Mây trên trời tiêu tan bỗng nhường chỗ cho bóng đêm dần dần nuốt chửng đi thế giới. T/b xoa mi tâm, nheo mắt nhìn thấy phía cuối con đường xa xa kia là một luồn ánh sáng chói loá bé nhỏ. Thế nhưng... không hiểu vì sao càng cố gắng đến gần, thì nó lại càng xa vời khỏi những bước chân.
Không phải... nếu cố đi sẽ cảm nhận rõ ràng được một mùi hương quen thuộc...
Ấy là mùi đàn hương thoang thoảng bay trong gió, lẫn cái hương thơm mạnh mẽ mang chút vị đắng, cay cay của loài hoắc hương. Không phải cỗi lạnh lẽo ban nãy hiện hữu; sự ấm áp đang dần ôm trọn lấy bạn mà sưởi ấm bởi những thanh âm thân quen, đời thường như tiếng củi khô cháy nổ lép bép trong lò sưởi hay tiếng bước chân vội vã nhưng lại mang cái nhẹ nhàng lướt trên sàn gỗ đã cũ, vô tình tạo ra một tiếng lộp cộp nghe thật vui tai mà lại không cảm thấy ồn ào chút nào.
Tất cả đều tạo ra một cảm giác thật an lòng và nhẹ nhõm. Giống như được trở về nhà...
...
T/b chầm chậm mở mắt để thoát khỏi cơn mê, từ từ nhận ra phải chăng từ lúc nào mình đã được nằm yên vị trên giường, lại còn được đắp chăn kĩ càng, bỏ quên đi cái lạnh ngoài kia.
Và rồi bạn thấy bóng dáng quen thuộc phía cuối giường. Khuôn mặt anh lúc này chăm chú đến mức đanh lại, thoạt nhìn trông có vẻ khó chịu nhưng thật ra từ lâu T/b đã nhìn rõ, khuôn mặt này chỉ là đang tập trung suy nghĩ về điều gì đó sâu xa mà thôi.
Cái mỉm cười nhẹ nhõm xuất hiện, T/b nhẹ nhàng ngồi dậy đi bằng đầu gối khi vẫn còn ở trên giường nhanh chóng đến gần, ôm anh thật chặt. Anh vẫn còn ở đây là tốt lắm rồi...
Khoé mắt bạn tự nhiên ươn ướt muốn khóc, JungKook lại tinh ý nhận ra nên đã kéo đối phương vào lòng, tự do đáp lại vòng tay nhỏ bé ấy.
"Nào, nói tôi nghe. Tại sao em lại nằm bất động dưới sàn trong phòng tôi như vậy? Em đã gần như không biết gì ngay cả khi tôi gọi đấy." - giọng nói của JungKook trầm thấp vang vọng bên tai như lời quan tâm ân cần. Vô tình điều ấy lại đọng trên đầu tim bạn thêm một mảnh tình thương nhớ.
【Đừng nói với JungKook rằng cô đã về quá khứ.】 bên tai bất ngờ truyền đến giọng nói thân quen để dặn dò, nhưng trong trường hợp này bạn chỉ có thể ậm ừ trong cổ họng rồi dần im bặt như thầm hiểu ý.
"Sao?"
T/b ngước lên nhìn, hẳn là anh đang cuối đầu chờ câu trả lời của mình đây.
"Có lẽ... tôi buồn ngủ.."
"Sao cơ? Nói thật đi. Nếu em thật sự buồn ngủ thì lúc tôi gọi, em cũng phải nghe chứ? Cái này như kiểu em đang bất tỉnh ấy."
"Tôi không biết— JungKook, chỉ muốn ôm anh thôi..." - thấy bế tắt quá nên bạn đành đánh trống lảng sang chuyện khác vậy.
Bây giờ nhìn T/b khác nào một đứa trẻ thích làm nũng đòi quà đâu nhỉ? Nhưng thật lòng mà nói được yên bình ôm anh như hiện tại đã là quà tặng lớn nhất rồi. Còn nói về việc nội cho về quá khứ để chứng kiến hết tất cả, bạn tuy không biết mục đích chính xác của ông là gì, cơ mà điềm báo người đã khuất rất rõ. Sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra và chắc chắn bạn phải cùng JungKook đối mặt với nó.
Dù sao thì.. không biết nữa, nhưng mong mọi thứ sẽ ổn...
"Em rất lạ đấy."
"Anh, anh nói xem, nếu như mình biết quá khứ xảy ra những gì thì tương lai có phải sẽ rút kinh nghiệm mà khiến nó thay đổi tốt hơn hay không?"
Thế mà thay vì trả lời ngay, một khoảng không im lặng lại ám trùm lấy hai người họ.
"Hửm, JungKook?"
"Tôi nói này, biết quá khứ đôi khi cũng không phải là điều tốt. Đôi lúc nó sẽ làm em rơi vào một mớ hỗn độn không đáng có, không biết đâu là thực tại. Vì vốn dĩ đâu biết được tương lai giống quá khứ hay không, đúng chứ? Nên suy cho cùng để nói, mọi thứ đều được ông trời sắp đặt hết cả rồi chỉ là chúng ta không biết khi nào xảy ra mà thôi."
"...."
Phải..
~***~
【Tại sảnh chính The Devilゞ】
"Asmodeus đi đâu mà giờ mới về thế?" - hắn thừa biết nhưng vẫn hỏi đấy, do người kia tự ý đi đi về về, như vậy là không được đâu.
"Lucifer. Được rồi, cậu rõ ràng biết tôi đi gặp JungKook."
"Haha, vậy cậu đến đó làm gì? Khoan đã, để tôi nói xem... Cậu có phải đến tìm cô gái kia hay không hả?"
"Biết rồi còn hỏi ư?"
"Ai biết, nói vậy thôi."
"Cậu kêu về đúng lúc thật đấy."
"Gọi cậu về nói chuyện cho vui mà, hahahaha."
"Tôi chính là không thèm đôi co với cậu. Nhưng mà có một việc, Jeon JungKook hình như lại vướng vào cái thứ tình yêu vớ vẩn với con người kia nữa rồi. Biết không Lucifer? Ban nãy cô ta lấy dao kề cổ, hù doạ JungKook nhưng có vẻ cậu ta không có ý định chống lại mà còn cố kê sát vào con dao để tự cắt cổ mình, cho máu chảy ra ngoài. Thật ra, họ Jeon kia làm vậy chỉ để tôi không bắt người đi thôi, trời, nghĩ sao qua mặt tôi vậy. Mà cậu thừa biết đấy, máu vốn rất quan trọng với loài quỷ, vậy kiểu hình như cô ta còn quan trọng hơn cả!" - Asmodeus chậm rãi ngồi bên cạnh, tay thuận tiện nhận lấy ly máu từ Lucifer đưa cho mình.
"Chán thật, lại ngu ngốc nữa à? Con người với thế giới này từ trước đến giờ đều không đội trời chung, vậy tại sao Jeon JungKook lần này đến lần khác chứa chấp loài người nhỉ? Thật biết cách làm tôi chán ghét đó."
"Lucifer, giờ làm sao?"
"Làm sao cơ? Lần này chuyển hướng đi, không phải đối phó JungKook mà là cô gái loài người kia. Ôi trời, không nhắc thì thôi, càng nhắc thì nghe lại càng chướng tai."
"Cậu.. có nghĩ JungKook có yêu người này thật lòng không?"
"Hứng thú nhất thời thôi, quỷ, ai yêu ai thật lòng? À, có, là những con quỷ ngu xuẩn vì tình yêu, đúng là không hiểu nổi."
Lucifer cười khẩy luyên thuyên phản bác. Phải rồi, bao lâu nay hắn nay không cảm nhận được thứ tình yêu mà xung quanh nói là gì. Yêu? Yêu sao? Yêu như thế nào? Là dại dột như JungKook yêu lần này qua lần khác, nhưng đến cuối cùng chỉ vì lòng tham không đáy của loài người bị đâm một nhát chí mạng, xong lại phải tự tay đi giết chết cái 'đẹp đẽ' ấy? Là Jung Hoseok cho đi mà không nhận lại được gì, vậy mà cứ đâm đầu bảo vệ, ở cạnh bên, rốt cuộc rồi người ta cũng không thương mình bằng một góc ai đó.
Hắn biết tất cả. Hắn thầm chế giễu.
Ừ, có thể nói Lucifer không có trái tim cũng không sao, vì vốn hắn không hề được lần nào nếm thử qua cảm giác kia; không hề vì tình yêu mà trải nghiệm loại hỉ nộ ái ố trong ái tình. Nên... khi bắt gặp đều cảm thấy xung quanh thật chướng mắt, là do ngu ngốc nên mới có kết cuộc như vậy.
Chỉ cần đợi vài ngày nữa thôi, con người sẽ không còn kí sinh trong thế giới của hắn làm náo loạn nữa.
~***~
"JungKook, anh làm gì thế?" - T/b nhẹ nhàng ngồi kế bên. Tuy nhiên vô tình sự xuất hiện nọ lại làm JungKook giật bắn người một phen. Thấy vậy thôi, anh lại rất nhanh lấy lại phong cách lạnh lùng làm cho bạn bật cười ngả nghiêng.
"Không có gì."
"Nè..., còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi mà, cổ không còn đau nữa chứ?"
"Tôi không giận em. Tôi chỉ là đang nghĩ, tôi có điều gì khiến em không tin tưởng đến vậy." - lời nói kia, nghe vào đã thấy ba phần là chọc ghẹo rồi.
Biết là đùa nhưng nhất thời không biết nói sao nên cứ im thin thít. Lúc này, hơi thở của người kế bên lại gần đến vừa vặn khiến bạn đỏ mặt. Haiz, chẳng hiểu nổi, ban trước làm những hành động thân mật quá mức thì không ngại, tự nhiên đơn giản như thế này thôi lại không giấu được lúng túng hết cả lên.
Ngồi cạnh bên cùng nhìn, cùng ngắm hoa ngoài vườn. Thầm nghĩ T/b cũng chẳng bận tâm đến việc quá khứ của anh có dằn xéo hay dính đầy màu máu như thế nào. Chỉ cần tự hỏi: đâm đầu yêu người này có khiến bạn hối hận hay không là được rồi.
Và hiện tại là không, T/b không hối hận. Mặc dù..., tâm trạng bạn vẫn mơ hồ lắm. Chuyện tình này nó cứ dang dang dở dở, không biết là anh yêu hay không yêu đây?
"Sao im lặng vậy? Sao? Ra đây làm gì? Đừng nói là chỉ ngồi như vậy rồi nhìn đất nhìn trời với tôi thôi nhé?"
"Sao anh lại ngồi ở đây?"
"Thích!" - trời ơi bá đạo, cái tính đó ăn sâu trong máu anh rồi à?
"Vậy tôi cũng thích!"
"Ồn ào. Em mau vào phòng đi, tôi không thích em ngồi ở đây, làm phiền chết đi được!"
"Không thích tôi ngồi ở đây à?"
"Đã đuổi rồi thì tất nhiên là không thích."
"Nhưng tôi thì thích anh lắm, Jeon JungKook."- bạn trả lời câu chẳng hề ăn nhập chút nào, sau đó cứ vui vẻ nhướn người hôn nhẹ một cái vào bên má anh. Xong lại mau chóng chạy mất tiêu.
Ra đây là để nói mấy thứ đó thôi hả?
Chỉ là bạn đâu biết, có người trái tim đã tưởng chừng như đã nguội lạnh, nay đột nhiên lại lung lây ba hồi, rung động thâm tâm chỉ vì lời nói ngây ngô bất ngờ ấy.
[Chúng ta có thể phàn nàn vì trong bụi hoa hồng có gai, hoặc có thể là vui mừng vì trong bụi gai... có hoa hồng.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip