi. Giờ tôi đã hiểu sao mà nhà của JungKook nhỏ hơn nhà của anh rồi, vì hắn sống 1 mình. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. TaeHyungie đã quay lại với mấy bịch chip, bánh gạo, kẹo dẻo và vâng vâng.... Tôi thấy đồ ăn là nhào nhào đến như đi giật cô hồn, khiến anh chỉ biết đứng đó phì cười. Anh chợt nghĩ ra gì đó rồi đi về phía tủ lấy ra 2 cái tay điều khiển máy game

- Chơi game không em?

- Thôi, em biết anh là pờ rồ rồi. Không chơi cũng biết em sẽ thua tơi tả cho mà xem

- Anh cũng thừa biết em chơi dở tệ mà. Anh hứa nhẹ tay với em, được chưa?

- Này, ai nói em dở tệ hả? Em chơi cũng được chứ bộ

- Thế thì chơi cho anh xem nào, anh sẽ chỉ em chơi

- Ok vô quất đi anh

______________________________

Bây giờ đây JungKook mới vươn vai thở phào khi vừa xong hết cả núi công việc. Đã hơn 8h rồi mà chẳng thấy con mèo nhỏ của mình gọi hay ngó ngàng gì đến hắn, chắc có lẽ là nhân cơ hội bỏ trốn rồi. Gọi thì Tb không thèm nhấc máy, vậy là đúng như hắn nghĩ Tb thật sự đã bỏ trốn. Hắn nhăn mặt đứng bật dậy xông thẳng đến nhà Jimin mà không báo trước. Hắn đập cửa nhà Jimin như điên, cậu mới từ từ lết cái xác lười biết ra mà mở cửa

- Thầy Jeon? Thầy tính phá nhà em?

- Tb không có ở nhà em sao?

- Ơ, con Tb nằm lớp từ sáng tới lúc về luôn mà?

- Đừng nói là em bị nó cám dỗ nhé? Để thầy kiểm tra

- Trời ạ, em theo phe thầy mà. Ầy thầy đừng vào nhà em bừa lắm

- Không có Tb sao em lại không cho thầy vào?

- Đã nói đừng thì đừng có lì nữa đi, đã bảo là không có mà, đừng có vào

Từ lúc JungKook mua chuộc Jimin về phe mình là coi như cậu nói chuyện với thầy giáo của mình như bạn bè. Hắn cố gắng chen lấn cái thân to xác qua cánh cửa cho dù Jimin có giữ hay níu kéo cũng vô ích. Đập vào hắn là HoSeok đang ngồi không ngồi nằm không ra nằm ở trên sofa, vừa nhâm nhi lon nước ngọt với mấy gói bánh chip vừa xem TV. Trong đầu JungKook chỉ có 1 câu hỏi duy nhất, đó là tại sao thằng bạn thân trời đánh của mình sao lại ở đây? HoSeok cảm thấy ồn ào liền xoay qua thì thấy JungKook, anh vẫn bình thường như không có gì xảy ra mà giơ 1 cánh tay lên chào

- Ây dô người anh em

- Mày ở đây làm gì?

- Thì xem phim, không thấy sao à? Còn chú qua đây phá đám à?

- Ây da, không dám không dám chỉ là đang đi kiếm Tb

- Nếu Tb không đến đây thì chỉ có duy nhất 1 nơi nó sẽ đến_Jimin xen vào

______________________________

- Aiss, 1 lần cuối nữa thôi

- Cả trăm cái lần cuối rồi đó em à, anh đây thắng ngoài cũng chán

- Anh à nhìn kìa, trăng nay tròn quá

- Tròn như cái mặt em lúc em nhai đồ ăn vậy í

Sau khi nghe xong câu này tôi bay lại đánh anh tới tấp. Thua đã nhục đã đánh trống lảng qua chuyện khác rồi mà anh vẫn mần nhục tôi cho bằng được. Nhưng trong đang hành hạ anh bằng cái gối thì cả 2 cùng phát hiện ra có chiếc xe đen đỗ lại trước cửa nhà. Thế là tôi và anh cùng nhau rình mò xuống nhà xem là ai thì thấy mẹ TaeHyung đang ở cửa. Tôi giật mình lẫn cả ngạc nhiên khi thấy JungKook, tại sao hắn lại biết tôi ở đây? Mẹ TaeHyung cũng ngạc nhiên không kém tôi, bà ấy còn giật mình mà nói lớn

- Jeon tổng?

- Ây chà, là bà sao? Lâu rồi không gặp













Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip