i think i'll love you forever
"em có tin thần tiên có thật không?"
Văn Tuấn Huy nhìn cô gái trước mặt, giọng nói nhẹ bẫng hoà vào không trung. đây đã là cô gái thứ 4 Thắng Quang mối cho hắn trong tuần này, nếu tính thời gian vài năm trở lại đây thì có lẽ đã là số thứ tự có 3 chữ số. Tuấn Huy ngay từ đầu một chút hứng thú cũng không có, lần nào đi cũng chỉ vì so với tiếng Thắng Quang ra rả giảng đạo bên tai, nghe mấy cô gái này nói về túi xách và son phấn vẫn đỡ hơn một chút.
"em có."
Tuấn Huy khẽ ồ lên trong đầu khi thấy lần đầu tiên có người thực sự tin vào những điều hoang đường như thần tiên. cô gái trước mặt hắn không hề bài xích dáng vẻ buồn chán không để tâm của hắn, ngược lại còn rất hiểu chuyện, hào hứng tiếp lời hắn:
"anh có từng nghe sự tích về linh hồn của mùa xuân và sợi chỉ đỏ trên ngón út chưa?" - cô nói rồi cười rộ lên thích thú - "ngày bé em có nghe qua, rằng linh hồn mùa xuân đã làm một phép màu để trên ngón út của mỗi người sẽ có sợi chỉ đỏ nối họ với bạn đời của mình, đến giờ em vẫn tin đấy. không biết chỉ đỏ của em nối với ai nhỉ?"
dứt lời, ngón tay đang chơi đùa với ngọn tóc xoăn lơi của cô dần chuyển sang mân mê bàn tay đang yên vị của Tuấn Huy. khẽ chạm lấy ngón út của hắn, cô rướn người về phía trước, giọng nói thủ thỉ nũng nịu quấn lấy đôi tai hắn:
"liệu có phải... với anh không?"
hương hoa hồng quyến rũ vấn vít nơi đầu mũi hắn, Tuấn Huy thấy cổ họng mình khô khốc. hít một hơi thật sâu, hắn rút bàn tay mình lại rồi lùi về sau, tách bản thân khỏi cô gái kia.
"anh phải đi rồi." - hắn nói, khép lại buổi hẹn hò ngắn ngủi kéo dài chưa đến 1 tiếng. hắn biết lần này về nhà Thắng Quang sẽ lại mắng hắn nhiều lắm, thế nhưng hắn có cố đến mấy cũng không tài nào ở bên những cô gái như vậy quá lâu. Tuấn Huy ghét hương hoa hồng, hắn ghét cả những váy vóc giày dép và những nhà hàng sang trọng hắn phải đều đặn ghé qua một tuần 2-3 lần; thế nhưng hắn hiểu rõ, hắn như vậy đều là tự mình chuốc lấy. hắn của ngày hôm nay là một mớ hỗn độn, hắn không tin vào tình yêu, hắn sợ hãi và bất an mỗi khi có người đến gần hắn. Thắng Quang bảo cô gái hôm nay rất tốt, hắn đồng ý. cô thông minh, khéo léo và tinh tế, thế nhưng trái tim hắn lại không ngừng phản kháng.
hắn nhanh chóng lên xe và ra về, bỏ lại cô gái cùng buổi hẹn hò dang dở ở phía sau. đoạn đường về nhà không dài, mưa cũng không quá hắt, Tuấn Huy đi một lúc đã tới nơi, thế nhưng lại không muốn vào nhà. hắn dừng xe bên lề, ngả đầu ra sau, hai mắt hướng về bầu trời đầy sao trước mặt.
bầu trời không một gợn mây, trăng đêm nay đặc biệt sáng, có lẽ đã sắp tới ngày rằm Trung Thu. ánh đèn vàng hiu hắt rọi xuống gương mặt hắn, một làn gió thoáng qua, cuốn tâm trí hắn trở về những năm tháng thiếu niên vùng vẫy với tuổi trẻ. hắn khép mắt lại, nhớ về những ngày ánh mặt trời rực rỡ rọi trên đỉnh đầu, đáy mắt hắn trong veo, áo sơ mi còn vương mùi nắng, hắn ngồi bên một người, an ủi nhau những chuyện bé tí mà tưởng cả đời chẳng thể vượt qua.
ꕤ
7 giờ sáng, tiếng chuông vào lớp reo inh ỏi bên tai, học sinh lục đục về chỗ. Điền Vân Vũ khẽ lay vai người bên cạnh dậy, miệng không ngừng lầm bầm chửi hệ thống giáo dục Hàn Quốc vô duyên vô cớ bắt học sinh đến trường vào cái giờ khỉ ho cò gáy.
Văn Tuấn Huy uể oải ngồi dậy sau nỗ lực nửa giờ của Vân Vũ, dáng vẻ chán nản ủ dột thấy rõ. Vân Vũ chống cằm nhìn bạn mình một hồi, không nhịn được mà hỏi thẳng:
"lại chia tay rồi à?"
"lại chia tay rồi."
Tuấn Huy đáp cùng một tiếng thở dài tiếc nuối cho cuộc tình ngắn hạn của mình. Vân Vũ nghe xong chỉ cười nhẹ một tiếng, chuyện thế này chẳng có gì là lạ nữa, những mối tình của Tuấn Huy có bao giờ kéo dài qua mùa hạ đâu.
"vía tớ độc quá rồi, chẳng hiểu sao mà lận đận dã man ấy."
"hay cậu thử đi cầu duyên xem?" - Vân Vũ gợi ý - "ở ngôi đền trên núi ấy."
"cậu mê tín quá đấy." - Tuấn Huy gõ nhẹ vào đầu Vân Vũ, nhỏ giọng mắng. Vũ xoa xoa đầu mình, cười xòa đáp lại:
"cứ thử đi xem nào, biết đâu lại tìm được người ấy thì sao."
"được rồi, vậy cầu nguyện thế nào?"
"nghe nói nếu đi theo vết bụi sao, đem theo một bông hoa thạch thảo đặt lên bàn thờ và thành tâm cầu nguyện, đến khi nghe được tiếng chuông gió reo lên 3 lần bên tai, cậu sẽ gặp được linh hồn của mùa hạ." - Vân Vũ hào hứng nói, hai mắt cậu sáng lên lấp lánh.
"tớ tìm đâu ra thạch thảo bây giờ."
"Kim Mẫn Khuê có đấy, để tớ lấy cho."
Tuấn Huy gật gù, giọng mang ý cười trêu chọc Vân Vũ:
"cậu đúng là bắt nạt trẻ con."
"tớ mới là trẻ con." - Điền Vân Vũ không chịu thua câu nào, bĩu môi đáp lại.
Mẫn Khuê không hổ danh là cái túi không đáy, ngay buổi chiều hôm đó Vân Vũ đã thành công đưa cho Tuấn Huy một chậu thạch thảo nho nhỏ mang về. cầm chậu cây trên tay, Tuấn Huy nửa tin nửa ngờ nhìn bạn mình thắc mắc:
"Vân Vũ, cậu bảo chỉ cần một bông thôi mà?"
"vía cậu độc như thế, cầu càng nhiều càng tốt chứ sao." - Vân Vũ cười hì hì đáp lại, không quên dặn dò - "nhớ ghé qua đền thử xem sao nhé, không cầu duyên thì cầu may mắn cũng được mà."
"tớ biết rồi." - Tuấn Huy treo lên một nụ cười gượng gạo. vẫy tay chào bạn mình, hắn ôm chậu cây về nhà, đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ để cây vừa vặn đón nắng. mân mê những cánh hoa màu tím trên tay, Tuấn Huy bỗng cảm thấy ý tưởng của Vân Vũ không tệ cho lắm, dù là nửa đêm mò lên đền thờ trên núi thì cũng hơi đáng sợ một chút.
nghĩ là làm, tối hôm đó, Tuấn Huy ngắt một nhành thạch thảo, lần theo dấu bụi sao, men theo một lối mòn nhỏ mà lên núi. đêm nay mây đen che kín bầu trời, không còn ánh trăng, Tuấn Huy chỉ có thể dựa vào ánh đèn le lói của đèn pin điện thoại mà dè dặt bước từng bước nhỏ. đoạn đường thường ngày hắn chỉ mất chưa đầy 10 phút đã tới nơi, hôm nay phải nửa giờ mới thoáng thấy bóng dáng ngôi đền.
ngôi đền này từ lâu đã không có người ở, thi thoảng hắn và Vân Vũ trốn học sẽ lên đây nằm ngủ. hắn nghe nói 2-3 tháng 1 lần mới có một chú tiểu lên dọn dẹp, vì vậy ngôi đền gần như luôn ở trong tình trạng không một ai trông coi. Tuấn Huy vì lẽ đó nên vừa tới liền bước thẳng một mạch đến chiếc bàn thờ nhỏ trong sân đền mà không mảy may nghĩ ngợi gì. cẩn thận đặt nhành thạch thảo lên đó, hắn chắp hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện. chưa đầy 2 phút sau, nghe bên tai tiếng chuông gió reo lên ba lần, Tuấn Huy mở mắt, thấy một cậu trai nom chạc tuổi mình đang bay lơ lửng trước mặt.
"cậu là ai?" - Tuấn Huy vô thức hỏi với giọng gần như đang thét lên, hai tay ôm lấy ngực trái của mình, nhịp tim không ngừng tăng lên. mặt hắn tái mét lại, những suy nghĩ hỗn độn không ngừng chạy ngang chạy dọc trong đầu. Văn Tuấn Huy khi ấy vừa sợ vừa bất ngờ, lục phủ ngũ tạng đã nhộn lên cồn cào, mất một lúc vẫn không tin được vào những gì mình thấy trước mắt.
"em là linh hồn cai quản mùa hạ." - cậu trai kia bình thản đáp lại - "anh gọi em lên đây mà, hỏi gì kì cục vậy?"
Văn Tuấn Huy nhất thời á khẩu không nói năng được gì, cả ngời cứng như một pho tượng đá; loại chuyện như thần tiên với ma quỷ, hắn cả đời chưa từng tin dù chỉ nửa chữ, thế mà hiện tại lại đang lù lù xuất hiện trước mắt hắn. linh hồn kia thấy dáng vẻ hắn ngơ ra như vậy liền chống nạnh đanh đá bước đến gần, mồm miệng liến thoắng tuôn ra một tràng luật lệ:
"thôi được rồi, đúng như luật, anh có 3 lần cầu nguyện. không được ước người khác chết, không được hồi sinh người chết và không được ước có thêm điều ước. rồi, giờ thì nói đi, anh muốn gì đây?"
"tôi muốn biết duyên số của mình." - hắn rụt rè nói ra mong muốn của mình sau một hồi nghĩ ngợi - "tôi muốn biết, nửa còn lại của mình là ai."
linh hồn mùa hạ trưng ra vẻ mặt thần bí nheo mắt nhìn hắn rồi phất tay một cái, bụi sao từ khắp nơi bay về cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ lấp lánh trong lòng tay em. linh hồn thì thầm đọc phép, bụi sao liền biến thành một sợi dây mỏng dài tựa sợi chỉ, khẽ quấn lấy ngón út của hắn. Tuấn Huy dõi theo chuyển động của bụi sao, chẳng lâu sau đó đã thấy chúng dừng lại ở ngón tay út của cậu trai kia, nhẹ nhàng bao lấy.
"ồ, xem kìa, duyên số của anh..." - linh hồn kia nở một nụ cười tinh nghịch, giơ ngón tay út của mình đến trước mặt Tuấn Huy, nói - "chính là cậu đây này."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip