Tặng anh một món quà
Quay trở lại với hiện tại, sau khi nghe cô nói xong, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô đồng ý rồi. Tổng tài JJ từng có một nỗi sợ, sợ để người anh yêu vụt mất. Mặc kệ dư luận ra sao và mọi người sẽ bàn tán gì về cô, anh chớp lấy cơ hội, tặng cô một nụ hôn giữa chốn đông người. Cặp đôi trẻ hạnh phúc, nào đâu biết có một số người mang cảm xúc trái ngược lại. Kẻ đau khổ, kẻ ghen ghét, kẻ nuôi hận thù.
Park Yoo In, chắc hẳn mày đang rất đau phải không?
Mày và anh ấy yêu nhau 2 năm, chưa bao giờ mày được nghe anh ấy hát. Cho đến tận bây giờ, anh nói anh hát cho người anh yêu, là người con gái đó, chứ không phải mày.
Chưa bao giờ mày thấy anh khóc vì mày. Vậy mà anh đã khóc vì người con gái đó, khi cô ấy sinh mệnh bình an, sinh con cho anh.
Chưa bao giờ anh công khai tình yêu này, và cũng chưa bao giờ thể hiện tình cảm với mày trước đám đông.
Vì người con gái đó đến, làm thay đổi con người anh.
Yoo In à, mày là nữ phụ, nữ phụ có tâm địa xấu xa. Mày vì bản thân mà suýt chút nữa là kẻ gián tiếp giết chết mẹ con người ta . Nhưng, nếu mày là nữ chính, mày sẽ trở thành kẻ đáng thương. Mà cũng thôi, xin mày, hãy sống theo dòng chảy của thời gian, đừng hoài niệm những gì đã cũ nữa.
___________________
Bữa tiệc tàn, chẳng còn ai ở lại. Có một người ngồi trên lan can của sân thượng khách sạn, nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú. Chai rượu vang đã cạn từ khi nào, nằm lăn lóc dưới nền sân thượng bụi bặm. Ánh mắt vô hồn nhìn những toà nhà đầy ánh điện, toà cao ốc xa xa kia, nhất định sẽ là của anh. Phải, của riêng anh.
"Em trai à, cướp được T/b của anh rồi nhỉ? Ok. Hai người cứ hạnh phúc đi. Nhưng toà nhà kia, nhất định anh sẽ lấy lại nó"-Taehyung nghĩ.
-TaeHyung! Cẩn thận. Cậu sẽ rơi xuống đó mất. Xuống đây! Mau!
Giọng nói của JiMin, là một thứ vũ khí xoa dịu tâm hồn, rất khác biệt.
-Tớ sao? Mệnh của tớ cao lắm, không chết được đâu.
TaeHyung gãi đầu, cẩn thận trèo xuống. Cơ mặt Jimin bắt đầu dãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
-Cậu làm thế nguy hiểm lắm đấy.
-Sao cậu lên đây? Tiệc tàn rồi mà.
-Hảo ca ca à, anh xem tôi gọi anh bao nhiêu cuộc đây này. (Chỉ vào màn hình điện thoại)
-Quên mất. Về thôi.
-TaeHyung!
-Hứ?
-Tại sao đến giờ cậu và JungKook vẫn chưa chịu làm lành?
—————————————
Nhận lời cầu hôn rồi, cô và anh lại bắt đầu ngủ chung giường. Sau tối hôm đó, cái bản mặt của cô đi tới đâu thì kiểu gì cũng có một người nào đó nhận ra. Việc đến trường học cũng gặp không ít rắc rối, stress liên tục. Thế nhưng, T/b giờ mạnh mẽ lắm, vô cảm với tất cả những dư luận xung quanh. Cuộc sống này cô sống là vì cô, không phải vì người khác. Cô chẳng việc gì phải sống theo ý họ.
Ngày đầu tháng 9, ngày đặc biệt. Từ bên trong ra bên ngoài công ty, đều treo banner chúc mừng sinh nhật tổng tài. Màn hình lớn bên ngoài công ty thì phát đi phát lại một đoạn video anh hát vào ngày hôm đó. Thế này là đang pr cho giọng hát của anh ý chứ chúc mừng cái quần què gì.
Chiều tối rồi, anh trở về tổ ấm nhỏ. Con trai cưng được bác JungHee đón về biệt thự lớn, tối nay chắc chắn không có kỳ đà cản mũi. Mà cô "vợ sắp cưới" cũng gan lắm, từ sáng tới giờ không gọi điện chúc mừng anh. Lần này phạt cho tới bến. Suy nghĩ đen tối vụt tắt, cả ngôi nhà tối om vì không bật điện. Cái trò chúc mừng sinh nhật bất ngờ này cũ lắm rồi. Anh chỉnh lại cà vạt, bật điện lên, tư thế chuẩn bị đón điều bất ngờ từ cô.
(Tiếng quạ kêu 😆😆😆)
Bất ngờ đâu? Nhà chẳng có gì hết, không trang trí cũng không có mùi thức ăn. Anh dò các phòng nhưng cũng không thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đâu. Tờ giấy note dán trên tủ lạnh làm anh tức điên lên: "Em có việc phải ra ngoài, anh ăn gì thì tự làm".
-A....Min T/b! Tình cảm của chúng ta đi xuống từ đây.
Phải đến hơn 9h tối cô mới trở về, biết chắc là con thỏ béo kia đang giận dỗi nên rất chậm chạp, bình tĩnh. Giáng những bước chân xuống nền nhà thật mạnh để anh biết mình đã về, cô bắt đầu di chuyển về phòng. Anh chưa ngủ, nhìn cô đứng ngoài cửa rồi quay mặt vào trong.
-Về sớm thế?
-Em xin lỗi, đã về muộn rồi.
-...
-Em mua thịt cừu nướng cho anh đó. Dậy ăn đi.
-Không đói.
Cô cười, biết ngay là giận mà. Cô thích chọc cho anh giận dỗi, vì sẽ chẳng có ai ngoài cô thấy được bản mặt này của anh đâu.
Rất ân cần, cô nằm xuống ôm lưng anh.
-Em có lòng mua cho anh, anh không ăn em buồn lắm đấy.
-Có lòng quá nhỉ?
-Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
-Cuối ngày rồi, hết vui rồi.
-Tặng anh này.
Thì ra là có quà, anh cười tủm tỉm nhưng lại tiếp tục giả vờ giận dỗi. Bỗng có hơi thoang thoảng mùi nước tiểu, chắc sáng nay bé Chivas tè dầm nên vẫn chưa khô. À không đúng, chắc chắn người giúp việc đã dọn dẹp rất sạch sẽ rồi mà.
-Anh mở mắt ra đi.
Ừ thì mở. Ra là mùi nước tiểu này là phát ra từ quà cô tặng anh. Cô chìa cái que thử thai hai vạch đỏ trước mặt anh, vẻ mặt nhìn anh vô cùng nghiêm túc. Anh bàng hoàng lắm chứ.
-Có...có rồi sao?
-Ừm...(gật đầu)
-3 tuần?
-Sao anh biết? (Ngạc nhiên)
-Anh biết tính ngày mà.
-Ya!
Không để cô mắng anh đâu, anh kéo cô vào lòng ôm rất nhẹ nhàng. Vẫn là thói quen hôn lên tóc, cắn vào tai. Cô vẫn chẳng dám cọ quậy.
-Em chẳng biết chuẩn bị quà gì cho anh cả.
-Cảm ơn em. Món quà này là lớn lắm rồi.
-Tụi mình ngủ riêng nhé.
-Hả?
-...(xấu hổ)
-Có phải anh lúc nào cũng động dục như em nghĩ đâu. Không cho em ngủ riêng.
-Tụi mình còn chưa tổ chức đám cưới nữa.
-Trai hay gái nhỉ?
-Há?
-Tiểu yêu quái trong bụng em ý, không biết là trai hay gái.
-Không biết.
-Sinh xong rồi, sinh thêm vài đứa nữa đi.
-Anh đi mà sinh con ý.
-Mà người giúp việc đâu hết rồi? (Chuyển chủ đề)
-Sáng nay em cho về quê nghỉ ngơi vài hôm rồi.
-Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?
-Gần 10h rồi.
-Hai đứa mình đi đăng ký kết hôn đi. Anh muốn là ngày hôm nay, sinh nhật anh.
-Ừm...
Dắt nhau đến cục dân chính, rõ ràng là giờ đóng cửa mà anh làm thế nào khiến người ta phải làm việc vào giờ này.
Ký tên, đóng dấu, chính thức đeo gông cho nhau.
...
Trước đó, cô nói cô ra ngoài có việc, là cùng mẹ anh đi gặp một vị tiền bối ở quê.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip