Chương 29

Trong lúc Jilin đang tắm, Jungkook ngồi thẫn thờ ở trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn viên thuốc ngủ trên tay. Hắn biết mấy ngày qua cô đã không ngủ, lại còn sử dụng thuốc giảm đau, hộp thuốc đó đến bây giờ đã vơi đi hơn nửa hộp rồi. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn liền giấu viên thuốc đi

"Jilin, lại đây với anh"

Cô vừa bước ra với áo thun trắng và quần đùi đã bị hắn kêu. Cô chẳng trả treo gì, chỉ ngoan ngoãn mà đi đến chỗ hắn, vừa đến nơi đã bị hắn ôm lấy, vòng tay lớn siết chặt lấy hông cô, áp mặt vào vùng bụng phẳng lì ấm áp. Cô cũng chẳng phản kháng, chỉ im lặng vuốt mái tóc đen mềm mượt của hắn. Sống mũi cô lại cay, nước mắt lại trực trào chuẩn bị rơi xuống. Mỗi lúc trông thấy bộ dạng đáng thương này của hắn, cô chỉ muốn khóc

"Nào, sao lại khóc như thế? Ngoan, đừng khóc nữa"

Nước mắt cô rơi xuống tóc hắn. Cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đầu, Jungkook liền ngẩng mặt lên, hắn vừa ngẩng mặt lên, mặt cô đã lem luốt nước mắt. Hắn sốt sắng lau đi nước mắt trên mặt cô, cô lại được đà khóc nhiều hơn. Hắn nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đùi mình, đưa thuốc ngủ vào miệng, nâng cằm cô lên sau đó chuyền viên thuốc ngủ đó qua cho cô

Jilin cảm thấy hắn vừa đẩy thứ gì đó vào miệng mình thì liền đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy. Jungkook siết vòng tay ôm cô chặt hơn, nhấn chìm cô vào một nụ hôn sâu. Jilin từ bỏ mọi phản kháng, choàng tay lên vai hắn, thuận theo ý hắn mà dây dưa không dứt. Nụ hôn hôm nay lại ngọt ngào đến lạ, chiếc lưỡi điêu luyện của hắn càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô, mút chặt lấy cánh môi căng mọng, Jungkook dễ dàng cuốn cô vào đê mê sung sướng. Những âm thanh va chạm môi lưỡi, tiếng rên ư ử ở cổ họng, tiếng gầm gừ khe khẽ. Nhiệt độ trong phòng dần nóng lên, không khí càng lúc càng trở nên ám muội

Jilin bị hắn hôn đến đầu óc mụ mị, nuốt luôn viên thuốc lúc nào cũng không hay. Cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, đến bản thân cô cũng chẳng thể biết được là do buồn ngủ hay bị hắn hôn đến ngu muội, cứ thế mà ngủ ngoan trong vòng tay hắn. Jungkook không thấy cô đáp trả hắn như lúc nãy liền ngầm đoán thuốc đã ngấm, hắn dứt môi ra, để cô nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn lại cho cô, ánh mắt sâu hút nhìn cô một lúc lâu

"Jilin..."

Hắn vô thức gọi tên cô, ánh mắt lại trở nên đượm buồn, dịu dàng vuốt lấy mái tóc đen nhánh rồi lại thở dài. Jungkook ngồi ở mép giường nhìn cô một lát sau đó lấy điện thoại ra, chuyển cho cô một khoảng tiền lớn rồi sang thư phòng. Hắn mở két sắt ở thư phòng, lấy ra hai cọc tiền, khoá két sắt lại rồi bỏ chúng vào một phong bì trắng. Hắn ngồi vào bàn, lấy giấy bút viết cho cô một bức thư, viết xong lại quay về phòng

Jungkook nhẹ nhàng mở cửa phòng, trong lòng bỗng nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn đang say giấc. Hắn cất phong bì cùng bức thư khi nãy hắn viết cho vào vali quần áo mà cô đã chuẩn bị sẵn. Vừa định mở vali ra, hắn đột nhiên lại để ý đến bàn trang điểm của cô, mọi mĩ phẫm trên bàn mà hắn mua cho cô vẫn còn nguyên. Hắn đột ngột đứng dậy, mở tủ quần áo, những bộ quần áo trước kia mà hắn mua cho cô vẫn chưa hề có một chút xê dịch

Hắn mở to mắt, có phải là cô bị ngốc không? Sao lại có thể rời đi với một cái xác và một cái vali to đùng chỉ chứa mỗi một bộ đồ như thế? Jungkook không nghĩ gì thêm, liền lấy hết quần áo trong tủ, mĩ phẩm trên bàn, số tiền và bức thư khi nãy hắn viết cất gọn vào vali cho cô

Hắn từ bỏ mọi níu kéo, trơ mắt nhìn cô quay lưng đi, bỏ lại hắn đơn độc một mình

Hắn nhìn cô thêm một lúc rồi sang thư phòng, vén tấm màn đắt đỏ sang một bên, ngồi lên bệ cửa sổ, ánh mắt xa xăm dán chặt lên bầu trời đêm

Cả tối hôm đó, hắn thức trắng

|

Jilin trở mình, tay quờ quạng chỗ nằm bên cạnh. Cô nhăn mặt lại một chút rồi mở mắt ra, trong căn phòng chỉ có một mình cô, chỗ kế bên lại phẳng phiu như chưa hề đụng đến

Đã một tuần trôi qua, cũng đến lúc cô phải dọn đi. Bây giờ đã là tám giờ sáng rồi, Jungkook cũng đã đi làm, cô phải nhanh chân rời đi thôi. Vừa nghĩ đã làm, cô tức tốc vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, bước ra với áo thun trắng và quần jeans xanh vừa chân. Cô vừa bước ra ngoài đã cho ví tiền và điện thoại vào túi đeo chéo sau đó kéo hành lí xuống lầu, chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn căn phòng lần cuối. Căn phòng của cô và Jungkook chứa đựng rất nhiều kỉ niệm, cô không muốn nhìn lại, cũng không muốn nhớ đến. Mỗi lúc nhớ đến, chỉ thấy nước mắt ứa ra, cô cũng không muốn rời đi nữa

"Jilin, em có thể đừng đi nữa được không?"

Hajin vừa thấy cô kéo hành lí xuống nhà liền nắm chặt lấy cổ tay cô, lên tiếng khuyên nhủ

"Chị, anh ấy vì em mà vướng vào rất nhiều rắc rối. Em không muốn tiếp tục gây thêm rắc rối cho anh ấy. Em quyết định rồi, chị đừng cản em"

Jilin không dám quay mặt nhìn chị. Đến người làm trong nhà cũng quý cô như thế, cô cũng không nỡ bỏ đi. Nhưng lời đã nói ra, còn có thể rút lại sao?

Cô gạt tay chị ra, đi thẳng ra ngoài cửa. Mang bừa một đôi dép lê rồi rời đi, vừa bước ra khỏi cửa chính thì đã có một chiếc xe chờ sẵn ở giữa sân

"Phu nhân, Jeon tiên sinh dặn tôi đưa cô về Itaewon. Mời cô lên xe"

Tài xế riêng của Jungkook xuống xe, mở cửa xe cho cô. Cô không nói gì, chỉ im lặng ngồi vào xe, anh ta mang hành lí của cô cho vào cốp xe rồi đánh xe rời đi

Cô im lặng ngồi trên xe, trong lòng như thở phào nhẹ nhõm. Từ đây đến Itaewon thì phải đi đến tận tám chuyến xe buýt, Jungkook biết trước được chuyện này nên đã chuẩn bị xe cho cô, còn hắn tự mình đi đến công ti. Suy cho cùng vẫn là hắn yêu cô nhất

Khoảng hai tiếng sau, tài xế cũng đưa cô đến nơi sau đó quay xe rời đi. Nhưng căn nhà của cô không còn nữa, chỉ còn lại một đống hoang tàn đỗ nát

"Cô gái, cô là..."

Một người phụ nữ đến khều vai cô

"Ơ, bác Seo? Cháu là Jilin đây"

Jilin cảm thấy có ai đó khều vai mình, cô liền quay mặt lại. Tưởng ai xa lạ, hoá ra là người quen, bác Seo là chủ của một dãy nhà trọ. Bà vì thấy hoàn cảnh của cô khó khăn nên đã cho cô một căn trọ cũ. Một căn nhà nằm cách xa trung tâm Itaewon, cũ kĩ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi

"Jilin sao? Lớn thế này rồi à?"

Bà ngơ ngác một lúc rồi mới nhận ra, đứa nhỏ bà cưu mang lúc xưa kia mà. Giờ đã lớn thế này đây

"Vâng, nhưng nhà của cháu..."

Cô cười ngượng rồi chỉ tay về phía đống đỗ nát kia

"À, năm đó có một cơn bão lớn, rất nhiều nhà ở đây bị tốc mái, sập cũng có nhưng rất ít. Nhà của cháu thành thế này cũng do bão gây ra. Sau khi hết bão, thì mọi người mới dỡ nhà lên thể tìm kiếm tài sản với người. Ta tưởng cháu đã chết trong đó rồi, cháu đã đi đâu suốt mấy năm trời vậy hả?"

Bà giải thích một hồi sau đó lại trách móc cô

"À, cháu... có việc riêng nên mới đi lâu như thế. Bác còn căn nhà nào không? Cháu sẽ trả tiền nhà đầy đủ cho bác"

Cô luống cuống giải thích với bà sau đó lại bẻ sang chuyện khác. Bà mà biết cô ở bên cạnh Jungkook, chắc sẽ có ánh nhìn xấu về cô mất

"Tiếc quá, mấy đứa sinh viên thuê hết nhà rồi..."

"À không sao đâu bác, cháu..."

"A, ta nhớ rồi. Ta còn một căn nhà chưa cho thuê, để ta dẫn cháu đi"

Đột nhiên bà "a" lên một tiếng làm cô giật cả mình rồi nắm tay cô dắt đi. Bà dẫn cô đến một căn nhà, trông nó còn khá mới. Chỉ là một căn nhà cấp bốn nhưng đủ để cô sống cả đời

"Đây, chìa khoá của cháu. Ta già cả rồi, bây giờ mới nhớ ra là còn một căn nhà ở đây. Hại cháu đứng dưới nắng lâu như thế..."

"Không sao đâu bác. À để cháu trả tiền nhà cho bác"

"Không cần không cần, căn nhà này là ta cho cháu. Ta về đây"

Cô vừa định lấy ví ra thì bà liền ngăn cản sau đó rời đi. Bà thương đứa nhỏ này như con bà, mới có mười hai tuổi đã mất đi cha mẹ, tính tình lại hiền lành tốt bụng. Cứ coi như mình làm phước nên bà đã cho cô căn nhà cũ kia, ai ngờ lại bị bão táp đến sập mất. Bây giờ cho cô thêm một căn thì có làm sao

Jilin mở khoá cửa sau đó kéo hành lí vào nhà, cô dọn dẹp nhà cửa rồi sắp xếp quần áo. Vừa mở hành lí ra, cô choáng váng một phen. Tất cả quần áo và mĩ phẩm trước kia Jungkook mua cho cô nằm gọn ở trong vali. Thảo nào lại vali lại nặng như thế, cô thở dài một hơi, nước mắt lại tràn ra khoé mi. Cô nhớ hắn quá, cô lắc đầu thật mạnh, cất quần áo ngay ngắn vào tủ, sắp xếp lại đống mĩ phẩm đắt tiền kia lên bàn trang điểm. Sắp xếp mọi thứ xong, cô lại thấy trong vali còn có một phong bì trắng và một tờ giấy, cô mở phong bì ra, trước mắt cô là hai cọc tiền, nhìn thoáng qua cũng phải hơn một tỉ won. Số tiền này cũng đủ để cô sống tới hết đời vẫn chưa hết

Cô cầm tờ giấy kia lên, từng con chữ nắn nót nằm ngay ngắn trên mặt giấy trắng

"Jilin, số tiền này anh cho em. Em cứ việc xài, đừng trả lại cho anh. Yêu em"

Cô đọc dòng chữ trên tờ giấy, trong lòng lại nghĩ đến hắn. Jungkook thuộc tuýp người ít nói, chỉ thế hiện qua hành động. Bức thư hắn viết cho cô chỉ bấy nhiêu chữ đấy thôi thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hắn cho cô số tiền lớn thế này thì mới là điều đáng nói, một mình cô sao xài hết. Hơn nữa cô rất ít khi xài tiền của hắn, đều là hắn tự mua đồ cho cô. Hắn cho cô tận nhiêu đây, cô biết phải làm sao

Xong xuôi hết thì cũng đã xế chiều, cô ngồi trên sofa ở phòng khách, cảm giác thật khác, khác xa với nhà của Jungkook. Cô lắc đầu một cái, không có thời gian để nghĩ đến chuyện đó, bây giờ phải kiếm việc làm đã

Cô mở điện thoại lên liền thấy Jungkook đã chuyển khoản cho cô tận một trăm triệu won. Cô chỉ biết bất lực ngã người ra ghế. Bây giờ cô có từ chối hắn thì cũng như nước đổ lá môn, Jungkook rất cứng đầu, đến cô cũng phải dặn hắn rất nhiều lần thì hắn mới chịu sửa tính xấu. Hắn vô tình làm khó cô rồi

|

Chỗ toi lại nghỉ đến cuối tháng 2 rồi mn ạ. Với cả bữa giờ toi ghiền liên quân nên quên đăng truyện. Sorry mn
Chúc mn valentine vui vẻ 🙆💜

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip