Chương 37

"Noona"

"Sao vậy, Yugyeom?"

Yugyeom đấu tranh tư tưởng suốt một quãng đường khá dài mới dám lên tiếng gọi

"Chị đã ổn hơn chưa?"

Cậu khẽ liếc nhìn Jilin, nhìn vào đôi mắt sưng húp kia, trong lòng cậu lại dâng lên một cỗ xót xa. Cậu lại nhớ đến gã đàn ông lôi cô ra khỏi quán lúc chiều, chắc chắc hắn có liên quan đến cô

"Chị ổn"

Cô ngước mặt lên nhìn cậu em

"Mà noona này"

"Sao thế?"

"Người hồi chiều là ai vậy chị? Cái người kéo chị ra ngoài ấy"

Cậu dằn vặt từ lúc chiều đến bây giờ mới dám lên tiếng hỏi. Gã đàn ông đó đã nhìn Jilin bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương, có khi nào hắn ta là người cô rất yêu không? Chắc là không đâu, nhiều khi chỉ là anh trai hoặc gì đó thôi

Nghe Yugyeom hỏi câu đó, cô bất chợt đứng hình, không biết phải trả lời cậu như thế nào

"Anh ấy... Là người chị rất yêu"

Cô ấp úng một lúc mới trả lời, cô đành nói sự thật, cô không còn đường để giả vờ giả vịt nữa. Câu trả lời ấy như giáng một cái tát vào mặt cậu, cậu đứng khựng lại, gương mặt đờ đẫn không chút biến sắc, cậu không thể nói gì hơn, hoá ra đó là người mà cô yêu. Cậu đã chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện giữa cô và gã đàn ông đó qua tấm kính trong suốt, cậu không nghe họ nói với nhau chuyện gì nhưng cậu thấy cô đã khóc, và cậu cũng thấy hắn rơi nước mắt ngay sau khi cô rời đi. Có lẽ, cả cô và người đó đã yêu nhau rất sâu đậm

"Vậy tại sao chị và người đó lại..."

"Vì mâu thuẫn không nhỏ giữa chị và anh ấy"

Jilin ngắt lời cậu, cố gắng kết thúc chuyện này, cô không muốn nhắc đến nữa, càng nhắc đến lại càng đau lòng

Cậu nhìn vào đôi mắt ấy thêm một lần nữa, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ chứa toàn những nỗi đau. Và cả gương mặt ấy, rất xinh đẹp, nhưng nhìn kĩ một chút sẽ thấy nỗi buồn mang mác ẩn hiện trên những đường nét mềm mại dịu dàng

"Có phải là do người đó không tốt với chị không?"

Cậu lại hỏi cô thêm một câu hỏi khác, trong lòng cậu như sụp đổ, cậu thực sự muốn khóc. Bây giờ cậu mới hiểu "thất tình" là như thế này, trước đây cậu nghĩ nó là chuyện bình thường, chỉ buồn một hai ngày rồi thôi nhưng không, nó kinh khủng hơn cậu nghĩ. Cậu nghĩ là mình sẽ buồn trong một thời gian dài

"Không, anh ấy rất tốt với chị. Chị và anh ấy quen nhau cũng đã hơn tám năm, anh ấy rất yêu chị, luôn đối xử tốt với chị. Lúc chị mang thai con của anh ấy, anh ấy một mực chăm sóc chị. Nhưng vì một số chuyện không may xảy ra, khi chị mang thai được ba tháng, đứa nhỏ đã không còn nữa"

Cô kể về hắn, đôi mắt đỏ hoe đượm buồn ánh lên tia tự hào. Cậu chăm chú nghe cô nói tốt về hắn, hoá ra hai người đã có với nhau một đứa con. Gã đàn ông đó thực sự tốt hơn cậu rất nhiều, hắn ta trưởng thành, hắn ta đã đi làm và hắn ta cũng đã tặng cho cô một thiên thần nhỏ. Còn cậu, một thằng nhóc sinh viên quèn vừa đi học vừa đi làm đến bán sống bán chết để kiếm tiền đóng tiền học, thiếu thốn đến nỗi phải nhịn đói để dành tiền bắt xe buýt, vậy mà cậu còn dám nghĩ chuyện sẽ cùng cô tạo một mối quan hệ lâu dài. Từ những ngày đầu cô đi làm, cậu đã để ý đến trang phục cô mặc, từ áo quần đến giày dép đều những thương hiệu có tiêng, đến điện thoại cũng là điện thoại đắt tiền. Chắc là hắn ta đã cho cô một cuộc sống rất sung túc

Cậu im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp: "Vậy trong hai người, chị đã quyết định rời đi?"

"Ừ, vì chị cảm thấy mình không xứng với anh ấy"

"Chị đã quyết định sẽ rời xa người đó, vậy chị có thể cho em một cơ hội không?"

Yugyeom nhìn vào khoảng không trước mắt, giọng cậu đều đều. Cậu đã suy nghĩ rồi, cậu sẽ nói những điều cậu đã suy nghĩ mấy ngày qua

"Em đã chắc chưa?"

Câu hỏi của cô khiến cậu sững lại một lúc. Cậu cứ ngỡ rằng cô sẽ từ chối cậu vì cô còn yêu người kia, hoặc là bây giờ cô không muốn yêu. Ai ngờ cô lại hỏi cậu

"Chắc"

"Vậy em có nghĩ mình sẽ ở bên cạnh chị cho đến khi em thực sự trưởng thành không? Em có nghĩ đến việc kết hôn với chị và cùng chị xây dựng một gia đình không? Em có nghĩ mình sẽ đủ mạnh mẽ để nắm tay chị vượt qua những rào cản trước mắt không?"

"Em..."

Cô hỏi cậu loạt câu hỏi, cậu liền trở nên sững sờ. Những chuyện này cậu chưa từng nghĩ đến, cậu chỉ nghĩ rằng mình sẽ quen cô cho đến khi chán rồi thôi

"Yugyeom, em còn rất nhỏ, em chưa thể hiểu được tình yêu thực sự là gì đâu. Tình yêu luôn đi cùng với trách nhiệm và sự hy sinh. Trước khi nghĩ đến việc em sẽ yêu một ai đó thì em phải yêu lấy chính mình trước đã, em phải thực sự trưởng thành, thực sự thành công trong tương lai. Khi đó em sẽ tìm ra được người phù hợp với em và người đó sẽ ở cạnh em đến khi em già đi"

Jilin giải thích cho cậu hiểu, trong mắt cô, cậu chỉ là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện. Đúng, cậu vẫn còn đi học, cậu vẫn còn xin tiền ba mẹ những lúc thực sự thiếu thốn, cậu vẫn còn khóc nhè vì nhớ mẹ, cậu vẫn còn ôm gấu bông mà mẹ cậu mua cho cậu lúc bé, cậu vẫn còn say ke khi ngủ. Cậu vẫn còn nhỏ, tình yêu của cậu cũng còn nhỏ

"Nhưng em thật sự rất thích chị"

"Yugyeom, chị biết chứ. Nhưng em suy nghĩ đi, nếu như em quen chị và một ngày nào đó em chán chị rồi, thì em sẽ làm thế nào? Em sẽ quẳng chị sang một bên rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?"

Cậu lại đứng hình một lần nữa, Jilin nói đúng, khi cậu chán cô rồi, thì cậu sẽ xem như là chưa có chuyện gì xảy ra như cách cậu làm với những cô gái khác. Nghĩ đến đây, cậu chỉ biết im lặng. Cậu im lặng một lúc lâu mới lên tiếng trả lời

"Em...em hiểu rồi"

"Về thôi"

Cô gật đầu, mỉm cười hài lòng rồi cùng cậu ra về. Đi một lúc cũng đến nhà cô, cậu đợi cho đến khi đèn trong nhà cô sáng lên rồi lại về nhà mình bằng hướng ngược lại. Hôm nay cậu không cuốc bộ về nhà nữa, cậu ra bến xe để bắt xe buýt về, ngồi trên chiếc ghế dài ở bến xe, cậu cảm nhận từng đợt gió lạnh đang thổi trực tiếp vào người cậu sau cơn mưa dầm khi nãy. Một lát sau xe cũng đến, cậu bước lên xe, thanh toán thẻ xe rồi ngồi bừa vào một ghế trống trên xe, trên xe bây giờ vẫn còn người, không quá đông cũng không quá vắng. Ngồi trên xe, cậu lại nhớ đến những điều mà Jilin đã nói với cậu

"Tình yêu luôn đi cùng với trách nhiệm và sự hy sinh"

Câu nói ấy của cô khiến cậu nhớ mãi. Trước kia cậu luôn nghĩ rằng, tình yêu đơn giản chỉ là thích một người nào đó, sau đó tiến đến quan hệ tình cảm, khi cả hai chán rồi thì mỗi người sẽ đi mỗi hướng khác nhau và không dính dáng đến nhau nữa. Còn trách nhiệm là gì? Hy sinh là gì? Cậu không hề biết và cậu chưa từng nghĩ đến nó

|

"Jeon Jungkook! Cậu đứng yên xem"

Jimin bực dọc quát, anh khó khăn dìu Jungkook vào nhà, vừa mới vươn tay định ấn chuông cửa thì hắn lại bị trượt chân đến xém ngã, khiến anh bị loạng choạng một phen. Anh đưa tay ấn chuông cửa một lần nữa, quản gia mở cửa ra, anh liền vác hắn vào trong. Hắn có phần cao lớn hơn anh, nên việc vác hắn đi là cả một vấn đề

Anh thẳng tay vứt hắn lên ghế sofa rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc chở hắn về nhà, ngồi trên xe mà hắn cứ rên xiết đủ thứ, nào là "Jilin, em mau về đây cho anh" rồi lại "anh nhớ em", anh nghe đến thuộc hết cả rồi

"Jilin, anh nhớ em"

Hắn trở mình, le nhè gọi tên cô rồi lại ngủ tiếp. Anh thở dài, si tình đến mức đấy, rõ ràng là hắn vẫn có thể tìm người khác, hà cớ gì phải níu kéo một Wang Jilin không danh phận kia chứ

Anh nhìn hắn một lúc lâu, nếu như để hắn ở đây thì không ổn, anh lại phải vác cái của nợ Jeon Jungkook này về phòng, thay quần áo cho hắn, giặt khăn ấm lau mặt lau mình cho hắn, đắp chăn lại cho hắn rồi mới yên tâm đi về

Jungkook ngủ thẳng cẳng từ tối đến sáng, tay hắn quờ quạng xung quanh, thấy chỗ bên cạnh trống rỗng, hắn liền tỉnh giấc. Xoa rối mái tóc đen rồi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân sau đó bước ra với bộ quần áo thoải mái. Hôm nay là ngày nghỉ,  thường thì hắn sẽ đi dạo đâu đó nhưng hôm nay hắn sẽ ở nhà, để đầu óc được thư giãn một chút. Hắn đi xuống bếp, bữa sáng đã được bày sẵn, trên bàn còn có cốc nước gừng

"Hôm qua ngài uống nhiều nên cậu Park dặn tôi pha canh giải rượu cho ngài"

Quản gia Lee thấy hắn đứng ngây ngốc ở đó liền lên tiếng. Hắn chỉ ậm ừ cho qua rồi ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nhớ lại hôm qua. Hắn đã nhìn thấy cô gái giống hệt Jilin, suýt chút nữa hắn đã tưởng đó là cô, cũng may hắn vẫn còn tỉnh táo. Hắn lại khóc trước mặt Park Jimin những hai lần, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như thế. Càng nghĩ đến càng đau đầu, ăn xong bữa sáng, hắn liền nốc cạn cốc nước gừng rồi lại giam mình trong phòng đến chiều tối

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip